Sau khi Ôn Như Ngọc rời khỏi phòng, không khí trong căn phòng bệnh trở nên im ắng một cách kỳ lạ. Tống Nhược An nhìn Đàm Tôn Diễn.
Đàm Tôn Diễn ngồi yên trên giường, ánh mắt mơ hồ vẫn nhìn về phía cửa, nơi Ôn Như Ngọc vừa bước ra. Dù cho ký ức của anh còn chưa rõ ràng, nhưng sự xao động trong ánh mắt, sự bối rối trong những câu hỏi của anh, tất cả đều phản ánh một sự xung đột trong tâm trí anh.
"Anh không sao chứ?" Tống Nhược An đứng bên cạnh nhẹ giọng lên tiếng.
Đàm Tôn Diễn nhìn cô, đôi mắt của anh lướt qua gương mặt Tống Nhược An, rồi khẽ lắc đầu, như thể muốn xua đi những ý nghĩ đang làm anh bối rối. "Tôi... tôi chỉ cảm thấy có gì đó mơ hồ. Cảm giác như đã quên mất một điều gì đó mà thôi"
Tổng Nhược An đứng đó, không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy lòng mình thắt lại. Cô hiếu rằng trong thể giới của anh lúc này, những mảnh ghép về quá khứ vẫn còn mơ hồ, chưa hoàn chỉnh. Cô không thể thay thế quá khứ đó, cũng không thể xóa đi những ký ức mà anh đã có với Ồn Như Ngọc: "Thật ra cô ấy nói đúng!"
"Cô ấy chính là người anh yêu, còn tôi chỉ là..."
"... chỉ là giống cô ấy mà thôi!" Tống Nhược An cười nhạt, dù gì sự thật vẫn là sự thật, rồi sẽ có một ngày Đàm Tôn Diễn sẽ nh lại tất c mà thôi.
"An An..." Đàm Tôn Diễn khi nghe những lời vừa thốt ra từ miệng Tống Nhược An mà khẽ gọi tên cô, có chút không chấp nhận được mà nói: "Em... em nói là sự thật sao?"
Khẽ gật đầu, Tống Nhược An cuối cùng lòng cũng có chút thoải mái khi có thể nói ra hết.
"Vậy còn em?" Đàm Tôn diễn thắc mắc.
"Đúng là vợ, nhưng vì giống mới là vợ!" Tống Nhược An nhẹ tên mà nói, như không còn chút gì vướng bận trong lòng mình.
"An An..." Không hiểu sao Đàm Tôn Diễn có chút đau lòng trước những lời mà Tống Nhược An vừa nói, giọng anh có chút yếu ớt mà gọi tên cô.
Khẽ cười Tống Nhược An dường như xem những chuyện này rất nhẹ, cô đã không còn để tâm quá nhiều, như vậy cũng tốt nếu bây giờ Đàm Tôn Diễn có thể chấp nhận Ôn Như Ngọc thì cô có thể đường đường chính chính rời đi mà không vướng bận điều gì rồi, không lo rằng sẽ không có ai chăm sóc anh, kể cạnh anh, cũng không cảm thấy có lỗi vì vụ tai nạn đêm đó.
Đêm xuống nhanh chóng, căn phòng bệnh vẫn chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ trên bàn. Tống Nhược An lặng lẽ ngồi bên giường, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Đàm Tôn Diễn.
Bỗng dưng, cửa phòng lại mở ra. Tống Nhược An nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước vào. Cô không cần phải nhìn kỹ cũng biết đó là ai.
Ôn Như Ngọc.
Cô ta quay lại.
Lần này, ánh mắt của Ôn Như Ngọc không còn sự kiêu ngạo hay thách thức như lần trước. Thay vào đó là vẻ mặt đầy căng thẳng, thậm chí có phần yếu đuối. Cô ta bước vào, không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phía Đàm Tôn Diễn.
Tống Nhược An không biết phải phản ứng thế nào. Cô không muốn làm to chuyện, nhưng lại không thể không cảm nhận được sự căng thẳng giữa họ. Ôn Như Ngọc tiến lại gần Đàm Tôn Diễn, ánh mắt cô ta ánh lên sự khẩn cầu.
"A Diễn..."
Ôn Như Ngọc khẽ gọi, giọng nói có phần nghẹn ngào: "'Anh... anh có thể nhớ lại em là ai có được không?"
"Chúng ta từng rất yêu nhau mà anh"
Tống Nhược An nhìn Ôn Như Ngọc, rồi nhìn sang Đàm Tôn Diễn. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Cảm giác như thế giới này đang xoay quanh câu hỏi không lời: Ai mới thật sự quan trọng trong cuộc đời Đàm Tôn Diễn?
Đàm Tôn Diễn nhắm mắt lại, như thể đang cố gắng tìm lại một ký ức nào đó. Anh khẽ nhíu mày, rồi lắc đầu.
"Tôi không nhớ... không nhớ được gì cả" Đàm Tôn Diễn nói, giọng anh có chút mệt mỏi, nhưng vẫn đầy sự bối rối.
Ôn Như Ngọc không chịu buông tha, cô ta bước đến gần hơn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Đàm Tôn Diễn: "A Diễn...
em thật sự không thể mất anh. Em không thể sống thiếu anh."
Tống Nhược An đứng dậy, ánh mắt cô lạnh lẽo nhưng không hể thiếu sự quyết đoán: "Anh ấy mệt rồi để anh ấy nghỉ ngơi đi, đừng cố ép anh ấy nữa"
Ôn Như Ngọc quay lại nhìn Tống Nhược An, ánh mắt đầy thách thức: "'Cô nghĩ cô có thể thay thế tôi sao?"
Tống Nhược An không trả lời, chỉ nhìn vào Đàm Tôn Diễn: "Cô dường như suy nghĩ quá nhiều rồi thì phải, tôi đã nói rồi tôi không muốn tranh giành hay thay thế gì cô cả"
"Tôi vẫn đang ở đây vì anh ấy cần tôi chăm sóc mà thôi!"
"Nếu cô có thể làm được việc đó, được anh ấy đồng ý, tôi có thể nhường cho cô!"
Lời này của Tống Nhược An liền khiến cho cả hai người đều im lặng, không ai nói gì thêm. Không gian trong phòng bệnh như ngưng đọng, sự căng thẳng vẫn chưa thể giải tỏa.
Đàm Tôn Diễn nằm im, ánh mắt anh lạc lõng, như thể đang cố gắng hiểu mọi thứ nhưng lại không thể. Trong tâm trí anh, mọi chuyện vẫn còn rất mơ hồ. Chỉ có một điều rõ ràng là hiện tại anh đang rất cần Tống Nhược An.
Nhưng trong quá khứ đến cả Tống Nhược An còn nói với anh người anh yêu là Ôn Như Ngọc. Anh bây giờ thật sự không biết phải làm như thể nào. Anh mơ hồ và hiện tại không có đủ sức để làm rõ tình cảm của mình và chọn ra ai là người thật sự quan trọng trong lòng mình.