Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 952: Quyết chiến Đạo Linh




Hư không giống như một cánh cửa mở ra, một dòng sông Thời Không hạ xuống, cuối dòng sông là một bóng người áo xanh lăng không đứng đó.

- Là ngươi?!

Trung niên chỉ cảm thấy cả người run lên bần bật, trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng người áo xanh này, một cảm giác áp bức thâm nhập vào tận trong hồn phách, hùng mạnh không gì sánh kịp.

Trung niên không biết hình dung cỗ uy năng này thế nào. Giờ phút này nhìn thấy bóng người kia, cũng giống như y nhìn thấy một thanh thần kiếm kinh thiên ngạo tuyệt thiên hạ. Mà bản thân y lại giống như gỗ mục, chỉ đợi Phong Mang Trấn Thế kia giáng xuống là tiêu tan thành tro bụi.

- Sao, vì sao lại là ngươi?

Trung niên không còn vẻ bình tĩnh như lúc trước, lịch duyệt mấy vạn năm qua dường như đã tiêu hao hết trong giờ phút này, vẻ mặt y tỏ ra hoảng sợ vô cùng, nhìn Lục Thanh từ trên không trung trước mặt hạ xuống, cũng không biết nên nói những gì.

Thần sắc Lục Thanh ngưng trọng, cũng không thèm để ý tới y, mà bay tới chỗ hai gốc cổ thụ gãy đỡ lão nhân dậy.

- Giòi, giỏi lắm, thực lực của ngươi hiện tại đã không còn kém Kiếm Thần bao nhiêu nữa!

Tuy rằng lão nhân ở Quỷ giới không đi đầu ra ngoài nửa bước, nhưng dường như có cảm ứng với tất cả nhưng chuyện bên ngoài. Giờ phút này, lão mới có thể nhìn ra thực lực hiện tại của Lục Thanh.

- Kiếm Thần... Không có khả năng...

Trung niên kia lộ ra vẻ kinh hãi rõ ràng trên mặt. Thân là chủ nhân một giới, nhưng giờ phút này y đã hoàn toàn không còn uy nghiêm của vị chủ nhân một giới, mà giống như một con thú mới sinh đang run sợ, ánh mắt hoảng loạn khó hiểu nhìn Lục Thanh chằm chằm, nhưng không nhìn ra được chút gì. Chỉ vừa trôi qua thời gian nháy mắt, nhưng trung niên cảm thấy như đã trải qua biết bao năm tháng vô tận, một cảm giác khó chịu thâm nhập vào xương tủy, khiến cho y cảm thấy điên cuồng muốn chết.

- Hạng người coi thường đạo sư đồ, muốn giết cả sư phụ của mình như vậy, để ngươi sống trên đời làm gì nữa!?

Lục Thanh quát lớn, điểm ra một chỉ về phía trung niên.

- Không...

Trung niên kinh hãi quát to, chân giậm mạnh một cái, trước mặt y lập tức mở ra một không gian Động Hư. Nhưng y còn chưa kịp cất bước bỏ chạy đã hoảng sợ phát hiện ra, thân thể của mình giờ phút này dường như bị một ngọn núi cao vạn trượng đè lên. Sức nặng ngàn cân, nửa bước cũng khó đi, không thể nào hạ xuống.

Mà lúc này, trên kiếm chỉ Lục Thanh nổi lên một điểm kiếm quang màu xám bạc, kiếm quang này trong suốt như ngọc, dường như là vật tinh thuần nhất trên đời. Không gian xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo kịch liệt, cũng không phải đơn thuần là không gian Động Hư, mà là một thế giới Thời Không.

Ngay tức khắc, không gian Động Hư do trung niên mở ra định tìm đường tháo chạy đã khép lại nhanh chóng.

- Đừng giết ta, xin đừng...

Bất chợt trung niên kêu to với lão nhân:



- Sư phụ, sư phụ.., đồ nhi biết sai rồi xin người cho đồ nhi một cơ hội nhất định đồ nhi sẽ không để cho người thất vọng một lần nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thế nhưng lúc này, tuy rằng trên mặt lão nhân lộ vẻ không nỡ, nhưng rốt cục không đáp, quay đầu sang nơi khác.

Kiếm quang trên kiếm chỉ Lục Thanh bay ra, giống như một ngôi sao bằng màu xám bạc. Đạo kiếm quang này xuyên qua Thời Không, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng trung niên kia. Tuy rằng trên người trung niên không xuất hiện vết thương, nhưng lập tức, từ đầu tới chân trung niên dần dần tan rã, giống như một pho tượng đất đã cất giữ nhiều năm, dưới sự ăn mòn của thời gian, cuối cùng tiêu tan thành tro bụi.

Tro cốt màu xám đón gió bay khắp nơi, từ nay về sau ở Quỷ giới, không còn trung niên bào vàng này nữa. Lão nhân thở dài một tiếng, quay người lại, giơ tay khẽ chộp, tro cốt đang bay lập tức hội tụ lại, cuối cùng ngưng tụ thành một viên cốt châu màu xám to bằng nắm tay.

- Rốt cục cũng là tình thầy trò, ngươi sinh ra ở đâu, thôi thì hãy quay về nơi đó...


Lão nhân dứt lời, bèn ném cốt châu kia vào trong ao Chuyển Sinh. Mặt ao màu vàng nhạt lập tức gợn sóng, nuốt chửng cốt châu.

- Đa tạ ngươi.

Lão nhân nhìn Lục Thanh, gật đầu nói:

- Vốn lúc trước ta nghĩ, chỉ muốn lưu lại một chút kế thừa, thật không ngờ hôm nay ngươi lại cứu mạng ta. Xem ra nhân quả trong cõi vô minh, bất kể là trong thế giới Thiên Đạo hay trong Quỷ giới ta, cũng tồn tại vô hình...

- Nhân quả ư?

Lục Thanh lẩm bẩm, lập tức như bừng ngộ chuyện gì, lên tiếng nói:

- Thì ra là như vậy...

- Sao hả?

Lão nhân lộ vẻ hiếu kỳ. Lục Thanh gật gật đầu:

- Nhân quả này e rằng không phải chỉ của riêng Thiên Đạo, mà là tồn tại bên trong Đại Đạo. Nhân quả phát sinh từ Đại Đạo, từ đó tuần hoàn không dứt.

Mặt Quỷ Diêm lộ vẻ khen ngợi:

- Không ngờ cách nhìn của ngươi lại thấu triệt như vậy.

Nói tới đây, lão thở dài:


- Đáng tiếc lúc trước ta không nhìn thấu, nếu kiếm bi Bản Nguyên là chí bảo bên ngoài Thiên Đạo, làm sao có thể vô duyên vô cớ rơi vào tay ta như vậy được? Thiên Đạo ôi Thiên Đạo, thủ đoạn của ngươi đã vượt ra khỏi tầm mức của con người, phải nói là yêu quái...

Nghe vậy, hai mắt Lục Thanh chợt sáng:

- Quỷ giới có khôi phục lại chưa?

- Khôi phục?

Quỷ Diêm lắc lắc đầu, cười khổ:

- Nếu còn Kiếm bi Bản Nguyên ở đây, chỉ cần có ao Chuyển Sinh, thêm vào hàng ngàn vạn Quỷ dân , ta có thể làm cho nó khôi phục lại. Đáng tiếc là hiện tại kiếm bi Bản Nguyên đã bị Thiên Đạo lấy đi... Lúc trước cũng vì lão phu tham lam nhất thôi mới lấy kiếm bi Bản Nguyên, hiện tại thế giới Kiếm Vực mất đi kiếm bi Bản Nguyên cũng giống như nhà bếp bị mất lò, không thể nào duy trì bộ dạng trước kia được nữa.

-Có lẽ...

Quỷ Diêm chợt đổi giọng:

- Đến lúc nào đó ngươi lại có đột phá, thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Đạo, bước vào thế giới Đại Đạo, lúc ấy có thể ngưng luyện lại thế giới giùm ta...

Lại có đột phá... Lục Thanh thoáng động trong lòng, nhưng cũng thầm cười khổ. Đột phá nói thì nghe rất dễ, với cảnh giới thực lực của Thiên Đạo từ xưa tới nay là độc nhất vô nhị, muốn thật sự đạt tới, đầu phải là chuyện dễ dàng?


Dường như cũng hiểu chuyện này, Quỷ Diêm hít sâu một hơi:

- Được rồi, hiện tại thiên địa quay ngược lại, ngươi phải hết sức cẩn thận mới được. Ma Đạo nhị Linh bất quả chỉ là diễn trò mà thôi tuy nhiên chúng đã có được thế giới trưởng thành, chẳng qua vẫn chưa đạt được cảnh giới siêu thoát, cho nên không thể gạt bỏ được sự trói buộc của Thiên Đạo. Ngươi nên cẩn thận là hơn . Quỷ giới hiện tại cứ giao lại cho ta, ngày sau bọn chúng phá nát sinh linh, trấn áp Thiên Đạo, ta có thể giúp ngươi một tay.

Nghe Quỷ Diêm nói như vậy, Lục Thanh vẫn hết sức bình thản, nghiêng mình thi lễ với Quỷ Diêm:

- Những gì tiền bối ban tặng. Lục Thanh suốt đời khó quên, ngày sau nếu có chút thành tựu ắt sẽ tương trợ tiền bối thoát ly bể khố, xây dựng lại thế giới.

Quỷ Diêm khoát tay:

- Ngươi có lòng là đủ rồi, đừng quen thói nữ nhi như vậy.

Dứt lời. Quỷ Diêm bước tới bờ ao Chuyển Sinh, nhưng đột ngột dừng lại, quay nhìn Lục Thanh thật sâu:

- Từ xưa đến nay, ngươi là người tiếp cận siêu thoát nhất, hy vọng ngươi có thể thật sự đạt tới cảnh giới đó. Kiếm bi Bản Nguyên kia, lúc trước, sau khi vào tay lão phu, cũng đã thoáng dò xét được thế giới Đại Đạo huyền ảo kia. Thế giới Đại Đạo thâm sâu khó lường, vô cùng tinh tế. Đến khi gạt bỏ thế giới Thiên Đạo này rồi, ngươi sẽ phát hiện ra thế giới Đại Đạo vượt xa tưởng tượng của mình.


Thế giới Đại Đạo?

Chẳng lẽ lão nhân này biết được chuyện gì? Lục Thanh thoáng động trong lòng, đã thấy Quỷ Diêm nhảy xuống ao Chuyển Sinh.

Nước ao màu vàng nhạt cuộn lên, sau khi Quỷ Diêm nhảy vào trong đã không còn thấy Quỷ dân lui tới nữa. Mà lúc này, vô số gốc cổ thụ hồn phách xung quanh cũng nổi lên thần quang màu vàng tinh thuần. Vô số thần quang kia bắt đầu khởi động chậm rãi hội tụ thành một luồng lũ màu vàng, rót vào ao Chuyển Sinh.

Dường như có tiếng thứ gì đang sinh sôi trong đó, ao Chuyển Sinh rộng trăm trượng dần dần hiện ra một chiếc kén màu vàng rất lớn. Kén màu vàng này toát ra một cỗ lực hồn phách ngưng tụ thành thực chất. Lực hồn phách này hùng mạnh hơn cả Diệp lão và Thủy Thiên Nhu, thậm chí theo cảm giác của Lục Thanh, cũng không kém Kiếm Thần là mấy.

Mà hắn hiện tại đã đột phá tầng mười lăm Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, kiến thức tăng mạnh, về phương diện khác có thể sánh ngang với Kiếm Thần, thắng bại khó phân, nhưng nếu nói về sức mạnh hồn phách, hắn còn hơn Kiếm Thần một bậc nhờ vào sự huyền ảo của Kiếm Hồn Kinh. Dù là Kiếm Thần hấp thu năm vạn năm nguyện lực hương hỏa của Kiếm Thần đại lục trước kia, cũng không thể sánh bằng Lục Thanh.

Nhưng đồng thời trong lòng Lục Thanh càng không dám xác định, kiếm bi Bản Nguyên do Thiên Đạo để lại rốt cục mạnh tới mức nào mà có thể mở ra một thế giới riêng biệt như Quỷ giới. Nói đúng ra, bản thân hắn cũng chỉ là một trong những sinh linh do thế giới Thiên Đạo sinh ra, chỉ có điều hiện tại bước lên con đường Kiếm Đạo, mới đạt tới cảnh giới siêu thoát mà thôi.

Rốt cục Thiên Đạo mạnh tới mức nào, nếu hắn đạt tới tầng mười sáu Bất Diệt Kiếm Thể, có thể thoát ra ngoài Thiên Đạo, chống lại Thiên Đạo hay không? Không có đáp án, mà hôm nay Lục Thanh nghe được tin tức về thế giới Đại Đạo, chẳng lẽ bên trong Đại Đạo Hỗn Độn còn có nhiều thế giới khác tồn tại? Chẳng lẽ thế giới Thiên Đạo không phải là thế giới duy nhất? Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Thanh tỏ ra ngày dại bất chợt sáng rực lên, lộ vẻ khó tin.

Thiên Linh tộc!

Trong lòng Lục Thanh lúc này dường như nổi sóng, hắn cẩn thận cân nhắc lại một lượt, đối với phỏng đoán của mình càng thêm nắm chắc.

- Xem ra, cần phải tới Thiên Linh tộc một chuyến...

Lục Thanh khẽ lẩm bẩm, lập tức đạp bước trên không, biến mất cuối dòng sông Thời Không.

Linh Đoạn sơn mạch, động Cửu Viêm.

Sâu bên trong động, ở một nơi không ai biết tới, một phụ nhân trung niên áo đen đang ngồi xếp bằng. Phụ nhân khoảng chừng bốn mươi, thân hình đầy đặn, chân lực hệ Hỏa lưu chuyển quanh người cuồn cuộn không ngừng, giống như nước sông mênh mông cuồn cuộn. Chân lực hệ Hỏa này lưu chuyển che lấp cả gương mặt phụ nhân, khiến cho người ta không thể nhìn rõ.

Bất chợt phụ nhân mờ bừng hai mát, lộ vẻ kinh ngạc, trầm giọng nói:

- Nếu như đã tới, vậy hiện thân đi.