Lần này Băng giới đã xảy ra động tĩnh lớn như thế, trên dưới Băng cung đều
ngơ ra rồi.
Bọn họ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cảm nhận được sự thay đổi của ngoại giới, trong lòng bọn họ không yên tâm
chút nào.
Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Thế là chỉ có thể đến tìm Băng Nguyên cốc thỉnh giáo.
Kết quả vừa đến mới phát hiện, Băng Nguyên cốc cũng không còn nữa.
“Trời ơi, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Lẽ nào là trời sập?”
Một đám cấp cao của Băng cung bàn tán sôi nổi, đang do dự có nên tiếp tục đi
về trước hay không.
Đây là, Thành ca bay qua.
Vừa ra đến bên ngoài, người đầu tiên mà hắn gặp chính là Quý Thương - tam
cung chủ của Băng cung năm đó.
“y dô, người quen cũ!”
“Gặp tiền bối còn không mau hành lễ?”
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó của Khương Thành, nghe thấy câu nói này,
khuôn mặt của Quý Thương xanh hết cả rồi.
Mẹ nó, sao hắn vẫn chưa chết?
Lần trước sau khi Thành Ca xông vào thang băng xông vào căn nguyên, hắn
dẫn theo một đám người của Băng cung chán chường trở về.
Sau đó càng nghĩ càng tức.
Vẫn luôn âm thầm mong mỏi cuối cùng Thành Ca chết trong căn nguyên, hoặc
là sau khi đi vào Băng Nguyên cốc sẽ bị những tiền bối ở trong giết chết.
Kết quả tên tiểu tử này lại xuất hiện trước mặt hắn.
Quý Thương liếc một lượt từ trên xuống dưới, tên tiểu tử này mới đi vào trong
cốc hơn 20 năm, vậy mà lại biến thành Đế cảnh lục trọng?
Bên trong đó thần kỳ như vậy sao?
Hắn không muốn hành lễ với Thành Ca, thế là rầu rĩ nói: “Tiền bối cái gì, ta
không biết ngươi đang nói linh tinh cái gì.”
“Mau tránh ra, bọn ta cần gặp tiền bối Băng Nguyên cốc!”
“Ngươi đây là muốn nuốt lời sao?”
Thành Ca cười ha ha.
“Băng Nguyên cốc bây giờ do ta cầm đầu, nếu như ngươi nuốt lời, vậy hậu quả
sẽ rất nghiêm trọng đấy.”
Quý Thương vốn dĩ còn có chút xấu hổ, nghe hắn nói như vậy, suýt chút phát
cười.
“Do ngươi cầm đầu? Chỉ dựa vào ngươi?”
“Ngươi đúng thật là nói khoác không biết ngượng mồm, vậy mà lại dám bôi nhọ
sỉ nhục những tiền bối ở bên trong?”
Hắn giống như nắm được thóp vậy.
“Lần này ngươi xong rồi!”
“Ngươi thật sự tiêu đời rồi!” Hắn chỉ vào Thành Ca, đó phải gọi là mở cờ trong
bụng.
Lúc này, đại cung chủ Doãn Tông và nhị cung chủ Lâu Đằng của Băng Nguyên
cốc, cùng với một đám đế cảnh thất trọng ở phía sau cũng đều đuổi đến rồi.
“Ngươi chính là Khương Thành người Dị giới kia sao?”
Trên vẻ mặt uy nghiêm của Doãn Tông mang theo một chút khinh thường.
“Lần trước bổn tọa chưa xuất quan, lại để ngươi may mắn sống sót.”
“Còn để ngươi chơi một trận náo kịch.”
“Giết người của Băng cung ta, đã đến lúc nên nợ máu phải trả bằng máu rồi!”
“Bổn tọa đây chính muốn thay các vị tiền bối Băng Nguyên cốc xử lý môn
hộ…”
Lời của hắn còn chưa kịp dứt, một đám cao thủ Băng cung đã hừng hực bao vây
lấy.
Mà lúc này, đám người Vân Soa tôn giả và Phong Lẫm tôn giả cũng đã nhanh
chóng bay đến.
“Ai dám làm tổn thương hắn?”
“Hỗn xược!”
“Khoan đã!”
Vừa nhìn thấy bốn vị đế cảnh cửu trọng cùng lúc xuất hiện, các cấp cao của
Băng cung bị dọa một trận.
Từ đại cung chủ trở xuống, tất cả mọi người vội vàng thu lại binh khí cung kính
hành lễ.
“Tham kiến chư vị tiền bối của Băng Nguyên cốc!”
“Tham kiến Vân Soa tôn giả…”
“Tham kiến Phong Lẫm tôn giả…”
Doãn Tông lão đại của Băng cung đó bên ngoài nói một là một hai là hai, nhưng
ở trước mặt Băng Nguyên Cốc, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không cùng
đẳng cấp.
Dù sao trong cốc này thấp nhất cũng là Đế cảnh bát trọng giống bọn họ.
Hắn vội vàng cẩn thận dè dặt giải thích: “Ta tới đây, là bởi vì Băng giới phát
sinh biến cố, muốn thỉnh giáo các vị tiền bối, tuyệt đối không có ý làm phiền!”
“Được rồi được rồi!”
Vân Soa tôn giả mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
“Vừa nãy các ngươi muốn giết Khương Thành?”
Hắn nhắc đến chuyện này, Quý Thương lập tức lấy lại tinh thần.
Còn chưa đợi Thành ca lên tiếng, hắn đã cáo trạng trước rồi.
“Là như vậy, tên tặc tử của Dị giới này, lần trước dám lén lút vào Băng Nguyên
cốc, quả thật là cả gan làm loạn.”
“Hơn nữa tên tiểu tử này còn bất kính với chư vị tiền bối, nói cái gì mà Băng
Nguyên cốc do ta cầm đầu.”
“Lời đại nghịch bất đạo này, cho dù các vị tiền bối có thể mỉm cười cho qua,
chứ ta tuyệt đối không thể ngồi nhìn không quan tâm!”
“Cho nên bọn ta mới muốn thay các tiền bối xử lý môn hộ…”
“Bất kính với bọn ta?”
Đám người Vân Soa, Tả Mạch vẻ mặt buồn cười.
“Còn thay bọn ta xử lý môn hộ?”
Việc này nếu như là trước đây, quả thật là Khương Thành không biết phép tắc,
nhưng bây giờ thì.
Hắn đã là chủ Băng giới rồi đó.
Nói một tiếng Băng Nguyên cốc do ta cầm đầu không hề sai, thậm chí còn là
khiêm tốn nữa.
Quý Thương nhìn thấy biểu cảm của các vị tiền bối có chút tế nhị, còn tưởng
rằng bọn họ không tin cơ.
Thế là, hắn long trọng rút ra một cái Tiên khí truyền ảnh tinh xảo.
“Ta chính là phòng ngươi một tay đó!”
Hắn vô cùng đắc ý liếc nhìn Khương Thành một cái: “Ta không thể chối cãi
được!”
Nói xong, cái tiên khí đó xoay tròn bay đến không trung, mấy câu mà trước đây
Thành Ca nói đúng thật là bị hắn ghi lại hết rồi.
“Lần này chứng cứ xác thực, ngươi còn gì để nói không?”
Doãn Tông và Lâu Đằng ở bên cạnh vô cùng mừng rỡ, không hẹn mà cùng đưa
một ánh mắt tán thưởng cho Quý Thương.
Làm rất tốt!
Lần này Khương Thành cho dù có miệng lưỡi sắc sảo cũng không thoát tội
được.
“Không những tự ý xông vào Băng Nguyên cốc, còn dám khoe khoang Băng
Nguyên Cốc do hắn cầm đầu, hắn đặt các vị tiền bối ở đâu chứ? Đặt Băng Cực
Thiên Tôn và Minh Quyết Thiên tôn ở đâu chứ?”
Giọng nói của ba vị cung chủ vô cùng dõng dạc.
Khiến cho đám người Vân Soa và Phong Lẫm tôn giả có chút đồng cảm với bọn
họ.
“Khụ!”
Bốn vị Tôn giả vẫn luôn đợi bọn họ nói xong, lúc này mới ho nhẹ một tiếng.
“Cái đó, Khương Thành thật sự là chủ của Băng Nguyên cốc ta.”
Nói xong, bốn người cùng nhau cúi người với Thành Ca để thể hiện sự tôn kính.
Mà Thành ca thì lại cười tủm tỉm gật đầu.
Sau đó lại một lần nữa nhìn về phía Quý Thương, ngươi còn có chiêu gì?
Con ngươi của Quý Thương suýt chút bị dọa cho rơi ra ngoài rồi.
Doãn Tông và Lâu Đằng cùng với tất cả các cao thủ của Băng cung ở bên cạnh,
tất cả đều hóa đá ngay tại chỗ.
Cái gì?
Vừa nghe thấy cái gì?
Khương Thành là chủ Băng Nguyên cốc?
Hắn mới là Đế cảnh lục trọng mà!
Đây là nghe nhầm sao? Hay là nhìn nhầm rồi?
Doãn Tông cứng họng, lắp bắp nói: “Đây đây đây… các vị tiền bối đúng thật là
thích nói đùa…”
“Ai nói đùa với ngươi?”
Trọng Bi tôn giả hừ lạnh một tiếng: “Khương Thành không chỉ là chủ Băng
Nguyên cốc, cũng là chủ cả Băng giới, trên dưới Băng Nguyên cốc đều thừa
nhận rồi!”
“Các ngươi vậy mà lại dám bất kính với hắn, muốn chết sao?”
“Cái, cái gì?”
Nghe đến đây, miệng của tất cả mọi người trên dưới Băng cung đều không khép
lại được.
Bọn họ giống như đã nghe thấy chuyện cười hoang đường nhất trên đời.
“Chủ Băng giới?”
“Băng Nguyên Cốc tất cả đều thừa nhận?”
Một tên Đế cảnh lục trọng, trở thành chủ Băng giới?
Hơn nữa hắn còn là một người Dị giới.
Đây rốt cuộc là tập thể trên dưới của Băng Nguyên cốc điên rồi sao, hay là bản
thân không theo kịp trào lưu thời đại?
“Việc này việc này việc này sao có thể được chứ?”
“Hắn… có tài đức gì chứ?”
“Quá là hoang đường đi rồi?”
Bọn họ mặc dù nói nhỏ không lớn tiếng, nhưng tất cả mọi người có mặt đều
nghe thấy.
Thế nhưng sau đó, lại một bóng dáng hạ xuống giữa sân.
Vừa nhìn thấy người này, trên dưới Băng cung đều đem vẻ mặt cuồng nhiệt kèm
theo sùng bái quỳ xuống.
“Băng Cực Thiên Tôn!”
“Trời ơi, cuộc đời ta vậy mà lại có thể tận mắt gặp được Băng Cực Thiên tôn!”
“Tham kiến Băng Cực Thiên tôn!”