Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 375: Uy chấn Bích hải, Phong Lôi dị biến




Lực xé rách mạnh mẽ của chân không dập nát oanh kích lên người. Cũng may hiện giờ thân thể Lục Thanh trong ngoài như một, toàn diện đạt tới thân kiếm cửu phẩm đỉnh phong, nếu không lần này có thể sẽ bị chấn thương nội phủ không nhẹ.

Phía trước trong hư không, chân không dập nát, hỗn loạn đầy trời huyết quang cùng lôi quang. Tiếng gào thét vang lên chín tầng trời, từng đám mây trôi phạm vi vài dặm trong nháy mắt thoát phá. Nhưng mà ánh dương quang chiếu qua tầng mây liền bị chân không vặn vẹo cắn nuốt, vô số tia sáng vặn vẹo hóa thành nhiều điểm sáng vàng, nhưng thật ra lại có một ít khắc chế với Huyết Sát khí.

Bên kia, hai gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn của Sinh Tử môn tuy rằng tự bạo song chưởng để đổi lấy kiếm thức cường đại cùng tốc độ, nhưng lại như thế nào mau hơn tốc độ chân không dập nát. Chỉ trong giây lát liền bị chân không dập nát bao phủ, Huyết Sát Kiếm Cương quanh người không chống đỡ được bao lâu liền tan vỡ. Hai người đồng thời bay ngược ra ngoài, ở giữa không trung hóa thành hai luồng huyết quang, hướng tới phương xa bay đi.

Trong hư không, Lục Thanh có chút cười khổ cảm thụ một chút trạng thái của chính mình. Liên tiếp vận dụng cùng tiếp dẫn Thiên Lôi, Thiên Phong, cho dù thân kiếm cửu phẩm của hắn đã đạt tới đỉnh phong, thì cả người cũng trở lên tê dại. Trong đan điền, Phong Lôi Kiếm Chủng ảm đạm vô quang, chỉ còn lại một tầng sáng xanh tím nhàn nhạt ở mặt trên, Kiếm Nguyên ở bên trong cũng còn không đủ nửa thành.

May mắn Lục Thanh tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, nếu không lần này thật sự là bị chân không dập nát ép tới cốt toái cân li. Có gắng ổn định thân hình trong không trung, Lục Thanh không khỏi cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa. Liên tục vài lần điều động lực trời đất trong phạm vi nghìn trượng, hơn nữa lại thả ra thần thức chi kiếm, thần thức khổng lồ chất chứa trong thức hải cơ hồ đã tiêu hao hầu như không còn. Tựa hồ đến linh hồn cũng trở lên suy yếu. Lần này xem như là mọi thủ đoạn của Lục Thanh đã dùng ra hết, không còn chút gì bảo lưu lại.

Nhưng kết quả cũng khiến cho Lục Thanh thập phần vừa lòng. Thông qua cảm ứng của Diệp lão, Lục Thanh biết, hai người kia đều là tồn tại Kiếm Vương trung thiên vị, tuy mới chỉ bước vào nhưng lực trời đất có thể điều động cũng vượt qua hắn rất xa. Nhưng Lục Thanh bằng vào thần thức chi kiếm, còn có lĩnh ngộ hóa kiếm vi quyền ở Linh Đoạn Sơn Mạch, hơn nữa Tử Tiêu Phong Lôi kiếm lại có uy lực to lớn, mới có thể đánh trọng thương hai người. Chiến tích như vậy mà nói ra sợ rằng khó có người tin tưởng.

Nửa bước Kiếm Hồn, còn chưa ngưng kết ra Kiếm Hồn, một Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn, cư nhiên chính diện giao chiến đánh trọng thương hai Kiếm Vương trung thiên vị. Nói như vậy ra, mấy ai có thể tin tưởng?

Ở một bên hư không, năm người Niếp Thanh Thiên có chút ngây người nhìn Lục Thanh đứng thẳng trong hư không. Không biết vì sao, bọn họ đột nhiên có cảm giác ngày hôm nay, ngay trước mặt bọn họ không phải là hai gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn bị Lục Thanh đánh trọng thương bỏ chạy. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy bọn họ cũng không thể tin tưởng được. Hiện giờ cho dù chính mắt nhìn thấy, bọn họ cũng có cảm giác như đang năm mơ.

Quyền ảnh, kiếm pháp, lực lượng thân thể, còn có mấy luồng sáng từ trong mi tâm Lục Thanh bắn ra, thế nhưng trực tiếp đánh thẳng vào trong thức hải của hai gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn kia. Thủ đoạn đó được xưng là Thức Kiếm công kích, thực sự là khó thể tưởng tượng.

Bất tri bất giác, bọn họ phát hiện, trên người Lục Thanh lại nhiều hơn một chỗ thần bí. Chỗ thần bí, thường thường đều vượt qua khả năng bọn họ có thể tưởng tượng.

Ở bên cạnh, ánh mặt Long Tuyết cũng hiện ra thần thái kinh người, bất quá thần thái này rất nhanh được nàng thu liễm lại.

Ở cuối Bích Lạc hải.

Nguyên bản đang lẳng lặng đứng, trong lòng trung niên nữ tử bỗng dâng lên cảm giác bất an nôn nóng.

Nàng cảm nhân được, không sai, đó là khí tức chân long. Còn có tiếng long ngâm kia, tuy không đủ thuần túy, nhưng rốt cuộc vẫn là ẩn chứa huyết mạch chân long. Ngoài ra còn có ba cỗ lực trời đất bùng nổ cũng khiến nàng chấn động trong lòng. Nơi bầu trời phương xa kia, Tử Điện cùng Tốn Phong bạo ngược khắc thật sâu vào trong lòng nàng.

Tuy rằng uy thế như vậy nàng cũng không e ngại, nhưng là cỗ khí thế cùng Kiếm Ý ngay thẳng bá đạo kia cũng làm cho tâm trí của nàng có chút kiêng kị. Trong đó, tối trọng yếu là Kiếm Khí, không sai! Đồng thời dẫn động được cả Thiên Lôi cùng Thiên Phong, chỉ có Phong Lôi Kiếm Khí!

Sắc mặt của trung niên nữ tử có chút ngưng trọng. Nàng lại nghĩ tới miêu tả trong điển tịch của tông môn đối với mỗi vị Kiếm Hoàng. Chẳng lẽ là truyền nhân của hắn?

Nghĩ đến uy thế của người kia theo trong điển tịch miêu tả, nữ tử không khỏi cảm thấy sự việc có chút khó giải quyết. Chẳng lẽ người này đã phát hiện bí mật rong Bích Lạc hải?

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Ngay sau đó, trung niên nữ tử liền phủ định chính suy nghĩ của mình. Không nói trong Thanh Phàm giới này ai có thể có được thần thông như vậy, cho dù có thì cũng thủ vệ tông môn mấy ngàn năm gì đó, há có thể dễ dàng ra tay.

"Ba gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn!" Trung niên nữ tử lẩm bẩm nói, vài lần muốn bay lên nhưng vẫn được nàng nhịn xuống. Nàng cảm ứng được uy thế, sợ là ba người kia đều có tu vi từ Kiếm Vương trung thiên vị trở lên, bằng không không thể đạt tới uy thế như vậy.

Hư không trên Bích Lạc hải, bởi vì có gia tăng thêm trọng lực nên tự nhiên hư không ở đó so với bên ngoài càng thêm cứng cỏi. Có thể làm cho chân không dập nát như vậy thì uy lực của kiếm tức cũng phải viễn siêu trình độ của Kiếm Vương trung thiên vị. Cho dù là nàng có thực lực Kiếm Vương đại thiên vị cũng rất khó làm được.

Lúc này bỗng nhiên ở phía sau truyền tới ba tiếng kiếm rít chói tai, ba đạo kiếm quang màu lam từ phương xa bắn nhanh tới.

"Là ba vị sư thúc." Ở phía sau, năm nữ đệ tử đồng thời lên tiếng mà ánh mắt cũng nhìn chằm chằm về chân trời phía Bích Lạc hải. Tuy rằng không có khí thế cùng uy nghiêm gì truyền đãng tới đây, nhưng nhìn một chút biến hóa trên bầu trời cũng có thể thấy được uy năng như thế nào. Thậm chí ở cách xa như vậy, mà họ cũng có thể nghe được tiếng sấm rền mơ hồ.

Rốt cuộc là ai so đấu? Nhìn thấy Lôi Vân rậm rạp như thiên phạt lâm thế trên bầu trời, cách gần trăm dặm mà vẫn có thể trông thấy rõ, điều này làm cho năm nữ đệ tử không khỏi thất thần.

"Tông chủ!" Trong hư không, ba đạo kiếm quang lăng không hạ xuống.

"Ba vị sư tỷ, Kiếm Trận đã chuẩn bị tốt rồi sao?" Trung niên nữ tử ngưng trọng nói.

"Ân, trên cơ bản đã không có vấn đề gì. Chỉ cần không phải lực lượng vượt qua Kiếm Tông thì ít nhất cũng có thể vây khốn được vài ngày." Một phụ nhân ước chừng hơn năm mươi tuổi mở miệng nói, ở sau lưng nàng là một thanh Thần Kiếm cấp Kim Thiên. Mà ở bên cạnh cũng là hai phụ nhân cùng nàng tuổi tác không sai biệt lắm, sau lưng đều có Thần Kiếm cấp Kim Thiên.

"Bên kia là..." Ánh mắt phụ nhân vừa nói có chút ngưng trọng nhìn về phía phương xa. Hiển nhiên các nàng đã cảm nhận được uy thế cường đại phát ra từ nơi đó.

Lắc lắc đầu, trung niên nữ tử nói: "Không rõ ràng lắm, có thể chỉ là trùng hợp. Bất quá ba gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn đột nhiên tới trung ương Bích Lạc hải đánh nhau, trong đó hẳn có nguyên nhân. Hơn nữa phía trước ta còn cảm nhận được chân long khí và long uy, chính là từ phương hướng đó truyền đến."

"Nói như vậy, hẳn là một gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn có một Linh Thú ẩn chứa huyết mạch chân long." Sắc mặt cả ba phụ nhân đều ngưng trọng hẳn lên.

Gật gật đầu, trên mặt trung niên nữ tử hiện lên thần sắc kiên định, nói: "Cho dù là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn đên đây, chúng ta cũng chỉ có một lựa chọn. Chỉ cần có được thứ kia, Nhược Thủy môn chúng ta nhất định không phải e ngại tông môn nào ở Thanh Phàm giới."

"Không sai, việc này không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát."

"Năm người các ngươi ở lại đây. Không được ta truyền âm thì một người cũng không được bước tới Bích Lạc hải." Trung niên nữ tử đáp ứng một tiếng, đồng thời hướng tới năm nữ đệ tử đằng sau trầm giọng nói.

"Dạ, sư phụ." Năm người không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếp đáp.

"Chúng ta đi!"

Ngay sau đó, bốn đạo kiếm quang màu lam xẹt qua chân trời, trong nháy mắt xuyên qua hư không trăm trượng tới Bích Lạc hải, hướng tới trung ương chỗ đám người Lục Thanh đang đứng bay đi.

Nhưng mà, lúc này, ở trung ương Bích Lạc hải, sáu người Lục Thanh có chút chân tay luống cuống.

Mà ngọn nguồn, chính là Phong Lôi.

Lúc trước bị hai đạo Huyết Sát Kiếm Cương xuyên thủng thân thể. Nhưng bởi vì trong cơ thể Phong Lôi ẩn chứa Thiên Lôi khí mãnh liệt, Huyết Sát khí ẩn chứa trong hai đạo Kiếm Cương trong nháy mắt đã bị tinh lọc. Bất quá hai đạo Kiếm Cương kia thập phần ác đọc, nơi xuyên qua đũng là chỗ lá gan của Phong Lôi. Cho dù lấy huyết mạch chân long mạnh mẽ, lần này lá gan bị phá cũng bị trọng thương rất nặng.

Nhưng đó không phải là trọng yếu nhát, bởi vì lúc này chung quanh Phong Lôi bỗng dưng xuất hiện một quầng sáng màu lam. Quầng sáng màu lam này rất kì dị, ở cuối liên tiếp với mặt nước Bích Lạc hải, tựa hồ là lực lượng từ trong Bích Lạc hải phát ra. Mà lực lượng của chân không dập nát vừa tới gần liền bị quầng sáng này triệt tiêu. Nếu không lấy hiện trạng của Phong Lôi, nếu bị lực chân không dập nát lan đến, cho dù không chết thì cũng không kém bao nhiêu.

"Đây là cái gì?" Nhìn Phong Lôi được quầng sáng bao phủ như lâm vào ngủ say, Lục Thanh nhịn không được mở miệng hỏi.

Lập tức năm người Niếp Thanh Thiên ngự không bay tới.

"Cỗ lực lượng không biết là có thuộc tính nào này tựa hồ là đang bảo vệ nó." Dịch Nhược Vũ mở miệng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Sáu người đều thấy, Phong Lôi được quầng sáng màu lam bao phủ, ở vị trí thắt lưng hai lỗ máu to gần bằng đầu người dĩ nhiên đã ngừng chảy ra linh huyết. Mà theo đó, từ trong Bích Lạc hải có từng đợt tia sáng nhè nhẹ màu trắng ngà nhỏ như sợi tóc bốc lên, rất nhanh quấn quanh miệng vết thương. Lập tức cùng với tiếng xẹt xẹt vang lên, Huyết Sát Kiếm Cương lúc trước phá vỡ thân thể Phong Lôi mà vào rất nhanh bị bức ra ngoài.

Huyết Sát Kiếm Cương vừa bị bức ra liền có mấy tia sáng màu trắng ngà bốc lên đón chặn, lập tức đánh nát ra. Hơn nữa tựa hồ không gian trong quầng sáng rất cứng cỏi, va chạm như vậy mà chân không cũng không thành hình.

Theo thời gian trôi qua, sáu người Lục Thanh cũng không dám tùy tiện đi lên quấy rầy. Bởi vì hiện tại xem ra, quầng sáng này xuất hiện chính là vì bảo vệ Phong Lôi. Không biết quầng sáng màu lam cùng với những tia sáng màu trắng ngà đến từ nơi nào? Lục Thanh có cảm giác, Bích Lạc hải này tựa hồ còn ẩn chứa bí mật nào đó không hề đơn giản.