Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 311: Hoành mi lãnh đối đáp một cách mỉa mai




Nguồn truyện: Truyện FULLRốt cục cánh cửa năm màu cũng rung chuyển lên. Ánh sáng năm màu lóe lên rực rỡ, khí Ngũ Hành lập tức bạo phát ra.

Đi ra không?

Hồ Thanh Sương nhíu mày lại. Trong nháy mắt hắn nghĩ lại những lo lắng của mình.

Dưới ánh mắt kinh sợ của các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, cánh cửa năm màu như bọt nước vỡ ra. Nhiều điểm linh quang tiêu tán vào hư không. Trong thời gian ngắn cánh cửa đã biến mất không còn.

Sao lại thế này?

Cơ hồ chúng Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn đều bạo động lên. Trong nháy mắt khí thế cường đại bao phủ hư không, giống như là thiên uy hạ xuống, cả không gian như run lên. Trên vách núi từng khe rãnh lan tràn ra như mạng nhện.

Không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, khí thế khủng bố từ trên người Hàn Kiếm Tâm bạo phát ra. Giờ phút này, giống như khắp trời đất đều theo động tác của hắn mà bạo nộ lên.

Một đạo Tốn Phong Kiếm Cương dài hơn mười trượng bắn ra. Một đường không gian bị xé rách thành chân không.

Như thế nào có thể!

Sắc mặt Hàn Kiếm Tâm trở lên trắng bệch. Kiếm Cương đánh vào chỗ có Ngũ Hành trận đồ như đánh vào không khí, căn bản một chút phản ứng cũng không có, tùy ý để Kiếm Cương của hắn xuyên qua.

Trong nháy mắt Kiếm Cương xuyên thủng một ngọn núi nhỏ. Hành động đó như nhắc nhở các Đại Sư khác, lập tức từ trên người bọn họ khí thế như nước lũ bộc phát ra. Khí thế vô cùng làm trời đất biến sắc. Trên bầu trời bất ngờ có sấm sét cuồn cuộn nổi lên. Những con tứ giai đến ngũ giai hung thú đều kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng hướng về phương xa đào tẩu.

Trong nhất thời, hư không bị uy thế của những Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn mang theo uy của trời đất giam cầm lại. Không khí ngưng trệ, mặt đất ngưng trệ, không gian ngưng trệ!

Vô số đạo Kiếm Cương có thuộc tính bất đồng hội tụ thành một đạo Kiếm Cương màu hồng khổng lồ. Mọi người của Thiên, Nhân hai Đạo lần đầu tiên hợp sức đánh tan Ngũ Hành Sinh Diệt Đại Trận. Trước đại sự liên quan đến tương lai của tông môn, bọn họ cũng không thèm để ý tới những tranh chấp lúc trước nữa.

Trước đạo Kiếm Cương màu hồng ẩn chứa uy của trời đất, từng phiến không gian liên tục bị phá vỡ. Thiên Nhân hai Đạo liên thủ, đúng là trực tiếp phá khai một Động Hư Không Gian rộng hơn mười trượng. Lực hút khổng bố từ trong Động Hư Không Gian tối đen truyền ra, trực tiếp đánh lên chỗ lúc trước Ngũ Hành trận đồ lơ lửng.

Lập tức Ngũ Hành trận đồ vừa biến mất lại hiện ra trước mặt những Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn.

Đi ra!

Nhưng không đợi bọn họ kịp vui mừng, thì một tiếng kiếm ngâm chói tai vang lên từ trong trận đồ.

Tiếng kiếm ngâm vừa vang lên, những cơn lốc cùng Lôi Vân do khí thế của các Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn tụ tập lại bị toái phá. Uy trời đất bị phá vỡ, sắc mặt của các Đại Sư đều trở lên trắng bệch.

Ánh mắt của bọn họ có một chút hoảng sợ nhìn lại. Nguyên bản năm thanh Thần Kiếm đã bị trận đồ hút vào lại hiện ra. Theo Ngũ Hành trận đồ lưu chuyển, năm thanh Thần Kiếm lập tức bị đập nát hóa thành một cụm sáng năm màu, bị trận đồ hút lại. Lập tức một luồng sáng màu trắng chói mắt hiện ra. Lực lượng khủng bố dao động bao phủ toàn thân mọi người.

Ngũ Hành Kiếm Ý như khai thiên tích địa phóng thẳng lên trời cao. Trong nhất thời mọi người đều cảm thấy, một tia liên hệ với uy trời đất của bọn họ đã hoàn toàn mất đi. Một cỗ uy áp đáng sợ từ trên trời ép xuống, bao phủ toàn thân bọn họ. Ngũ Hành Kiếm Ý áp chế lên tâm thần mọi người.

Không hề có chút năng lực chống cự, kể cả là Huyên Minh, hai mươi ba Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn đều đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Thân hình không tự chủ được mà bắn ra ngoài.

Ầm

Lập tức một đoàn Kiếm Cương màu trắng không hiểu là thuộc hệ nào hiện ra. Từ trên Kiếm Cương tản ra dao động mênh mông bao dung vạn vật. Trong nhất thời cả không gian vặn vẹo lên.

Thân hình của mỗi người trôi nổi giữa không trung, sắc mặt trở lên tái nhợt. Kiếm Cương vừa hiện ra làm bọn họ đều sinh ra sợ hãi, không dám giữ lại chút nào toàn lực vận chuyển Kiếm Cương trong người. Vô cùng vô tận Phong Nhận hoàn, quả cầu lửa, kiếm băng... Ngưng tụ trong hư không, hướng về đạo Kiếm Cương màu trắng đánh lại.

Mỗi Phong Nhận hoàn đều rộng mấy trượng như thực chất, quả cầu lửa tản ra nhiệt độ khủng bố, kiếm băng lạnh thấu xương... Trong hư không mỗi loại công kích do khí thuộc tính ngưng kết ra vẽ lên vô số vệt sáng huyền ảo.

Thậm chí là nhiều Đại Sư của Nhân Đạo, có hơi độc bá liệt hội tụ thành dòng, khí chất tình thất dục ngưng tụ thành kiếm, liên miên không ngừng mà tụ tập đến trước người bọn họ. Một tầng sóng gợn không gian vô hình đáng sợ khuếch tán ra. Tất cả đều hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh vào trong đất đá xung quanh, khảm sâu tới gần một trượng.

Ầm ầm

Sắc mặt mọi người đều trở lên tái xanh. Lại thấy chỗ có Ngũ Hành trận đồ, sau khi đánh ra một kích kinh thiên, trận đồ lại biến mất giữa không gian.

Thật đáng sợ!

Trong lòng mọi người đều trở lên sợ hãi. Mới rồi bọn họ thật sự quá lỗ mãng. Bản thân họ đã tìm hiểu trận đồ này gần một tháng nhưng vẫn không biết được sự đáng sợ của nó. Trong lúc nhất thời, tâm tình vì không thấy đệ tử của mình đi ra mà nhiễu loạn, làm ra một việc rất ngu xuẩn. May mắn là vẫn có thể bảo tồn tính mạng, nhưng trọng thương là khó tránh khỏi.

Ánh mắt lãnh đạm nhìn những người trước mặt, trong lòng Huyên Minh thầm đáng tiếc. Hiện giờ là một cơ hội rất tốt, nếu có sư thúc cùng bốn người Lạc Thiên Phong ở đây thì có thể xử lý tất cả hơn hai mươi gã Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn này.

Vừa đứng dậy, sắc mặt Hồ Thanh Sương đã trở lên vô cùng âm trầm. Chỉ thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Huyền Minh nói: "Huyền Minh! Tử Hà tông các ngươi phải cho ta một lời giải thích!" Lời nói vừa dứt, lão già mặt đỏ ở bên cạnh rõ ràng cảm nhận từ trên người Hồ Thanh Sương bốc lên sát khí mãnh liệt.

Nghe Hồ Thanh Sương nói như thế, trong lòng những Đại Sư của các tông khác cũng cả kinh. Phần đông mọi người cũng chú ý tới biến hóa sắc mặt của Huyền Minh, lúc này nghĩ lại thì dường như...

"Huyền Minh, cho chúng ta Thất Thương tông một lời giải thích!"

"Chúng ta Chân Dục tông!"

"Vô Tình tông!"

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Minh, Hàn Tâm Kiếm nói: "Huyền Minh, chúng ta cùng một mạch Thiên Đạo. Mong rằng ngươi có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục!" Trong lời nói đó, Huyền Minh cũng rõ ràng cảm nhận được Kiếm Nguyên trong cơ thể Hàn Kiếm Tâm bắt đầu dao động. Lực lượng khủng bố kia chuẩn bị tùy thời đánh ra, như là chỉ cần hắn một lời không đúng sẽ bao phủ toàn thân hắn.

Ở trên người Hàn Kiếm Tâm không xa, Tần Vô Song đặt tay phải lên chuôi kiếm, hướng tới Huyền Minh trầm giọng nói: "Huyền Minh, ta đã chờ lâu như vậy, ngươi phải có một lời giải thích hợp lý mới được. Nếu không...!"

Đây là uy hiếp trắng trợn!

Nhìn thấy tay phải Tần Vô Song nắm chặt chuôi kiếm, Huyền Minh không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: "Không biết các vị muốn ta giải thích cái gì? Ta ở đây là để chờ đợi đệ tử của mình. Lúc này cánh cửa Kiếm Trận đã đóng lại, chẳng lẽ các ngươi cho rằng tất cả đệ tử của sáu tông đều bị Tử Hà tông chúng ta giết sao?"

Tuy rằng trong lòng gần như đã khẳng định, nhưng lúc này nghe Huyền Minh nói như thế, vẫn khiến chúng Đại Sư cứng miệng không trả lời được.

Không phải sao? Chẳng lẽ phải để bọn họ nói là mình chỉ suy đoán đệ tử của sáu tông là do người của Tử Hà tông giết sao? Không nói đâu xa, đệ tử của sáu tông có nhiều hơn, mà Tử Hà tông cũng bị chết mất ba đệ tử. So sánh lại thì cũng không hề có chút căn cứ.

Trong lòng mỗi người đều rõ ràng. Năm đệ tử Kiếm Chủ, đặc biệt là Vô Tình tông có hai Kiếm Chủ có thể liên thủ thi triển kiếm pháp tinh thâm. Cho dù là lúc trước bọn họ đã thấy Lục Thanh có Kiếm Chủng đã đạt tới tiên thiên cũng không phải đối thủ, hơn nữa còn có đệ tử của bốn tông nữa. Nếu nói tất cả đệ tử của sáu tông là do Tử Hà tông giết chết, không phải nói đệ tử của bọn họ chỉ là một đám phế vật thôi sao.

Lão già mặt đỏ của Ngũ Độc tông cười lạnh một tiếng nói: "Chắc là Tử Hà tông ngươi có quỷ kế bay ra Kiếm Trận, dẫn dụ tất cả đệ tử của sáu tông môn vào bẫy như dê vào miệng cọp. Ta thấy vừa rồi Lạc Thiên Phong vội vã dẫn người rời đi, chắc chắn là để tránh né chúng ta chất vấn. Sợ là Tử Hà tông các người đã chiếm được truyền thừa!"

Lời này vừa ra, mọi người đều là cả kinh, nếu đúng như Độc Cáp Mô của Ngũ Độc tông đoán thì Huyền Minh ở lại nơi đây, cũng chỉ có một cái mục đích.

Kéo dài thời gian! Bọn họ muốn kéo dài thời gian!

Nhưng mà, còn không chờ bọn hắn mở miệng, Huyền Minh đã ngửa mặt lên trời cười ha hả. Đôi con ngươi màu xanh bắn ra ánh sáng lạnh bức người, không chút sợ hãi quét nhìn xung quanh. Huyền Minh hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Buồn cười các ngươi sau tông môn cấp Thanh Phàm. Đệ tử của mình không may mắn chết đi lại đổ lên đầu Tử Hà tông chúng ta. Hừ! Ta thật sự hy vọng bọn họ thực sự có thể đem tất cả đệ tử của sáu tông giết chết. Sáu tông môn cấp Thanh Phàm! Một đám phế vật mà thôi!"

Tuy rằng đã sớm nghĩ tới, nhưng nghe chính miệng Huyền Minh nói ra, vẫn là khiến cho các Đại Sư của sáu tông môn thẹn quá hóa giận.

Nhìn bộ dáng nổi giận của hơn hai mươi Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, ánh mắt Huyền Minh dừng trên người lão già mặt đỏ, lạnh lùng nói: "Ngươi nói truyền thừa bị Tử Hà tông ta đoạt được sao? Lúc trước bảy người mà Lạc sư huynh mang theo ngươi cũng đã thấy. Ai cũng biết Ngũ Hành Kiếm Tôn tu luyện Ngũ Hành Kiếm Khí. Ngươi từ trên người bọn họ có cảm nhận được một tia khí Ngũ Hành nào không? Chẳng lẽ Độc Cáp Mô ngươi từ lúc tu luyện cho tới nay đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn mà chỉ biết dựa vào nói miệng mà không có bằng chứng thôi sao?"