Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 389: Kế thừa Chân Long




Nghe thấy câu nói đó, Chân Long hoàn toàn kinh sợ.

- Ngươi không được làm bậy. Nếu không ta tự bạo Long Hồn để cả hai chúng ta đồng quy vu tận. - Nhìn về phía thanh ngọc kiếm màu xanh, Long Hồn khổng lồ đành phải đưa ra chiêu cuối cùng.

- Tự bạo Long Hồn? Nếu là một con Long Vương cửu giai thì ta còn có chút e ngại. Nhưng một con Chân Long bát giai mà cũng muốn ta đồng quy vu tận? Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Ngay sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Long Hồn, thanh ngọc kiếm màu xanh chợt phình to. Rồi trong thời gian ngắn liền biến thành một thanh kiếm khổng lồ cao tới vạn trượng. Vô cùng vô tận những tia khí phun ra nuốt vào như muốn phá nát khoảng không gian xung quanh.

Một sợi dây nhỏ màu đen chợt xuất hiện nuốt chửng Chân Long và thanh cự kiếm màu xanh vào bên trong.

Trong không gian chỉ toàn là bóng đêm, vô số những tia sáng chớp lóe liên tục. Vừa mới xuất hiện trong khoảng không gian đó, ánh sáng màu trắng trên thân thể khổng lồ của Chân Long liền mờ đi.

- Khốn kiếp! Không gian Động Hư. Cho dù ta có chết thì ngươi cũng đừng tưởng tốt đẹp. - Chân Long giận quá gầm lên như bị điên. Vô số những tia loạn lưu màu đen bị âm thanh tiếng gầm của Chân Long làm cho chậm lại. Một làn ánh sáng chói mắt từ trên người Chân Long tản ra khiến cho thân thể nó trong giây lát to lên gấp đôi.

- Hạt gạo mà cũng đòi tỏa sáng. - Trong không gian đột nhiên vang lên một tiếng quát uy nghiêm. Lát sau, trong ánh mắt hoảng sợ của Chân Long tất cả những tia sáng màu đen nhanh chóng hội tụ lại thành một thanh cự kiếm cao vạn trượng. Rồi dưới sự chỉ dẫn của thanh ngọc kiếm, thanh cự kiếm chém thẳng về phía nó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vô cùng vô tận những tia khí tập trung khiến cho không gian trong nháy mắt dừng lại. Cho dù nó cố hết sức dãy giụa cũng không thể nhúc nhích.

- Ta không cam lòng. Ta không cam lòng!

Sau tiếng rống giận dữ vang lên, trên thân thể Chân Long có một tia nhỏ màu đen nhanh chóng lan rộng. Những điểm sáng trắng đang tán loạn trên thân thể Chân Long nhanh chóng bị nó nuốt chửng.

Không gian nhanh chóng yên tĩnh không còn một tiếng động, chỉ có một thanh ngọc kiếm màu xanh dài hơn thước trong không trung. Nhìn nó như một thứ gì đó trường tồn vĩnh cửu duy nhất trong thế gian.

Một tia ánh sáng màu xanh chợt lóe lên, lát sau liền có một chút ánh sáng trắng hiện ra rồi như được thứ gì đó dẫn dắt nhanh chóng nhập vào trong thanh kiếm màu xanh.

- Còn có một chút ấn ký bản nguyên, vẫn có thể giải quyết. Nhiều hơn nữa, hồn phách của tên kia không chừng có thể sống lại.

Trong không gian tối đen, tiếng nói hết sức rõ ràng. Rồi sau đó, ánh sáng màu xanh chói mắt lóe lên, thanh ngọc kiếm liền biến mất.

Bên ngoài bộ di cốt của Chân Long, trước cái đầu của nó...

- Tiểu tử! Lấy máu tươi của ngươi tưới vào đó đi. Chân Long vương của tôi sẽ đưa ngươi đi vào. - Hàn Ma Chương thở hổn hển nói. Khi ngẩng đầu nhìn về phía cái đầu uy nghiêm, ánh mắt nó chỉ có một sự kính sợ.

- Ô! - Phong Lôi quay đầu cắn tay áo Lục Thanh với một sự nôn nóng. Cũng không trách được, đối diện với bộ di cốt của tổ tiên, trong huyết mạch của Phong Lôi liền có một cảm giác kính sợ.

- Không việc gì đâu. Cứ yên tâm đi. - Lục Thanh vỗ đầu con vật mà nói.

Đồng thời, hắn cũng mở miệng nói ở trong đầu mình:

- Sư phụ! Như thế này phải làm thế nào?

- Yên tâm! Ngươi cứ nhìn đi. - Âm thanh của Diệp lão chợt vang lên. Có điều khiến Lục Thanh cảm thấy ngạc nhiên đó là trong âm thanh của Diệp lão hắn thấy có chút gì đó hơi yếu.

Nhưng ngay lập tức, sự chú ý của hắn liền chuyển về phía Phong Lôi. Lúc này, phía đuôi của nó từ từ xuất hiện một chút gì đó màu đỏ. Màu sắc đó nhanh chóng đậm lên, đợi cho tới khi nó hé miệng ra liền ngay lập tức bắn ra một giọt máu.

Một tiếng long ngâm vang lên, tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng như vang lên tận trong đầu Lục Thanh. Một lát sau, trong ánh mắt của ba con thú từ trong cái miệng khổng lồ của Chân Long, chợt lóe lên một tia sáng rồi sau đó một quầng sáng màu trắng liền hiện ra trước miệng.

Dường như có một sự dẫn dắt vô hình, giọt máu màu xanh tìm bay thẳng vào trong quầng sáng.

Ầm ầm...

Ngay sau đó, bộ long cốt dài nghìn trượng lập tức run rẩy. Vầng sáng màu trắng ngà đang bao quanh long cốt xuất hiện những gợn sóng. Đồng thời, nước biển phía trước cũng bắt đầu chấn động. Cho dù từ trong quầng sáng vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng biển gầm rú.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, ba con linh thú đều rạp xuống, ánh mắt kinh sợ nhìn lên phía trên như thấy thần thông của Chân Long xuất hiện.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo làm cho ba con linh thú cũng mở to mắt. Bởi vì, từ trong quầng sáng chợt bắt ra hai tia sáng, một đạo bao phủ lấy Phong Lôi còn một thì bao phủ Lục Thanh.

- Đây là...

Hàn Ma Chương dùng cái xúc tua bị gãy của nó mà xoa mắt mới nhận ra nó không nhìn nhầm. Đúng là ánh sáng đó bao phủ lấy Lục Thanh. Một lát sau, ánh sáng lóe liền, một người và một mãng liền biến mất.

- Sao có thể như vậy? Kế thừa Chân Long vương làm sao lại tiếp nhận cả Nhân tộc vào trong? - Cự quy không tin được vào mắt mình mà kêu lên.

- Đúng vậy! Cho dù con người kia có nhiễm long khí nhưng cũng không thể như thế được. Vì cái gì mà Chân Long vương của ta lại tiếp nhận hắn? - Bạch xà ở bên cũng lắc đầu, xác định mình không nhìn lầm thì bóng dáng của Lục Thanh đã biến mất.

- Được rồi! Không cần phải nói nữa. - Lúc này, Hàn Ma Chương nở nụ cười:

- Nếu đã được dẫn vào thì đó chính là ý của Chân Long vương. Với trí tuệ của ngài chắc chắn đã nhìn trúng người đó. Đây coi như là duyên số của con người kia.

- Đại Chương.

- Không phải nói nữa. Đưa ta xuống thủy động, để ta chết được yên ổn. - Hàn Ma chương khua mấy cái xúc tua bị gẫy, không còn sức mà đỡ người dậy được nữa.

Trong Long cốt....

Ánh sáng trắng biến mất để lộ ra Lục Thanh và Phong Lôi. Lúc này, trước mặt cả hai là một khổng gian rộng lớn màu trắng. Không gian này ước chừng có phạm vi khoảng một vạn trượng. Đưa mắt nhìn quanh khắp nơi chỉ có một màu trắng mông lung. Từ trong màu trắng đó Lục Thanh có thể cảm nhận được nguyên khí trong trời đất rất dày. Trên mặt đất thi thoảng lại có một cái hố nước. Điều khiến cho Lục Thanh khiếp sợ đó là nước trong hố đó không phải nước bình thường mà đã ngưng kết lại thành dạng chất dịch.

Chất dịch nguyên khí. Trong khoảng không gian này có dầy đặc khí thiên địa khiến cho trên mặt đất thi thoảng lại xuất hiện nhưng cái hố nước làm cho Lục Thanh phải cảm thán. Có điều, Diệp lão cũng không cho hắn hấp thu. Tuy chất dịch nguyên khí cũng là thứ tốt nhưng vẫn không thể sánh với Long Nguyên dịch.

Phong Lôi co lại chỉ còn khoảng một trượng mà kéo góc áo Lục Thanh, còn đầu thì cứ gật gật về một phía. Lục Thanh ngưng thần cảm ứng liền thấy được trong không khí lan tới long khí rất đậm. Long khí đó có vẻ rất tinh thuần, đồng thời tỏa ra một làn hơi thở uy nghiêm.

- Hóa Long Trì. - Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Lục Thanh.

Một người một mãng cứ vậy đi về phía long khí lan tới. Trong khi đi, thi thoảng Phong Lôi lại cúi xuống uống một ngụm nguyên khí dịch trên mặt đất. Cảm thụ nguyên khí xoay chuyển trong cơ thể, Phong Lôi liền thả lỏng toàn thân, đẩy toàn bộ tạp chất ra ngoài. Trên đường đi mấy ngàn trượng, con vật nhỏ cứ liên tục làm động tác đó mà không biết mệt.

Đối với linh thú mà nói, tuy rằng cần dùng nguyên khí để tu luyện, nhưng thường xuyên sử dụng nguyên khí cũng có thể tăng tường sức mạnh toàn thân, tẩy tạp chất trong cơ thể. Nhờ đó mà linh khí trong trời đất được chúng hấp thu, chẳng cần phải lo lắng tới chuyện thân thể có quá nhiều tạp chất, cản trở linh khí di chuyển.

Sau một nén hương, Lục Thanh và Phong Lôi đã đi tới được vị trí cần tìm.

Đến nơi này, long uy mạnh mẽ gần như ngưng đọng thành thực. Uy áp vô hình của Chân Long khiến cho tâm thần của Lục Thanh cũng phải run rẩy. Nếu là Kiếm Chủ bình thường chỉ sợ không thể tới gần khoảng không gian này.

Lúc này, hiện ra trước mặt Lục Thanh là một cái Cốt trì cực lớn. Cơ bản gần như nó được do Long cốt tạo thành, trên bề mặt bên ngoài thi thoảng lại hiện lên từng cái ấn ký như những chiếc lá khảm bên ngoài ngọc trì. Bao trùm xung quanh là một vầng ánh sáng trắng.

Cốt trì có chu vi khoảng chừng hai mươi trượng, bên trong có một thứ chất dịch màu trắng ngà đầy lên tới một nửa. Từng làn hương thơm ngát xâm nhập vào trong phủ tạng khiến cho không cần phải nói cũng biết được trong Cốt trì chính là Long Nguyên dịch.

Nghĩ đến thân thể Chân Long dài tới nghìn trượng mà chỉ còn lại một cái ao gần hai mươi trượng thế này, Lục Thanh liền có thể tưởng tượng được Long Nguyên dịch mạnh tới mức nào. Đây là toàn bộ tinh hoa của Chân Long bát giai để lại hiển nhiên là có uy năng rất lớn.

Bất chợt, Diệp lão lên tiếng:

- Tiểu tử! Các ngươi thật may mắn. Hóa Long trì này không chỉ tinh hoa của Chân Long mà ngay cả Long Châu cũng được hòa tan vào. Nếu luyện hóa được nó thì có khả năng có được thân thể Bán Long là rất lớn.

- Thân thể Bán long? - Lục Thanh ngơ ngác lên tiếng.

- Thân thể Bán Long có nghĩa là cải tạo thân thể của ngươi theo hướng thân thể của Chân Long. Như thế, ngoại trừ khả năng hóa rồng ra, người so với Chân Long đều có thể nắm được nhiều thần thông của Long tộc. Tuy rằng, khi thi triển không bằng Chân Long nhưng cũng có được năng lực khó lường. Nếu quả thực có thể thành công, ta nghĩ sau bốn năm, ngươi có năm thành nắm chắc có thể đánh bại con mụ điên kia.

- Thân thể Bán Long? - Ánh mắt Lục Thanh sáng ngời, tim đập thình thịch.

- Đừng có vội mừng. Bây giờ ta còn có nhiều thứ cần phải nói rõ với ngươi. Thân thể Bán Long cũng không phải có thể dễ thành như vậy đâu.