Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 313: Đại phong khởi hề




Đây là cảnh giới Kiếm Hoàng!

Giờ phút này Lục Thanh mới phát hiện, thần dung trời đất của hắn cùng với lão nhân so sánh, quả thật quá mức non nớt, không chịu nổi một kích. Lão nhân trước mặt này, khi giơ tay nhấc chân đều thoải mái dung nhập vào bên trong trời đất, không có một chút miễn cưỡng.

So sánh lại thì bản thân hắn có vẻ rất khuôn khổ cố ý dung nhập vào, không được tụ nhiên như lão nhân. Chỉ một thời gian ngắn Lục Thanh đã có sự phán đoán, chênh lệch giữa hai người là trời và đất.

Đây chính là sự mãnh mẽ mà năm năm sau mình phải đối mặt. Nhìn lão nhân, Lục Thanh không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi lão và Bạch Phát ma nữ đối chiến. Chỉ vung tay là sơn băng địa liệt, cuồng phong bão táp, uy thế thật sự khó thể quên.

Mặt khác Lục Thanh còn thấy được một lần Kiếm Hoàng giao đấu nữa ở đỉnh tháp Thủy Vân.

Cầm Kiếm tông, Họa Nhiên tông! Trong lòng Lục Thanh lẩm bẩm. Một trận chiến đỉnh phong của hai Kiếm Hoàng thật sự khiến tâm huyết hắn dâng trào. Bất quá hắn cũng lãi thêm nhận thức được thực lực của chính mình còn rất yếu ớt. Kiếm Cương kinh thiên động địa như vậy, sợ là một chiêu hắn cũng không thể tiếp được.

Ngay trong khoảng khắc lão Kiếm Hoàng xuất hiện, bốn người Lạc Thiên Phong đồng thời khom mình thi lễ: "Bái kiến sư thúc!"

"Sư thúc!"

Trừ Lục Thanh cùng Lạc Tâm Vũ ra, năm người khác đều là lần đầu tiên nhìn thấy vị sư tổ ẩn cư trong tôn môn này. Lại thấy bốn người Lạc Thiên Phong cung kính như vậy, sợ là lão nhân này có tu vi rất kinh thiên động địa.

Hơi nhíu mày, lão nhân mở miệng nói: "Huyền Minh đâu?"

Lạc Thiên Phong lộ ra nụ cười khổ, nói: "Huyền sư đệ vì để chúng ta an toàn hồi tông đã một mình ở lại để kéo dài thời gian, lúc này sợ là..."

Không cần hắn nói hết cũng biết được ý tứ trong đó.

Trên mặt lão nhân hiện lên thần sắc buồn bã. Nhưng ngay lập tức hai mắt lão nhân bắn ra hai luồng thần quang khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng nói: "Đã lấy được truyền thừa của Kiếm Tôn sao?"

Trên mặt Lạc Thiên Phong lộ ra vẻ trịnh trọng nói: "Sư thúc đoán đúng, Tâm Vũ đã được truyền thừa lại."

"Truyền thừa!"

Ánh mắt lão nhân xuyên qua Lạc Thiên Phong, nhìn tới trên người Lạc Tâm Vũ đang đứng yên lặng đằng sau. Lão nhân cẩn thận cảm ứng thấy quanh người Lạc Tâm Vũ, khí Ngũ Hành tương liên trong trời đất mang theo một khí tức huyền ảo vờn quanh người hắn. Trên mặt lão nhân hiện lên một tia ửng hồng.

"Tốt! Tốt lắm! Có truyền thừa của Kiếm Tôn, trong vòng trăm năm nhất định Tử Hà tông chúng ta sẽ có thêm một Kiếm Hoàng nữa. Đến lúc đó có hai Kiếm Hoàng tọa trấn, cho dù là trong số tông môn cấp Kim Thiên cũng ít thấy."

Kiếm Hoàng!

Nghe lão nhân nói như thế, năm người Niếp Thanh Thiên đều ngẩn ra. Lập tức ánh mắt của bọn họ nhìn về phía lão nhân xảy ra biến hóa. Nguyên lai người này chính là sư tổ, chỗ dựa lớn nhất của tông môn, một cường giả Kiếm Hoàng. Kiếm Hoàng! Đó là một cảnh giới xa xôi bao nhiêu đối với bọn họ. Tuy rằng hiện giờ bọn họ đều có tu vi Kiếm Chủ, nhưng với bọn họ mà nói kể cả là Kiếm Vương, cảnh giới thấp nhất trong Kiếm Hồn cũng là một khiêu chiến to lớn.

Ánh mắt lão nhân quét nhìn sáu người Lục Thanh, lão càng lúc càng vừa lòng. Mỗi người này, tương lai đều có thể đánh sâu vào cảnh giới Kiếm Hồn, hơn nữa cơ hội đều rất lớn. Trên mỗi người lão đều nhận ra tồn tại của Kiếm Ý.

Lão nhân vừa lòng gật đầu. Đến khi nhìn tới Lục Thanh.

"Đây là...!"

Lão nhân có chút giật mình, vốn nhìn đến Lạc Tâm Vũ lão đã rất vừa lòng. Tuy rằng tu vi của hắn còn không đạt tới Giả Hồn, nhưng cảnh giới là đã chạm tới rồi. Cũng đã chạm tới cánh cửa hiểu ra căn nguyên, minh hoa tẩy tẫn. Nhưng khi lão nhìn tới Lục Thanh...

Xung quanh Lục Thanh, khí Phong Lôi thỉnh thoảng lại chấn động phập phồng lên. Nếu không phải lão nhân đã đạt tới Kiếm Hoàng, linh hồn lực vô cùng mạnh mẽ thì cũng không thể phát hiện ra. Lão nhân cẩn thận cảm ứng một lát, thấy từ người Lục Thanh, một tia linh hồn lực mỏng manh phát ra, dung nhập vào trời đất xung quanh.

"Hiểu ra căn nguyên, duyên hoa tẩy tẫn!" Lão nhân trầm giọng nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh cũng mang theo một tia kính sợ.

Lão nhân biết rõ ràng đó là đại biểu cho cái gì. Hiểu ra căn nguyên, duyên hoa tẩy tẫn. Chính là ý nghĩa Lục Thanh đã bước một chân vào cảnh giới Kiếm Hồn. Cửa ải khó khăn nhất khi ngưng kết Kiếm Hồn hắn đã vượt qua.

Nói cách khác, nếu không có gì ngoài ý muốn, Lục Thanh chỉ cần dùng vài năm để lĩnh ngộ ra lực lượng của linh hồn. Đến lúc đó tối thiểu Lục Thanh cũng có năm thành cơ hội ngưng kết Kiếm Hồn thành công. Không sai! Chính là năm thành nắm chắc. Lão nhân đánh giá Lục Thanh một lúc rồi đưa ra nhận xét. Tư chất thiên tài cùng ngộ tính rất cao, tuyệt đối có được năm thành nắm chắc.

Bốn người Lạc Thiên Phong nghe vậy ngây ngẩn cả người. Vốn khi mấy người Lục Thanh đi ra, bọn họ chỉ thấy được tu vi của Lục Thanh tăng lên một giai vị mà thôi. Trong Kiếm Mộ, linh dược nhiều vô số kể, Lục Thanh có tăng lên tới cảnh giới Giả Hồn cũng bình thường.

Nhưng giờ phút này nghe được lời nói của lão nhân, bọn họ cũng vừa mừng vừa sợ.

"Lục Thanh! Thử thả linh hồn lực của ngươi ra."

Bỗng Lạc Thiên Phong trầm giọng nói. Tin tức này thật sự quá trọng yếu. Nếu nói hiện giờ Lạc Tâm Vũ là hy vọng trong tương lai của Tử Hà tông. Vậy thì thành tựu bây giờ của Lục Thanh sẽ là lực lượng chiến đấu mới. Thậm chí tương lai hắn còn có thành tựu cao tới đâu cũng không biết được.

Lục Thanh không chần chờ, chậm rãi thả ra một tia linh hồn lực. Hiện giờ theo thời gian trôi qua, hắn đối với cảm ứng linh hồn càng thêm sâu sắc. Trải qua một trận chiến với Kiếm Khôi, hắn đã lĩnh ngộ ra bản chất thực lực mạnh mẽ của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Đó chính là hồn dung trời đất, mượn uy trời đất.

Khi Lục Thanh thả ra linh hồn lực, trên mặt bốn người Lạc Thiên Phong đều hiện lên vẻ vui mừng. Lập tức một tia linh hồn lực Lục Thanh thả ra dung nhập vào trong trời đất. Trong mắt sáu người Lạc Tâm Vũ, trên người Lục Thanh bỗng tản ra uy áp mạnh mẽ. Uy áp giống như uy áp của trời đất, tuy mơ hồ nhưng vẫn khó có thể kháng cự.

Uy trời đất!

Đến lão Kiếm Hoàng cũng kinh dị kêu lên. Vốn lão nghĩ Lục Thanh chỉ mới đạt cảnh giới như vậy. Nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể thông qua linh hồn lực dẫn động uy trời đất. Nói cách khác, Lục Thanh đã chạm đến môn đạo chiến đấu của cảnh giới Kiếm Hồn.

Bốn người Lạc Thiên Phong không biết khống chế tâm tình của mình như thến nào. Kể cả lúc bọn họ đột phá tới cảnh giới Kiếm Hồn cũng không bị xao động như bây giờ. Một cái truyền thừa của Kiếm Tôn đã đủ rung động. Bây giờ lại thêm Lục Thanh đã bước một chân vào cảnh giới Kiếm Hồn, thậm chí hắn còn lĩnh ngộ được cách chiến đấu của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn. Đối với Tử Hà tông mà nói, song hỉ lâm môn cũng không đủ hình dung.

Vấn đề duy nhất chính là bảo vệ Lạc Tâm Vũ như thế nào, đem truyền thừa của Kiếm Tôn vĩnh viễn truyền lại Tử Hà tông.

"Sư thúc! Sơ là không tới một ngày, người của sáu tông sẽ kéo đến." Lạc Thiên Phong vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở lên trầm trọng.

Bất kỳ tông môn cấp Thanh Phàm nào, khi có hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn tới, cũng cần phải cẩn thận cân nhắc lợi hại.

Sắc mặt của lão nhân trầm xuống, nhíu mày nói: "Ta sẽ bố trí một đạo cấm chế trên người Tâm Vũ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là có thể giấu được. Đến lúc đó sẽ không có chứng cớ gì. Sợ là bọn họ cũng không muốn có kết quả lưỡng bại câu thương."

Sắc mặt Tầm Thiên Kính vui mừng nói: "Sư thúc bày ra cấm chế thì không có vấn đề gì. Đến lúc đó ta xem bọn họ lấy gì làm khó Tử Hà tông chúng ta."

Lão nhân liếc mắt nhìn Tâm Thiên Kính nói: "Hơn mười năm rồi mà ngươi vẫn có tính tình như vậy sao? Ngươi thân là đứng đầu một ngọn núi chính, còn phải hướng tới mấy người Thiên Phong học hỏi nhiều."

Bị lão nhân nói như thế, khuôn mặt của Tâm Thiên Kính không khỏi đỏ lên. Nhưng hắn biết sư thúc nói không sai, cũng đành cúi thấp mình lắng nghe. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Lão nhân thong thả bước tới trước đại điện. Tay áo lão vung lên, cánh cửa sợ là nặng tới vạn cân chậm rã mở ra. Ngẩng đầu nhìn phương trời phía xa, một tầng khói mù nhàn nhạt đang dần hiện lên.

"Sợ là lão quỷ kia không kìm chế được mà ra mặt. Đến lúc đó cũng khó mà che dấu được."

Lão quỷ!

Nghe khẩu khí của lão nhân, rõ ràng là xem đối phương là kình địch. Có thể để một Kiếm Hoàng xem là kình địch thì rõ ràng đó cũng là một Kiếm Hoàng.

Lục Thanh hiểu, nếu lúc này xử lý không tốt,có thể sẽ có tai ương ngập đầu.

Chiếm được truyền thừa của Kiếm Tôn đó là cơ duyên, cũng là thách thức.

"Sư thúc! Chúng ta nên làm thế nào?"

Lão nhân xoay người lại, trầm ngâm một lát rồi nói: "Trước hết hãy đưa đại bộ phận đệ tử tới Kiếm Trùng, may ra còn có hy vọng..."

Lời này, dĩ nhiên là chuẩn bị tử chiến.

Nửa ngày sau.

Cả núi Tử Hà tông im ắng hơn thường ngày nhiều. Trong cung Tử Hà cũng chỉ ngẫu nhiên mới có thể gặp mặt một vài đệ tử ngoại tông đang gấp rút đi qua. Tất cả đệ tử nội tông đã ly khai gần hết.

Tuy rằng chỉ còn lại đệ tử ngoại tông tu vi cảnh giới của tất cả đều thấp kém, nhưng họ vẫn cảm thấy bầu không khí khẩn trương của núi Tử Hà.

Cánh cửa đá của đại điện Tử Hà mở rộng, phần đông đệ tử ngoại tông đều không dám đi ngang qua. Tâm thần của bọn họ căn bản không thể thừa nhận khí tức nặng nề xung quanh nơi đó.

Lại qua năm canh giờ nữa.

Trên núi Tử Hà tông đang yên tĩnh bỗng nổi lên một cơn gió to.

"Đó là cái gì?" Một gã đệ tử ngoại tông há to miệng, ngón tay chỉ về một phương xa trên bầu trời. Nơi hắn chỉ là từ phương hướng sông Lệ Thủy.