Hạng Hồng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thư phòng của ông nội Hạng Hoa Cường ra, thấy ông nội đang ngồi trên sa lông nhắm mắt dưỡng thần, liền đi đến trước mặt nhẹ nhàng nói: "Ông nội…"
Hạng Hoa Cường "ừm" một tiếng rồi hỏi: "Thế nào?"
Hạng Hồng ngồi xuống bên cạnh Hạng Hoa Cường nói: "Mới vừa nhận được tin tức, Dã thú quả nhiên ở trên chiếc thuyền đánh cá kia, muốn bỏ chạy sang Indo, nhưng đã bị ném xuống biển làm mồi cho cá rồi".
Hạng Hoa Cường gật gật đầu, lại "ừm" một tiếng.
Hạng Hồng cười nói: "Trương Bá Uy thật sự là già hồ đồ, lại bảo Dã thú tìm thuyền đánh cá mà trốn chạy, hắn không biết hiện tại mấy lão Đại bên đánh bắt thủy sản đều dựa vào công ty Nghĩa An ngư nghiệp của chúng ta mà kiếm cơm sao?"
Hạng Hoa Cường cười nói: "Vậy là cháu xem thường lão hồ ly này rồi, đừng tưởng hôm qua cháu nói mấy câu làm hắn không nói gì được, là xem thường hắn, người này có thể ngồi ở vị trí lão Đại của "Đông Thắng" mấy chục năm, lẽ nào đơn giản như vậy chứ? Hắn là cố ý đó".
Hạng Hồng kinh ngạc nói: "Là cố ý… là cố ý không cách nào nói lại, hay là cố ý để chúng ta biết Dã thú ngồi thuyền đánh cá chạy trốn?"
Hạng Hoa Cường nói: "Cả hai…"
Hạng Hồng giật mình nói: "Hắn… hắn vì sao phải làm như vậy?"
Hạng Hoa Cường cười nói: "Ngày đó hắn thấy Vưu Bá cùng Vương Thịnh Duy đều ở đây, đã biết chuyện Dã thú hắn đã gánh không nổi, nhưng hắn dù sao cũng là lão Đại của Dã thú, không thể không vì hắn mà lên tiếng. Trước mặt chúng ta hắn có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, toàn bộ đổ lên đầu Dã thú, nhưng "Đông Thắng" cũng có không ít người biết hắn đồng ý cho Dã thú làm như vậy, cho nên hắn liền giả như không thể nói được gì, sau đó sau lưng bảo Dã thú trốn chạy, xem như đã có câu trả lời với xã đoàn. Trương Bá Uy lão hồ ly này cũng không phải là nguyện ý hy sinh thủ hạ của mình, cháu nghĩ hắn thật sự là sợ Lý Vạn Cơ cùng Quách Bỉnh Liêm sao chứ? Đúng vậy, Trương Bá Uy quả thật không muốn chọc tới những nhân vật này, nhưng Lý Vạn Cơ cùng Quách Bỉnh Liêm lại càng không muốn chọc tới Trương Bá Uy, chỉ cần Trương Bá Uy chủ động đi giải thích một chút là hiểu lầm, thì sẽ không có phiền toái gì".
Hạng Hồng khó hiểu hỏi: "Vậy hắn vì sao cố ý để cho chúng ta biết hành tung của Dã thú?"
Hạng Hoa Cường nói: "Hắn làm là để Vưu Bá cùng Vương Thịnh Duy đáp ứng không nhúng tay vào việc này, nếu chúng ta tìm không ra Dã thú, vậy khẳng định sẽ nghĩ Dã thú là do hắn chỉ đạo trốn chạy, chẳng phải là không nể mặt hai vị này sao, Dã thú chết là xong, Vưu Bá cùng Vương Thịnh Duy cũng không thể nói gì. Nói đến Dã thú này đã vô dụng, đã không thể ở lại Hongkong làm việc cho hắn, mà hàng năm còn phải cung cấp không ít tiền để Dã thú chi tiêu, không bằng để hắn chết là sạch sẽ, tương lai khi muốn đối phó với "Hưng Nghĩa An" chúng ta, cũng có thêm cớ".
Hạng Hồng cắn răng nói: "Thực là lão hồ ly giảo hoạt, cháu quả thực đã xem thường hắn" Bỗng nhiên đỏ mặt hỏi: "Ông nội, người ngày đó ở tại khách sạn trực tiếp chất vấn hắn, có phải là muốn cho hắn không có đường lui, cháu… cháu có phải là không nên xen miệng vào?"
Hạng Hoa Cường vỗ vỗ vai Hạng Hồng nói: "Cháu làm như vậy cũng đúng, chúng ta cũng không thể lập tức cùng "Đông Thắng" trở mặt, bức hắn quá cũng không tốt, hắn thì bất kể chuyện gì cũng có thể làm được".
Hạng Hồng biết ông nội đang an ủi mình, thật ra chuyện cùng "Đông Thắng" trở mặt chỉ là sớm muộn, buồn buồn không nói gì nữa.
Hạng Hoa Cường cười nói: "Yên tâm đi, cháu lát nữa thông báo cho Mã Sĩ Kiệt, bảo hắn đem chỗ của Dã thú trả lại cho "Đông Thắng"".
Hạng Hồng khó hiểu nói: "Sao lại phải trả cho chúng, chỗ đó cũng không phải là sản nghiệp của Dã thú hoặc "Đông Thắng", Mã Sĩ Kiệt đã cùng chủ quá bar nọ nói chuyện rồi, về sau sẽ do hắn kinh doanh quản lý".
Tại Hongkong bởi vì hắc bang xã đoàn rất nhiều, lại không có phân chia phạm vi thế lực rõ ràng, một ít các quán bar, câu lạc bộ đêm không có chỗ chống lưng, thường xuyên bị các xã đoàn đi thu cái gọi là " phí bảo hộ", không cho thì không được, ai cũng không dám đắc tội, thời gian lâu dài mấy ông chủ này cũng chịu không nổi, nên đem những quán bar này cấp cho những người thu "phí bảo hộ", hàng năm thu nhiều ít thì áng theo tỷ lệ mà ăn chia, dù sao các ngươi ai lợi hại thì giao cho người đó kinh doanh, một ai cũng không đắc tội. Cách làm này cũng được các hắc bang xã đoàn chấp nhận, bởi vậy cũng thường xuyên có xã đoàn vì tranh chấp quyền kinh doanh mà phát sinh va chạm. Quán bar Phú Mỹ vốn là Dã thú cướp được của người khác, sau khi cướp được thì đem làm thành chỗ cho huynh đệ tụ tập, căn bản kiếm không được tiền, ông chủ kia trong bụng đau khổ cũng không có chỗ giải, nghe nói Mã Sĩ Kiệt tiếp nhận thì lập tức đồng ý, cho nên về phương diện đó mà nói, Mã Sĩ Kiệt cũng không cần đem quyền kinh doanh quán bar Phú Mỹ giao lại cho "Đông Thắng".
Hạng Hoa Cường cười nói: "Trương Bá Uy muốn cứ như vậy mà đem chuyện này cho qua, nhưng không dễ dàng như vậy, cháu bảo Mã Sĩ Kiệt đem chỗ này trả lại cho "Đông Thắng" là được, không… phải đích thân trả cho Trương Bá Uy, cái gì cũng không cần nói với hắn".
Hạng Hồng hai tròng mắt sáng ngời, nhất thời hiểu được ý của ông nội là muốn cho Trương Bá Uy đối với chuyện Dã thú trốn đi không được khỏi quan hệ, tuy không rõ ràng, nhưng khẳng định sẽ có người hoài nghi Trương Bá Uy cùng Hạng Hoa Cường đạt thành hiệp nghị nào đó, nên đem Dã thú bán đi, nên cười gật đầu nói: "Cháu hiểu rồi".
Hạng Hoa Cường chuyển đề tài hỏi: "Còn tình huống của thiếu niên kia đã tra thế nào rồi?"
Hạng Hồng "ồ" một tiếng rồi nói: "Theo chỗ làm thủ tục nhập cảnh tra được hắn tên là Thạch Thiên, mười sáu tuổi, cha mẹ là người Triết Giang, từng sống ở Hongkong làm ăn buôn bán nhỏ, cho nên hắn sinh ở Hongkong, cha mẹ hắn sau khi hắn sinh ra không lâu, liền dẫn theo hắn đi Châu Phi làm ăn, năm trước lại đụng phải chiến loạn mà bỏ mạng, hắn theo dân chạy nạn đến Thụy Sĩ, sau đó lại về Hongkong, trước mắt là thông qua Xuất nhập cảnh Hongkong phê chuẩn định cư tại Hongkong. Hắn không có thân nhân nào khác, hiện tại dựa vào tiền mà cha mẹ để lại ở ngân hàng Thụy Sĩ mà sinh sống, bởi vì gởi trong ngân hàng TS, nên số lượng cụ thể tra không được, bản thân hắn ở tại một căn hộ nhỏ tại phụ cận Cửu long đường". T.r.u.y.ệĐọc Truyện
Hạng Hoa Cường gật đầu nói: "Một khi cha mẹ hắn làm ăn buôn bán nhỏ, lại là ở Châu Phi, thì tiền lưu lại cũng sẽ không nhiều, cái này cũng không cần tra xét, hắn thích cái gì?"
Hạng Hồng nói: "Còn chưa nhìn ra, hắn gần đây rất ít đi lại, giống như là chủ nhiệm lớp hắn đang giúp hắn phụ đạo".
Hạng Hoa Cường nói: "Vậy hẹn hắn ra ngoài gặp mặt đi, hắn cứu Hạng Kiều, cũng có thể gặp mặt cảm ơn hắn".
Hạng Hồng nói: "Được rồi, ngày mai cháu đưa Tam muội đi học, thuận tiện hẹn hắn luôn".