Ngày hôm sau, Đàm Tôn Diễn tỉnh dậy trong một tâm trạng khác thường. Dù không còn cảm giác đau đớn hay mơ hồ như những ngày trước, nhưng sự căng thẳng trong không khí vẫn hiện diện, đặc biệt là khi Ôn Như Ngọc bất ngờ quay lại vào tối qua. Dường như những ký ức mơ hồ trong anh vẫn chưa rõ ràng, nhưng cảm giác về sự hiện diện của hai người phụ nữ ấy, Tống Nhược An và Ồn Như Ngọc đã chiếm lấy phần lớn suy nghĩ của anh.
Căn phòng bệnh hôm nay im ắng hơn mọi ngày. Tống Nhược An đang đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài, đôi mắt cô nhìn xa sâm. Cô biết ngày này rồi cũng sẽ có một ngày Đàm Tôn Diễn nhớ ra tất cả và cuối cùng người rời đi vẫn lại là cô.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, tiếng gõ cửa vang lên. Tống Nhược An giật mình, quay lại nhìn và nhận thấy bác sĩ bước vào, theo sau là ông bà Đàm. Đôi mắt bà Đàm, đầy lo lắng, nhưng vẫn có chút gì đó là giận, có lẽ là chuyện ngày hôm đấy bà vẫn chưa có cách nào để có thể tha thứ cho Đàm Tôn Diễn, nhưng so với mọi hôm thì ngày hôm nay có vẻ hôm nay bà đã dịu đi hơn rất nhiều, trong ánh mắt bà không thể giấu được sự vui mừng khi nhìn thấy con trai mình đã tai qua nạn khỏi.
Bác sĩ bước đến gần giường Đàm Tôn Diễn, kiểm tra lại các chỉ số rồi cười nhẹ nói: "Bệnh nhân hiện tại đã ổn định hoàn toàn. Sức khỏe hiện tại đủ để xuất viện"
"Tuy nhiên, tôi vẫn khuyên anh Đàm nên tiếp tục theo dõi và nghỉ ngơi tại nhà. Cũng đừng quên tái khám định kỳ"
Ông Đàm đứng cạnh bà Đàm, ánh mắt toát lên sự vui mừng: "Như vậy là tốt rồi!"
Đàm Tôn Diễn gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn mơ màng, dường như không hoàn toàn tập trung vào cuộc trò chuyện. Anh nhìn bà Đàm và ông Đàm một chút, rồi quay sang Tổng Nhược An, ánh mắt hơi mơ hồ, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó trong cô. Nhưng rồi anh lại lắc đầu, như thể muốn xua đuổi những suy nghĩ mông lung.
"Con không sao đâu cha mẹ"
"Mọi thứ đã qua hết rồi" Đàm Tôn Diễn nhẹ nhàng nói, cố gắng trấn an cha mẹ mình.
Bà Đàm thở phào nhẹ nhõm, đôi tay bà nắm chặt lấy tay anh, nhưng giọng bà lại tràn đầy sự quan tâm, pha chút lo lắng: "'Con thật sự không sao chứ?"
"Vẫn còn đau đầu hay là chóng mặt không?"
"Không mẹ"
"Con chỉ... con cảm thấy mọi thứ có chút mơ hổ, nhưng chắc sẽ ổn thôi"
Đàm Tôn Diễn cố gắng cười, nhưng nụ cười của anh không hề tự nhiên. Dường như có một điều gì đó trong anh khiến anh cảm thấy không thoải mái khi phải đối mặt với những người thân yêu này.
Ông Đàm nhìn con trai, rồi quay sang Tống Nhược An, ánh mắt vẫn hiển từ như thế: "Tiểu An An, thời gian qua con vất vả vì A Diễn nhiều rồi!"
"Nếu không có con cha mẹ cũng bất lực, A Diễn cũng sẽ không khỏe nhanh như ngày hôm nay!"
"Cha cảm ơn con nhiều lắm An An à"
"Cha, là việc con nên làm mà, không vần phải khách sáo với con như thế đâu ạ" Tống Nhược An nhẹ giọng mà
dap.
"An An, ông ấy nói phải rồi!"
"Tất cả là đều nhờ có con" Bà Đàm bồi thêm.
"Con chỉ phụ một chút thôi ạ!" Tống Nhược An vẫn một mực từ chối nhận công lao.
"Cái gì mà một chút. Con đó cứ khiêm tốn như thế có mà thiệt thòi"
"Mẹ..." Tống Nhược An khẽ cười gọi một tiếng đáp lại lời bà Đàm.
Nhìn thái độ có chút gượng gạo của Tống Nhược An, bà Đàm liền lặng người nhìn cô một lúc, rồi lại nhìn con trai mình, đôi mắt bà như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Dường như bà muốn hỏi về mối quan hệ giữa Tống Nhược An và Đàm Tôn Diễn, nhưng bà cũng không muốn trực tiếp đối diện với vấn đề đó.
Cuối cùng, ông Đàm đứng lên, phá vỡ bầu không khí im lặng hiện tại, ông đưa tay vỗ vai con trai mình một cách mạnh mẽ: "Nào xuất viện thôi!"
Cả phòng lập tức trở nên náo nhiệt. Bác sĩ chuẩn bị các thủ tục cuối cùng để Đàm Tôn Diễn xuất viện, trong khi
Tống Nhược An sắp xếp lại đồ đạc và chuẩn bị mọi thứ cần thiết để đưa anh về nhà. Cô không thể giấu được sự lo lắng trong ánh mắt mình. Dù Đàm Tôn Diễn đã hồi phục về mặt thể chất, nhưng cô biết anh vẫn còn rất yếu về mặt tinh thần.
Trong khi đó, bà Đàm vẫn không ngừng nhìn Đàm Tôn Diễn có chút lo lắng. Bà không biết anh sẽ đối mặt với những khó khăn gì khi trở về với cuộc sống bình thường, đặc biệt là khi ký ức của anh không còn trọn vẹn.
"Con có nhớ đường về không?" Bà Đàm hỏi, giọng bà nhẹ nhàng, nhưng có chút lo lắng.
Đàm Tôn Diễn nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn Tống Nhược An. Anh không nhớ gì về quá khứ, nhưng anh cảm nhận được sự quan trọng của Tống Nhược An trong cuộc sống của mình. Đôi mắt anh nhìn về phía cô, và một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng anh. Anh không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy như mình cần cô. Và đó là lý do anh quyết định không hỏi thêm gì về quá khứ.
"Con không nhớ nhiều lắm" Đàm Tôn Diễn nói, giọng anh trầm lắng.
"Nhưng con cảm thấy mình có thể tin tưởng cô ấy." Anh chỉ vào Tống Nhược An, lời nói của anh ngập tràn sự tựa vào người khác.
Ánh mắt ông bà Đàm khi nghe lời này của Đàm Tôn Diễn liền sáng rực lên, như tin rằng rồi một ngày mối quan hệ giữa Đàm Tôn Diễn và Tống Nhược An sẽ có một kết thúc đẹp đẽ.