Bẫy Tình Thế Thân

Chương 49: Sự lệ thuộc sau khi quên đi ký ức




Sau lời nói của Tống Nhược An, không khí trong phòng bệnh trở nên tĩnh lặng đến mức gần như có thể nghe thấy từng nhịp thở của cả hai.

Đàm Tôn Diễn vẫn nhìn cô, ánh mắt mơ hồ và khó hiểu, dường như có điều gì đó còn vướng mắc trong đầu anh,

nhung anh khong the giai thich duc.

Mọi thứ, mọi cảm xúc cứ như là một bức tranh mờ nhạt không rõ nét, chỉ có một thứ duy nhất rõ ràng là sự hiện diện của cô. Cô gái này cứ như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, mặc dù anh không thể nhớ nổi tại sao.

****

Một hôm, khi Đàm Tôn Diễn đang ngồi trên giường, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, anh bỗng ngẩng lên, đôi mắt tìm kiếm bóng dáng của Tống Nhược An như thường lệ, nhưng lần này lại không tìm thấy hình bóng ấy, trong giây lát Đàm Tôn Diễn như loạn lên đẩy lo sợ, sợ rắng Tổng Nhược An sẽ không còn ở đầy nữa, sẽ không còn bên cạnh anh.

Bỗng Tống Nhược An vừa hay lại bước vào phòng, nhìn thấy bộ dạng hoang mang của Đàm Tôn Diễn mà lo lắng.

"Anh muốn uống nước không?" Cô hỏi nhẹ nhàng.

"Ừm.." Đàm Tôn Diễn đáp lại, nhưng không hề cử động. Anh chỉ ngồi đó, nhìn cô, cảm giác có một sự thôi thúc mạnh mẽ trong lòng.

Nhược An lấy ly nước, bước đến gần anh, nhưng Đàm Tôn Diễn bỗng dưng giơ tay ra, ngăn cô lại.

"Nhược An..." Anh gọi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy khẩn cầu.

Tống Nhược An dừng lại, ngước nhìn anh với vẻ mặt ngỡ ngàng. Cô chưa từng thấy anh như thế này, như thể có điều gì đó rất quan trọng mà anh muốn nói nhưng lại ngần ngại.



"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi, cảm giác trong lòng bất an, đôi mắt cô nhìn vào mắt anh, như đang tìm kiếm một câu trả lời.

Đàm Tôn Diễn khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt anh lộ rõ vẻ bối rối. Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng mỗi lần cô rời đi, anh lại cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ. Anh không thể nhớ về quá khứ, nhưng dường như cô đối với anh rất đặc biệt.

"Em có thể... đừng rời xa tôi không?" Giọng anh khẽ run, như thể sợ hãi điều gì đó rất lớn.

Câu nói ấy khiến Tống Nhược An không kịp phản ứng, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, đau đớn đến mức không thể thở được. Đàm Tôn Diễn cần cô, dù anh không thể nhớ được lý do, dù anh không thể hiểu hết mọi chuyện giữa hai người, nhưng anh cần cô ở bên cạnh. Và cô, dù đã chịu đựng bao nhiều tổn thương trong quá khứ, lại không thể quay lưng bỏ đi. Cô chính là không hiểu nổi lòng mình hiện tại.

Tống Nhược An đứng im, trong khoảnh khắc ấy, cô không biết phải làm gì, không biết có nên mở lòng với anh hay không. Nhưng rồi, cô cảm nhận được sự yếu đuối trong đôi mắt anh, sự khát khao của một người đã mất đi ký ức và đang tìm kiếm một bến bờ để neo đậu. Cô khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng, nhưng trong lòng lại là một nỗi đau

รอิน tham.

"Được rồi, tôi sẽ không đi đâu cả" Có lẽ đây chính là câu trả lời trong lúc cô yếu lòng nhưng lại có vẻ rất chắc chắn.

Tống Nhược An bước lại gần giường, đặt ly nước xuống bàn cạnh giường, rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Đàm Tôn Diễn khẽ thở phào, đôi mắt anh sáng lên một cách khác thường. Cảm giác như anh vừa tìm được một điều gì đó quan trọng, và anh không muốn mất đi.

Tối hôm đó, khi Tống Nhược An chuẩn bị quay về Đàm gia lấy ít đồ sau khi giúp anh ăn tối xong, nhưng Đàm Tôn Diễn không biết lại tưởng cô có ý định bỏ lại mình mà lên tiếng gọi cô.

"Nhược An, em đã hứa rồi mà!"

"Em giờ là muốn bỏ lại tôi nữa sao?"



"Đừng đi mà có được không?" Giọng Đàm Tôn Diễn có chút lo lắng, nhưng lại đầy khao khát như sợ cô sẽ rời đi.

Tống Nhược An nhìn bộ dạng hệt một đứa con nít đòi mẹ của Đàm Tôn Diễn mà giải thích: "Tôi chỉ là muốn về

Đàm gia lấy ít đồ cá nhân cho anh mà thôi, tôi sẽ không đi!"

"Nhược An, có thể nói cha mẹ đem đến mà không cần đích thân em phải về lấy đâu, hoặc người làm cũng được!"

Đàm Tôn Diễn như vẫn không muốn để Tống Nhược An rời đi mà tìm cách.

Thở dài một hơi, Tống Nhược An đành bất lực trước Đàm Tôn Diễn mà nói: "Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi cho mẹ!"

Đàm Tôn Diễn vừa ý không nói gì nữa, nhưng anh cảm nhận được một sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Hình như

Đàm Tôn Diễn anh đã bắt đầu lệ thuộc vào Tống Nhược An cô rồi thì phải, không phải vì anh yếu đuối hay không thể tự lo liệu cho mình, mà vì sự hiện diện của cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hiện tại của anh. Mỗi lần cô ở gần, anh cảm thấy mình an toàn hơn, cảm thấy mình có lý do để tiếp tục sống.

Mấy ngày sau đó, anh bắt đầu mở lòng hơn với cô. Anh hỏi cô về những điều anh không nhớ, về quá khứ giữa hai người, nhưng Tống Nhược An chỉ mỉm cười, không nói gì nhiều. Cô không muốn anh nghĩ về những chuyện đã qua, về những tổn thương mà chính anh đã gây ra cho cô.

Đàm Tôn Diễn bắt đầu nhận ra rằng, dù anh không nhớ rõ về quá khứ của mình, nhưng trong một cách nào đó,

Tống Nhược An vẫn luôn ở đó, như một người không thể thiếu. Anh không biết mình yêu cô từ khi nào, nhưng chắc chắn, tình cảm ấy đã tồn tại sâu trong trái tim anh, dù ký ức có xóa nhòa tất cả.

Cảm giác lệ thuộc này, có thể là sự thèm khát của một người mất đi ký ức, hoặc có thể là tình yêu sâu sắc đã bị che mờ bởi thời gian. Nhưng dù sao đi nữa, Đàm Tôn Diễn đã tìm thấy cô trong cuộc đời mình, và anh biết, dù có phải sống suốt đời trong bóng tối mờ mịt của ký ức, anh vẫn muốn có cô bên cạnh.