Ba ngày sau, Thành Ca đã tới Xích âm Cung.
Đây là môn phái đứng đầu nhất nhì Chân giới m, nói về khí phái quả thật rất
trang nghiêm rộng lớn.
Nhưng trong ngoài sơn môn lại vắng lặng.
Ngay cả đệ tử trông coi cũng không có.
Cho dù là môn phái nhỏ cũng sẽ không xảy ra tình trạng như vậy.
Vốn dĩ Khương Thành cũng không quan tâm.
Nhưng khi đi vào Xích âm Cung, hắn nhanh chóng bị một đám người chặn
đường.
Nhìn thấy nhóm người trước mặt cảnh giới cũng không cao lắm.
Mười mấy người đứng đầu đều là Đế Cảnh thất trọng.
Mấy trăm người phía sau cùng là Đế Cảnh lục trọng.
Phía bên ngoài còn có hàng ngàn hàng vạn môn đồ Đế Cảnh ngũ trọng và Đế
Cảnh tứ trọng.
Những người này đều có cùng đặc điểm chung là dung mạo trẻ tuổi, mặc quần
áo đệ tử.
Không đoán cũng biết khoảng hơn chục người đứng đầu đều là đệ tử chân
truyền của Xích âm Cung, đám Đế Cảnh lục trọng phía sau có thể là đệ tử tinh
anh trong nội môn.
Lúc này những người này mỗi một người vẻ mặt đều không tốt, ánh mắt nhìn
Thành Ca tràn đầy lửa giận cùng thù hận.
“Hắn chính là Khương Thành!”
“Chính hắn đã giết Khi Nham Tôn Giả và chư vị trưởng lão!”
“Tặc tử còn dám đến Xích âm Cung của ta?”
“Đáng hận!”
“Bắt hắn lại!”
“Giết hắn đi, giết hắn đi!”
Thành Ca còn chưa nói gì thì một đám người đã vây quanh hắn.
Tâm trạng mỗi người tức giận như muốn nổ tung.
Điều này khiến hắn bật cười.
Qủa thật hắn có thể hiểu được nỗi oán hận của đối phương.
Nhưng đám người này không nhìn vào thực lực đối lập sao?
Hắn có thể tiêu diệt Đế cảnh cửu trọng, đám Đế Cảnh lục thất trọng chạy tới
làm ầm ĩ, có lợi ích gì sao?
“Khúc hộ pháp, ý các ngươi là gì?”
Hắn xoay đầu nhìn về phía Khúc Tâm tôn giả bằng ánh mắt dò hỏi.
Thật ra Khúc Tâm tôn giả biết chuyện gì xảy ra.
Những đệ tử này thực ra là bị môn phái cấp cao cố tình đưa tới.
Dụng ý cũng rất đơn giản, chỉ là để làm cho Khương Thành thấy sợ.
Suy cho cùng, Khương Thành giết nhiều người của Xích âm Cung như vậy
cũng đã kết thành tử thù.
Vì hợp tác nên Xích âm Cung tạm thời không thể giết hắn nhưng lại muốn trút
giận mới bày ra trò như vậy.
Cố tình phái một đám đệ tử tới gây rối, cuối cùng nói các đệ tử còn nhỏ không
hiểu chuyện, mong ngươi lượng thứ.
Rõ ràng là ngươi bị mắng nhưng lại không thể so đo cùng bọn họ.
Ngoài mặt Khúc Tâm tôn giả ra vẻ kinh ngạc.
“Hả?”
“Lão phu hoàn toàn không biết chuyện này, để ta đi hỏi thử!”
Dứt lời, hắn bay về phía trước nghiêm nghị quát vài tên đệ tử chân truyền: “Đào
Trí, Kế Lam, Cái Võ… mấy người các ngươi muốn làm gì, làm loạn sao?”
Những đệ tử chân truyền này đã sớm biết mưu kế của môn phái cấp cao, biết rõ
Khúc Tâm tôn giả ngoài mặt trách mắng nhưng trên thực tế là phối hợp chính
mình.
Thế là mỗi một người đều giả vờ tỏ ra vẻ căm hận.
“Bọn ta nào dám làm loạn, chẳng qua là bị tên đê tiện vô sỉ cầm thú này chọc
giận mà thôi!”
Khúc Tâm tôn giả vẻ đạo đức giả nói: “Khương đạo hữu là khách quý của
chúng ta, tại sao có thể nói là cầm thú?”
Đám đệ tử hiểu ngầm trong lòng, ngay trước mặt Thành Ca trách mắng một
trận.
“Hắn lợi dụng âm mưu quỷ kế giết hại Khi Nham tôn giả, táng tận lương tâm!”
“Nhân thần cộng phẫn!”
“Thủ đoạn ti tiện, nếu ta là hắn, quả thực không mặt mũi nào mặt sống trên thế
gian…”
“Hắn lại không biết xấu hổ đứng ở chỗ đây, quả thực không biết nhục nhã!”
Thành Ca nghe tới mấy lời chỉ trích này thật ra cũng không tức giận.
Mạch não của hắn và người khác không giống nhau, hắn còn cảm thấy đối
phương đang giúp hắn kể công lao.
Chẳng qua thái độ nên có vẫn phải có, không thể để người khác tùy ý chỉ vào
mũi mình mắng.
Nhưng mà nếu hắn nếu mắng lại thì lại thành trò cười.
Tới lúc đó truyền ra bên ngoài nói Chủ Băng giới so đo với một đám đệ tử, cuối
cùng còn giận đến mặt đỏ tía tai, vô duyên vô cớ mất đi giá trị bản thân.
Lúc này bên trong chính điện, Diệt Dương Thiên tôn cùng một đám hộ pháp
trưởng lão mặt đầy đắc ý mà nhìn hình ảnh trên Truyền Ảnh trận.
“Tiểu tử này chắc hẳn chưa gặp qua trường hợp như vậy?”
“Hừ, bất kỳ ai bị mọi người chỉ trích cũng đều sẽ không có tâm trạng tốt được.”
“Vẫn là chưởng môn cao minh, dùng một đám đệ tử ra mặt, cho dù hắn mắng
lại hay đánh trả đều mất thân phận, chỉ có thể chịu đựng…”
“Cũng muốn nhìn xem hắn thu dọn kết cục như thế nào!”
“Đoán chừng cũng bị tức đến chết rồi?”
“Ha ha ha!”
Lúc này, Thành Ca bị đám người trong sân chọc giận, vẻ mặt hắn nghiêm túc
nhìn về phía Khúc Phong tôn giả.
“Đây thật sự không phải ý của môn phái cấp cao các ngươi?”
Khúc phong tôn giả xua tay liên tục.
“Không phải không phải, đám đệ tử này thật không nghe lời khiến Khương đạo
hữu chê cười.”
Diễn kịch phải diễn toàn bộ, hắn lại cố ý quát lớn đám đệ tử.
“Khương chưởng môn là khách quý của chúng ta, các ngươi như vậy còn ra thể
thống gì?”
“Còn không lui xuống?”
Đám đệ tử được cho gợi ý sao có thể sẽ lui?
Bọn họ ngược lại càng nháo càng hăng.
“Hắn phải đưa ra lời giải thích!”
“Không sai, cần phải có lời giải thích!”
“Quỳ xuống nhận sai xin lỗi!”
Ai cũng biết là không thể nào quỳ, nhưng kêu gào cũng không tốn bao nhiêu
sức lực.
Thành ca nhìn trò hề cũng diễn cũng gần xong rồi, vì thế từ trên người trên
người Khi Nham tôn giả chậm rãi rút chuôi kiếm vũ khí ngũ trọng - Hư Nguyệt
Kiếm.
Nhìn thấy thanh kiếm này, đám đệ tử ban đầu kêu gào ầm ĩ càng thêm nổi giận.
Ngay cả trong điện Diệt Dương Thiên tôn cũng lộ ra sát ý thâm trầm.
Tên này thật sự dám rút thanh kiếm này ra trước mặt Xích âm Cung, đây là
đang khiêu khích sao?
Nhưng mà sự khiêu khích của Thành Ca còn đang tiếp diễn phía sau.
Vẻ mặt hắn tiếc nuối mà đưa tay về phía Khúc Tâm tôn giả - người cũng đang
ẩn chứa sự tức giận.
“Nếu không phải ý của các ngươi, xem ra đám đệ tử này chính là không tuân
mệnh lệnh mà tự ý làm loạn?”
“Bất kể môn phái nào môn đồ phạm tội cũng không thể tha thứ đúng không?”
“Ta nghĩ các ngươi cũng không tiện ra tay, hay là ta làm người tốt, giúp các
ngươi thi hành môn quy.”
Hắn vừa dứt lời, Khúc Tâm tôn giả suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cái gì cái gì?
Ngươi giúp bọn ta thi hành môn quy?
Ý ngươi là gì, chẳng lẽ muốn tiêu diệt đám đệ tử này?
Ngươi có điên không, đây là tương lai của tông môn Xích âm Cung bọn ta!
Sao có thể để ngươi tiêu diệt?
Hắn vội vàng chắn phía trước Thành Ca: “Đừng đừng đừng, Khương đạo hữu
thân phận của ngươi cao quý sao có thể làm phiền ngươi đích thân ra tay?”
“Không phiền không phiền!”
“Từ trước đến nay ta làm việc tốt đều không cần báo đáp.”
Thành Ca vừa đẩy hắn sang bên cạnh, vừa quơ quơ binh khí về phía đám đệ tử.
“Đến đây đến đây, các ngươi vừa rồi không phải hận không thể đem ta băm làm
ngàn mảnh sao?”
“Không phải là chỉ nói xuông thôi chứ?”
Đệ tử Xích âm Cung tuy rằng kích động, nhưng cũng không ngu ngốc.
Biết thực lực mình so với Khương Thành chênh lệch rất lớn, ra tay thì sẽ bị
thiệt.
Bọn họ vừa rồi ỷ vào việc chẳng qua là thân phận thấp kém, thực lực yếu, còn
ngươi đường đường Chủ Băng giới nếu so đo với bọn ta, đó chính là vứt đi thân
phận.
Cho nên mới dám như vậy không chút kiêng nể.
Hiện tại Khương Thành chỉ kiếm về phía bọn chúng, một đám người chỉ cảm
thấy lông tơ dựng ngược nào dám thật sự khai chiến cùng hắn?
“Còn không mau cút đi!”
Khúc Tâm tôn giả vừa khổ sở ngăn cản Khương Thành, vừa gào thét với đám
đệ tử: “Các ngươi không hiểu chuyện còn không mau cút đi!”
Lần này bọn chúng cút thật sự.