Sau khi trở về Đàm gia, Đàm Tôn Diễn nhìn mọi thứ xung quanh một lượt có chút vừa lạ lại vừa quen. Nhìn trên tường phòng khách có hình gia đình nhưng chỉ có anh cùng ông bà Đàm, không có Tổng Nhược An, Đàm Tôn Diễn nhìn Tống Nhược An lòng dầy thắc mắc: "Bức hình này?"
"A Diễn, bức hình này là chụp từ trước đây rất lâu rồi làm sao có An An được chứ?" Bà Đàm liền nhanh miệng mà
dap.
Lời giải thích hợp lý, Đàm Tôn Diễn liền gật đầu.
Đến chiều khi cả nhà bốn người đang dùng cơm vui vẻ với nhau, thì đột nhiên bầu trời Đàm gia âm u, những đám mây đen kéo đến, báo hiệu một cơn mưa sắp đổ xuống. Mọi thứ dường như im lìm, như chuẩn bị đón nhận một sự kiện không thể tránh khỏi.
Ôn Như Ngọc đứng bên ngoài cổng biệt thự Đàm gia, khuôn mặt lạnh lùng và kiên quyết. Cô ta dường như vẫn chưa cam lòng.
"A Diễn nhất định anh phải về bên em, yêu em như trước đây" Ôn Như Ngọc thì thầm trong miệng, đôi mắt cô đầy sự tranh giành.
Cô bước lên bậc cửa, bấm chuông, không có một chút do dự. Lúc cửa mở, một người bảo vệ Đàm gia xuất hiện.
Hắn nhìn Ôn Như Ngọc với ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng không nói gì, chỉ đứng yên chờ lệnh.
"Xin lỗi, cô là ai?" Người bảo vệ hỏi, giọng điệu khách sáo nhưng không giấu nổi sự cảnh giác.
Ôn Như Ngọc nhìn hắn, không trả lời ngay, chỉ lướt qua hắn vào trong, như thể không cần phải giải thích. Cô bước vào nhà, nhưng người bảo vệ ngăn lại.
"Cô không thể vào đây"
"Đây là khu vực riêng của gia đình Đàm, không ai được phép vào mà không có sự đồng ý"
"Anh có biết tôi là ai không?" Ôn Như Ngọc quát vào mặt bảo vệ đầy kênh kiệu.
"A Diễn... tôi cần gặp anh ấy mà cũng phải được sự đồng ý của mấy người nữa sao" Ôn Như Ngọc lạnh lùng đáp, ánh mắt của cô không hề lay chuyển trước sự cản trở.
"Xin lỗi cô, nhưng không tôi không thể cho cô vào trong được" Người bảo vệ vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt.
Ôn Như Ngọc không muốn lãng phí thời gian với những lời lẽ vô ích. Cô nhìn quanh, rồi bước ra phía sân, nơi bà
Đàm đang đứng, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh. Bà Đàm đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, và bà biết ngay điều gì sẽ xảy ra, vừa ra xem ngờ đâu lại thấy ngay Ôn Như Ngọc không chút mặt mũi mà mò đến tận đây.
"Ôn Như Ngọc, cô còn dám đến tận đây sao?" Bà Đàm lên tiếng, giọng bà cứng rắn và không thể chối cãi
"Cô đến đây làm gì?
"Muốn chen chân vào giữa A Diễn và An An nữa sao?"
"Bảy năm rồi cô chẳng thay đổi chút nào cả!"
"Đúng là con đàn bà lẳng lơ lăn loàn"
"Ham hư vinh bỏ lại con trai tôi sống chết bảy năm trời không thấy hỏi han một tiếng, bây giờ quay về đây lại lần
nนa muon cudp di hanh phic cua no sao?"
"Có tôi ở đây cô đừng hòng"
"Chuyện hôm đó, tôi chưa tính sổ xong với cô đâu"
"Còn dám vác mặt tới đây"
Những lời của bà Đàm vốn dĩ không làm cho Ôn Như Ngọc sợ hãi, chỉ là chưa đến lúc để cô ta có thể lật mặt, dáng vẻ vờ đáng thưng cô ta sụt sùi: "Bác à, con chỉ là muốn gặp A Diễn!"
"Năm đó vì bệnh tình khó nói nên con mới phải rời xa anh ấy thôi mọi chuyện không phải như bác nghĩ đâu ạ!"
Phì cười thành tiếng, Bà Đàm như hất gáo nước lạnh vào mặt Ôn Như Ngọc: "Ôn Như Ngọc, bà già này cũng sống gần hết đời người rồi, cô nghĩ lời của cô có thể qua mặt được tôi sao?"
"Loại người như cô tôi hiểu rõ quá mà"
'Sao... Người ta hết tiền cho cô rồi, hối hận vì năm xưa không biết thân phận con trai tôi, bây giờ hết nơi nương tựa rồi lại thấy con trai tôi có tiền định quay về dụ dỗ nó phải không?"
Bị bà Đàm nói trúng tim đen, Ôn Như Ngọc cả người như bốc hỏa, tay xiết chặt chiếc túi xách, nghiến răng không thể nói thành lời.
Bà Đàm hít một hơi thật sâu, bước lại gần Ôn Như Ngọc: "A Diễn bây giờ có An An rồi"
" Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con gái trắc nết như cô làm dâu ở Đàm gia tôi đâu"
"Bà..." Ôn Như Ngọc bị những lời của bà Đàm khích cho đến điên mà muốn nhào vào bà, tay vung ra, nhưng bà
Đàm đã kịp đỡ lấy. Hai người giằng co trong giây lát, không khí trong nhà lập tức trở nên căng thẳng đến ngạt thở.
Ngay khi bà Đàm định buông tay ra để đẩy Ôn Như Ngọc ra, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Mẹ! Mẹ làm gì mà lâu vậy?" Đàm Tôn Diễn xuất hiện, đôi mắt anh vẫn còn vẻ mơ hồ, nhưng anh ngay lập tức nhận ra tình huống không ổn. Anh vội vàng tiến lại gần, nhìn giữa Ôn Như Ngọc và bà Đàm, sự căng thẳng rõ ràng hiện lên trong mắt anh.
Bà Đàm giật mình khi nghe tiếng gọi của Đàm Tôn Diễn, không có sức giằng co nữa bà liền đẩy Ôn Như Ngọc ra mà đi về phía của Đàm Tôn Diễn lên tiếng: "A Diễn, vào nhà ăn cơm tiếp thôi"
"Làm ăn cơm mất ngon"
Nói rồi bà Đàm liền bỏ mặt Ôn Như Ngọc đứng đấy mà kéo Đàm Tôn Diễn vào trong.
Nhưng Ôn Như Ngọc thì lại không cam tâm nhìn Đàm Tôn diễn rời đi như thế mà lập tức nói với tới, dường như là đang muốn níu chân Đàm Tôn Diễn, giọng cô nghẹn ngào "A Diễn... Anh yêu em mà, anh đừng để những người xung quanh nhân lúc anh mất trí nhớ mà lừa gạt anh"
Đàm Tôn Diễn quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc, đôi mắt anh lướt qua Ôn Như Ngọc rồi chuyển sang bà Đàm, dường như anh đang cố gắng làm rõ tình huống.
Đàm Tôn Diễn khẽ nói, giọng anh có chút mệt mỏi, nhưng cũng đầy kiên quyết: "Xin cô hiểu cho tôi"
"Tôi không thể quay lại quá khứ khi tôi không còn nhớ rõ mọi thứ"
"Hiện tại bây giờ tôi chỉ biết Tống Nhược An là vợ hợp pháp của tôi thôi"
Ôn Như Ngọc nghe những lời đó thối ra từ miệng củ Đàm Tôn Diễn, khuôn mặt cô từ từ trở nên trắng bệch. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe, cảm giác như cả thế giới đổ sụp: "A Diễn... Anh thực sự không còn
nho em nua sao?"
Bà Đàm nhìn Ôn Như Ngọc với vẻ đầy khinh miệt, bước tới chắn trước mặt con trai mình: "Cô thôi dở ba cái trò mèo khóc chuột của cô nữa đi"
"Ghê tởm lắm, mời cô về cho khi tôi vẫn còn đang lịch sự" Nói rồi bà Đàm liền ra hiệu cho bảo vệ lôi cổ Ôn Như Ngọc ra khỏi cửa Đàm gia.
Tống Nhược An đứng ở cửa, lặng lẽ quan sát mọi chuyện. Cô không nói gì, chỉ đứng đó, nhưng ánh mắt cô đầy sự phức tạp khó nói.
Trong căn phòng ấy, không khí lại một lần nữa chìm vào sự tĩnh lặng. Nhưng lần này, sự tĩnh lặng đó không phải là sự yên bình, mà là một sự đối đầu rõ ràng giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình yêu và sự lựa chọn.
Bà Đàm quay sang Tống Nhược An, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và đầy sự tin tưởng: "Con là người duy nhất xứng đáng là con dâu của Đàm gia" Bà nói, giọng bà đã dịu lại rất nhiều so với lúc nảy nói với Ôn Như Ngọc.
Đàm Tôn Diễn vẫn đứng im, đôi mắt anh hướng về phía bà Đàm và Tống Nhược An, nhưng sự mơ hồ trong ánh mắt anh dần dần thay đổi. Có một điều gì đó trong lòng anh bắt đầu rõ ràng hơn, một cảm giác thân thuộc, một cảm giác mà anh không thể lý giải, nhưng cũng đủ để biết rằng Tống Nhược An chính là người mà anh cần bên canh.
Một sự im lặng kéo dài, nhưng lần này, không phải là sự mơ hồ hay ngập ngừng mà là sự yên bình trong lòng mối người. Mọi quyết định đã được đưa ra, và dù Đàm Tôn Diễn chưa thể nhớ lại tất cả, anh biết rằng mình không hề đơn độc. Cả ông bà Đàm và Tống Nhược An đều đứng về phía anh, không phải vì quá khứ, mà vì tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.