Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Đại hộ pháp, vậy bên kia thì sao, có tin tức gì không?
- Bọn họ đồng ý, tuy nhiên giá phải trả là. ..
- Trả giá thế nào?
Tam trưởng lão cau mày:
Lúc này sống chết ngay trước mắt, chỉ cần tông môn còn tồn tại vậy sẽ còn có cơ chuyển biến, nếu tông môn không còn, hết thảy cũng thành không. Hãy nhớ kỹ, cá chạy rồi có thể bắt lại được, nhưng lưới rách rồi, trong hồ dù có cá nhiều đến mức nào, ngươi cũng không bắt được! Cho nên bằng bất cứ giá nào cũng phải làm, chỉ cần tông môn còn, vậy sẽ còn hy vọng!
- Tam trưởng lão dạy rất phải.
Đại hộ pháp gật đầu, mọi người cũng tỏ vẻ tán thành lời của Tam trưởng lão. Bát quá lúc này. Tam trưởng lão cau mày hỏi lại:
- Vậy bên kia muôn chúng ta trả giá thế nào?
- Bất kẻ thành bại lấy một nửa tích lũy của tông môn!
Giờ phút này, trên mặt mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ, thu một nửa tích lũy của tông môn ư? Đó là bao nhiêu, bọn họ có thể ước lượng được. Nguyên Thiên tông bọn họ mấy ngàn năm qua tích lũy bảo vật, tuy rằng không có Kiếm Nguyên Công hay bí pháp thần thông, nhưng những thứ trân quý đủ sánh ngang với mười thanh thần kiếm cấp Bạch Linh hạ phẩm, hoặc một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh đỉnh Phong.
Nhưng đó chỉ là ước lượng mà thôi trên thực tế, bảo vật trong Nguyên Thiên tông phải sánh ngang với mười thanh thần kiếm cấp Bạch Linh đỉnh Phong, bên kia vừa mở miệng đã đòi một nửa, quả thật tham lam.
- Tam trưởng lão, hay là chúng ta. ..
Tam trưởng lão lắc lắc đầu, giọng lão vô cùng ảo não:
- Muôn giấu diêm bọn họ ư, chúng ta làm được sao? Một nửa thì một nửa, chỉ cần có thê giết được hắn!
Nói tới đây, trong mắt tam trưởng lão thoáng hiện sát ý lạnh lẽo, trầm giọng nói:
Đại hộ pháp!
-Có!
Truyền tin cho bên kia, nói Nguyên Thiên tông ta bằng lòng dâng toàn bộ tích lũy của tông môn, xin bọn họ hãy dốc hết toàn lực ra tay!
Tam trưởng lão. ..
Sắc mặt Tam trưởng lão hết sức lạnh lùng:
Sao hả, đề cử ta làm Tông chủ tạm thời, đạo Kiếm lệnh đầu tiến đã muôn cãi lại rồi ư?
- Dạ!
Đại hộ phập nặng nề gật gật đầu, trong mắt thoáng hiện sát ý:
- Ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực thuỵết phục toàn tông!
Tử Hà sơn mạch.
Sơn mạch kéo dài liên miên ngàn dặm, ở trên không, đại thế màu vàng tinh thuần như nước thủy triều, trào dâng mạnh mẽ. Chỉ mới qua vài tháng, thế Kim Thiên trên không không hề có dấu hiệu tan rã, thậm chí càng trở nên dày đặc hơn. Thế Bạch Linh ở giữa lại không ngừng ăn lan ra bốn phía, chỉ mới vài tháng đã chiếm ba thành của thế Kim Thiên.
Ba thành thế Bạch Linh rốt vào không gian tông vực, nguyên khí thiên địa lập tức trở nên nồng đậm hơn mấy tháng trước rất nhiều, linh khí trở nên sung túc. Trong thời gian mấy tháng này, rất nhiều đệ tử đột phá bình cảnh; tiếp dẫn thành công mầm mống lực lượng hệ thuộc tính, mở huyệt Bách Hội, thành tựu tiên thiên.
Trên đỉnh Tử Hà Phong, trên một vách núi trống trải phủ đầy tuyết trắng.
Tám người Lạc Tâm Vũ đứng yên ở đó, không ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát đại thế không ngừng bốc lên trên chín tầng mây. Là người đứng đầu một tông, cảm ứng của Lạc Tâm Vũ đối với đại thế càng thêm mạnh mẽ. Thậm chí lúc này. y có cảm giác nếu như có thể khống chế hoàn toàn cỗ đại thế này, dù là tam kiếp Kiếm Hoàng, y cũng đủ sức liều mạng.
- Đại thế tông môn càng ngày càng thịnh.
Tử Dương Kiếm Hoàng trầm giọng nói.
- Không biết Lục Tôn giả đang làm chuyện gì, đại thế e rằng đã vượt qua Tử Lôi tông.
Với nhãn quang và kiến thức của Mộc Thanh Nguyên, tự nhiên lúc trước đã hiểu được tu vi của Lục Thanh, cho nên lúc này lão cũng thay đổi cách xưng hô. Tuy rằng đã gia nhập Tử Hà tông, mọi người Tử Dương Kiếm Hoàng đều tiếp nhận lão, nhưng đối với Lục Thanh, trong lòng Mộc Thanh Nguyên lúc nào cũng có một phần kính sợ. Bất kể là lúc trước ở Hư Không Kiếm cốc, hay mấy tháng trước ở Hư Không Kiếm Vực, bóng dáng ngạo nghề sừng sững của Lục Thanh đã khắc sâu vào lòng Mộc Thanh Nguyên.
Tuy rằng đã nghe Mộc Thanh Nguyên nói qua, nhưng lúc này nghe lão xưng hô Lục Thanh như vậy, Tử Dương Kiếm Hoàng vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt. Lão còn nhớ rõ trước kia ở núi Lang Nha. Lục Thanh yếu ớt tới mức nào. Tử Dương Kiếm Hoàng tin rằng vào lúc ấy, lão chỉ cần bằng vào uy áp của mình cũng có thể đánh chết Lục Thanh. Nhưng chỉ mới mười mấy năm ngắn ngủi qua đi, không ngờ đã có nghịch chuyển kinh người.
- Còn có nửa năm nữa mà thôi.
Lạc Tâm Vũ lên tiếng nói.
Nhiếp Thanh Thiên nâng hồ lô rượu lên tu một hơi, sau đó cũng góp chuyện một câu:
- Thời gian nửa năm qua đi rất nhanh.
- Đúng là rất nhanh.
Lạc Tâm Vũ gật gật đầu:
- Đại thế rốt xuống, mọi việc thuận lợi, tất cả hành động đều phải nhanh hơn trước gấp mấy lần.
Trên mặt Tử Dương Kiếm Hoàng lộ vẻ vui mừng:
- Trên Cơ bản đã bố trí thỏa đáng Kiếm Trì, còn Kiếm Trủng cũng đã an trí lại một lần nữa.
- Phòng ngự ở biên giới, công việc xây dựng tông vực cũng đã hoàn thành, chỉ chờ tăng cường và phòng ngự. Còn nửa năm, cũng đủ để thăng lên một tầng.
Huyền Minh ngẫm nghĩ một chút, sau đó tiếp lời:
- Mười đại tông môn xung quanh đã khai thông kiếm trận Động Hư. Minh Tâm tông gần nhất cũng đã mở đường, tin rằng ba năm sau, thương đội đầu tiến sẽ tới được biên vực tông ta.
Huyền Minh vừa dứt lời. Triệu Thiên Diệp nói:
- Hai Phong chấp pháp, trong nửa năm qua đã trấn áp toàn tông. Đêm ngủ không cần đóng cửa, không ai nhặt của rơi ngoài đường. Ngoài ra, đã chém hai mươi mấy đệ tử trong tông, trong đỏ có ba người của hai Phong thông đồng làm bậy, gây rối kỷ cương, đã chém đầu răn chúng.
Trong mắt Lạc Tâm Vũ lấp lánh tinh quang:
- Hiện tại Tử Hà tông ta có sáu mươi mấy Kiếm Chủ Chuẩn Đại sư, hai người Thanh Vân và Cập Hóa sắp sửa đột phá. Đến lúc đó. Tử Hà tông ta sẽ có mười Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, mà Nguyên Thiên tông không có Tông sư Kiếm Phách tồn tại, hơn nữa lúc trước mười người Nguyên Phá Thiên đã bị thất đệ tru sát, lực lượng của Nguyên Thiên tông đã tổn thất hết sức nặng nề. Cho dù Tử Hà tông ta không bằng, nhưng thêm vào Thất đệ, vẫn còn dư dả.
Trên mặt Tử Dương Kiếm Hoàng thoáng lộ nét lạnh lùng:
- Nhân quả luân hỏi báo ứng chẳng sai. Nguyên Thiên tông cũng phải nếm lấy quả đắng mà bọn chúng đã tự tay gieo lúc trước.
- Ẩm. ..
Lúc này sấm sét chớp động trên chín tầng mảy, thế Bạch Linh vốn đang khuếch trương, lúc này lại tăng thêm một bước. Lúc này trong thế Kim Thiên bao trùm phạm vi ngàn dặm, đã có bốn thành bị thế Bạch Linh chiếm cứ.
Trong cùng lúc này, nhiều nguyên khí thiên địa hơn nữa hội tụ tới Tử Hà sơn mạch. Lúc này, rất nhiều Kiếm Giả đồng thời cảm thấy nguyên khí thiên địa xung quanh càng nồng đậm hơn trước vài phần.
Dưới chân Phong Lôi Phong, ở Lục gia trang.
Trong vườn mai đã không còn hương hoa mai tỏa ngát, tuyết cũng đã tan để lộ ra từng khoảng đất đen. Tuy rằng gốc mai trơ trọi không còn nửa đóa mai nào tồn tại nhưng vẫn còn một mùi hương thoang thoảng truyền khắp trong vườn, kẻo dài không dứt.
Nhan Như Ngọc mặc võ y màu trắng, tuy rằng tuổi bà đã gần hoa giáp, nhưng nhờ được uống Diên Thọ đan, cho nên chẳng nhưng không già đi, ngược lại so với lúc trước càng trẻ hơn không ít. Nhìn bề ngoài tựa như chừng ba mươi tuổi dáng người oai võ qua lại thoăn thoắt dưới ánh mặt trời. Thần kiếm trong tay bà toát ra kiếm khí hệ Thủy màu xanh lam, xé rách không gian, gây ra hai luồng sóng khí màu trắng.
So với nữa năm trước. Nhan Như Ngọc lúc này trông rinh anh sắc sảo hơn nhiều. Hai mắt bà trước kia vốn ảm đạm không ánh sáng, lúc này lộ vẻ kiên định vô cùng, đồng thời toát ra từng làn ánh sáng nhu hòa. Tuy bà chỉ múa một bộ kiếm pháp cơ bản thông thường, nhưng cũng thể hiện ra uy lực bất phàm. Bước đi thoăn thoắt mơ hồ ẩn chứa bộ pháp bên trong, khiến cho nhất thời trong cả vườn mai vang lên tiếng kiếm rít gió không ngơi, kiếm khí xé gió ở xa trăm trượng có thể nghe thấy rõ ràng.
Bộ pháp đột ngột ngừng lại, không hề vướng víu, Cử Khinh Nhược Trọng, Cử Trọng Nhược Khinh. Nhan Như Ngoe thở ra một hơi, mồ hôi trên trán nháy mắt bị kiếm nguyên làm bốc hơi đi mất.
Lúc này bà đang thi triển Kiếm pháp cơ bản của Phiêu Miểu Phong, còn bộ pháp là do Minh Tuyết Nhi đích thân đưa tới một quyền Kiếm Nguyên Công hệ Thủy Địa giai, tên là Diễn Yên bộ.
Sau hai năm tu luyện. Nhan Như Ngọc đã chuyển hóa toàn bộ kiếm nguyên trong cơ thế vốn trước tu luyện theo Tử Thủy Kiếm Kinh Nhân giai, hoàn toàn đạt tới Kiếm Sư đỉnh Phong. Lúc này, kiếm chỉ của Nhan Như Ngọc đã lộ ra Kiếm khí dài ba tấc, trong màu xanh lam còn có khí tím ẩn hiện, bà biết chỉ cần luyện hóa tia khí tím cuối cùng này, bà sẽ đạt Kiếm Sư viên mãn, lúc đó sẽ là lúc độ nguyên kiếp, thành tựu Kiếm Chủ.
Đã trở lai rồi sao?
Nỗi nhớ không kềm chế được bất giác lộ ra trong mắt, nhìn đại thế trên chín tầng mây, lại nhìn chăm chú vào thế Bạch Linh ở giữa, dường như Nhan Như Ngọc cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, ánh mắt ấy vô cùng quen thuộc.
- Sư tổ mẫu!
- Linh nhi đã về rồi ư?
Nhan Như Ngọc kềm chẻ tâm thần, xoay người lại nhìn nữ nhân vừa lên tiếng. Hoàng Linh Nhi mắt ngọc mày ngài, trắng như sương tuyết, một thân bừng bừng anh khí, toát ra khắp xung quanh, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người phải tập trung về mình.
Vu Phi đứng bên cạnh nàng. Tôi luyện qua bao năm tháng khiến cho gương mặt y lộ vẻ điềm đạm chững chạc hơn trước. Tu luyện bao nhiêu năm qua, tuy rằng Thiên tư không đủ nhưng sự cần cù của ỵ lại nổi tiếng toàn Tử Hà tông. Hơn nữa sau khi được Huyền Minh thu nhận vào Phong, dốc lòng chỉ điểm, hiện giờ chẳng kém Hoàng Linh Nhi, đạt tới Kiếm Sư đại thiên vị.
Chuyện giữa hai người tự nhiên Nhan Như Ngọc cũng biết. Tuy rằng bối phận có chênh lệch, nhưng theo như bà thấy, chỉ cần hai lòng như một, bối phận không thể làm trở ngại chút nào.
- Sư phụ đã sáp trở lại rồi Hoàng Linh Nhi tiến tới đỡ Nhan Như Ngọc.
Bà nở nụ cười, đã qua nhiều năm, chờ đợi cũng đã thành thói quen. Bà thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, nó đã sắp trở về.
Nửa năm qua mau.
Trên Chính Khí Phong ở Hạo Nhiên tông.
Một ngày trước, tiếng sấm vang vọng suốt năm qua rốt cục đã ngừng lại, rất nhiều đệ tử cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Cơ hội lôi âm tẩy thân như vậy thật sự là vô cùng quý báu, đám đệ tử đến muộn tiếc nuối không thôi.
Trước điện Chính Khí. Tửu Kiếm Hoàng đứng cùng bốn vị trưởng lão, cảm nhận được tình cảm biến hóa của nhiều đệ tử trong cung Chính Khí, một vị trưởng lão lên tiếng nói:
- Thiên Lôi tẩy thân đã chấm dứt, thời gian đã tới rồi
Trong mắt Tửu Kiếm Hoàng ẩn hiện Hạo Nhiên Chính Khí màu trắng đục, bình thản nói:
- Không biết Nguyên Thiên tông chuẩn bị thế nào, nếu muốn còn một đường sinh cơ. .. Không ai nói tiếp, nhưng ánh mắt bốn vị trưởng lão đều nhìn về phía Chính Khí Phong.