Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 911: Rốt cuộc là sao vậy?





Diệp Phàm vừa ghim kim, rất nhanh Sở Trường Sinh đã khôi phục hơi thở.

Sở Hám Thiên, Sở Cửu Ca và đại trưởng lão Sở tộc đều vô cùng kinh ngạc.

“Rốt cuộc là sao vậy?”

Sở Hám Thiên vô cùng kinh ngạc.

“Cha tu luyện một bộ công pháp, khi gặp nguy hiểm cực độ sẽ trực tiếp tiến vào trạng thái chết giả, cho dù đối thủ có mạnh đến mấy cũng không thể nhìn thấu. Nhưng không ngờ lại bị tên nhóc này nhìn thấy, còn làm lão gia tử tỉnh lại từ trạng thái chết giả nhanh như vậy.”

Sở Phù Đồ nhìn về phía Diệp Phàm, có chút kinh ngạc.

“Tôi biết chút y thuật, bởi vậy có thể nhìn ra được trạng thái thân thể của lão gia tử.”

Diệp Phàm nói. “Không ngờ cha còn tu luyện một bộ công pháp kỳ lạ như vậy?”

Sở Hám Thiên vô cùng kinh ngạc, Sở Phù Đồ trêu ghẹo: “Nếu không sao có thể gọi là Sở Trường Sinh chứ!”

Lúc này Sở Trường Sinh từ từ tỉnh lại.

“Ông nội!"

Sở Cửu Ca thấy Sở Trường Sinh tỉnh lại, vội vàng kêu lên. “Cửu Cai”

“Con không sao chứi”

Sở Trường Sinh quan tâm nói.

“Ông nội, con không sao, ông dọa chết con rồi, con còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại người nữa!”

Sở Cửu Ca thấy ông nội không sao, thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Để con lo lắng rồi, nhưng lão phu không ngờ lá gan của Sở Thiên Hùng lại lớn như vậy, ngay cả ta cũng dám động, nếu không phải ta đang tu luyện không thể ra tay, sao lại phải mượn chết giả để lừa gạt hắn?”

Sở Trường Sinh lạnh nhạt nói.

“Cha, con đã giết Sở Thiên Hùng báo thù cho ngài.”

Lúc này Sở Phù Đồ lên tiếng.

Sở Trường Sinh nhìn về phía Sở Phù Đồ, sắc mặt lạnh lùng, nói: “Rốt cuộc anh cũng biết trở về, tôi còn tưởng rằng anh đã quên chính mình còn nhà cơ đấy”

“Không phải con đã về rồi sao!”

Sở Phù Đồ bất đắc dĩ nói.

“Vị này là?”

Sở Trường Sinh chú ý đến Diệp Phàm, tò mò hỏi.

“Người này là cháu rể của ngài.”

Sở Phù Đồ nói thẳng.

“Ông nội, ánh ấy là Diệp Phàm, là con trai của chú Thiên Long.”

Sở Cửu Ca giới thiệu.

“Cậu là con trai của Diệp Thiên Long? Đã lớn như vậy rồi?”

Biết được thân phận của Diệp Phàm, Sở Trường Sinh kinh ngạc cảm thán. “Lão gia tử, cháu là Diệp Phàm.”

Diệp Phàm nói.

“Cậu rất giống cha của cậu.”