Hiệu quả của vòng lặp thời gian thật ra chỉ có 5 phút.
Sau 5 phút, tất cả sẽ trở lại như trạng thái ban đầu.
Nhưng đáng tiếc là có một vài người không biết điều đó!
Bọn hắn vào lúc này, tất cả trạng thái đều đã trở về một trăm tỷ năm trước.
Vào lúc đó, bọn hắn chỉ vừa mới được Băng Cực Thiên Tôn lựa chọn, lần đầu
tiên bước vào Băng Nguyên cốc.
Lúc đó, Vân Soa tôn giả là khởi điểm cao nhất trong số bọn hắn cũng chỉ là Đế
cảnh tam trọng.
Còn bọn người Anh Diễm và Thiên Hồng đều chỉ là Đế cảnh nhị trọng.
Còn về Minh Quyết Thiên Tôn sau này phát triển nhất?
Rất không may, lúc đó hắn chỉ là Đế cảnh nhất trọng.
Không chỉ có tu vi trở về trăm tỷ năm trước, đến cả pháp bảo chân khí mà bọn
hắn nắm giữ tất cả cũng đều trở về trạng thái của hàng nghìn năm trước.
Thứ mà bọn hắn cầm trong tay lúc này chỉ là một tiên khí cửu giai và thập giai
mà thôi.
Từ đầu đến cuối, ngay cả so với Cung Tình còn không so nổi.
Có thể nói, bây giờ Cung Tình còn có thể lật đổ tất cả chứ đừng nói đến
Khương chưởng môn đã đạt đến Đế cảnh lục trọng.
Nhóm cường giả đang đứng sừng sững trên đỉnh Băng giới, tu luyện đã hàng
trăm tỷ năm, trong một ngày đột nhiên mất hết tất cả, ai có thể chịu nổi loại đả
kích này?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong cốc đều giống như bị điên.
“Tu vi của ta đâu rồi?”
“Tinh hồn của ta! Quy tắc của ta!”
“Không đúng, không phải là như vậy!”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào kinh nghiệm trăm tỷ năm qua của ta chỉ là một
giấc mộng?”
“Không! Không! Ta không thể chấp nhận chuyện này!”
“Băng Cực Thiên Tôn, Thiên Tôn ngươi đâu rồi?”
Thành Ca phát hiện, vòng lặp thời gian này và đảo ngược thời gian của lúc bình
thường có sự khác biệt rất lớn.
Ngoài việc có thể lựa chọn đối tượng cụ thể để đảo ngược ra, đối tượng được
chọn còn có thể giữ lại ký ức.
Nếu như đảo ngược thời gian như lúc bình thường trở về một trăm tỷ năm
trước, vậy những người kia bây giờ căn bản sẽ không thể nhớ được tất cả
chuyện đã xảy ra trong một trăm tỷ năm qua.
Bọn hắn hoàn toàn không thể biết được bản thân sau này sẽ trở thành tôn giả và
Thiên Tôn.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là như vậy.
Bọn hắn bây giờ chỉ có thực lực và tài sản trở về trạng thái của một trăm tỷ năm
trước.
Một số thứ khác không hề có thay đổi.
Thậm chí đến cả cảm ngộ tu luyện và tìm hiểu của bọn hắn cũng đều còn đó.
Vì vậy, thật ra cái này không thể xem là đảo ngược thời gian?
Hắn lắc lắc đầu, không quản nữa.
Dù sao quan trọng nhất bây giờ là làm màu.
“Ôi, vừa nãy cho các ngươi ra tay ba lần, kết quả cái gì các ngươi cũng không
làm được.”
“Vậy bây giờ đến lượt của ta.”
Hắn cười híp mắt thu kiếm.
“Lòng dạ của ca đây rộng lượng hơn các ngươi nhiều, để tránh các ngươi nói ta
ức hiếp người khác, ta sẽ không dùng binh khí tốt.”
Lời này hệ thống nghe cũng muốn chửi bậy.
Hắn còn có thể cần một chút mặt mũi nữa hay không?
Đế cảnh lục trọng đánh một nhóm Đế cảnh nhị trọng tam trọng chẳng khác gì
đánh nhau với bạn nhỏ ở nhà trẻ.
Dùng kiếm hay không, có gì khác nhau sao?
Vào lúc này, đám người ở phía đối diện kia đang trong trạng thái suy sụp, cũng
không chú ý đến cảnh giới của hắn.
Nhìn thấy hắn xông đến, một vài người chủ động tiến lên nghênh đón.
Sau đó là cảnh tượng bất hạnh.
Cảnh giới kia của bọn hắn hiện tại, đặt trước mắt Thành Ca căn bản sẽ chả là gì
cả.
Vung tay áo một cái, tất cả tiên kiếm đều bay ra rời khỏi tay.
Chút lực quy tắc của Đế cảnh nhất trọng kia, ở trước huyền văn băng không
chịu nổi một đòn đánh, còn chưa kịp chạm đến đã trực tiếp tán loạn.
Tiếp sau đó, tất cả mọi người giống như va phải một bức tường thành với tốc độ
cao.
Bùm bùm bùm!
Hơn mười tên “cao thủ” của Băng Tiên giáo bị vung trúng tại đó hóa thành hoa
băng ở trên đất.
Căn bản một chút sức chống cực cũng không có
Thành Ca sảng khoái đến mức rối tinh rối mù.
Đời này của hắn không phải là đang thử thách vượt bậc thì sẽ là đang trên
đường đến thử thách vượt bậc.
Mà lần này, cho dù là tiên lực hay là thần hồn, tất cả quy tắc phương vị của hắn
đều cao hơn đối phương.
Cao hơn không biết bao nhiêu cấp độ.
“Ôi, ta còn chưa dùng đến binh khí, kết quả là các ngươi vẫn không thể chịu nổi
một đòn.”
Hắn còn cố ý lắc lắc đầu.
“Xem ra ta chỉ có thể không dùng hai tay thôi, nếu không thì đối với các ngươi
mà nói là còn quá cao cấp.”
Lúc này đã không còn ai so đo những lời khinh bỉ kia của hắn nữa.
“Ngươi, tại sao thực lực của ngươi vẫn còn?”
Nhận thấy thần lực rõ ràng vẫn thuộc về Đế cảnh lục trọng của hắn, sắc mặt của
tất cả mọi người thuộc Băng Tiên giáo lại thay đổi lần nữa.
Nếu như tất cả mọi người đều trở nên yếu đi, vậy trái lại vẫn có thể dễ hiểu.
Nhưng hiện tại chỉ có bọn hắn trở nên yếu đi, Khương Thành vẫn không thay
đổi, vậy sẽ rất thê thảm rồi.
“Câu hỏi này của các ngươi thật kỳ quái, thực lực mà ta khó khăn cực khổ tu
luyện tại sao lại không còn được chứ?”
Hắn nói giống như những người kia chưa từng khó khăn cực khổ tu luyện lần
nào hết.
Hay ta của ca đây chắp phía sau, sắc mặt mong đợi nói: “Tiếp sau đây ai lên? Ta
bảo đảm sẽ không dùng tay.”
Đáng chết!
Đám cao thủ của Băng Tiên giáo suýt chút nữa bị hắn chọc tức đến nổ phổi.
“Ta còn chưa tin đâu!”
“Tên thế gian này không thể nào có chuyện kỳ quái như vậy!”
“Đây nhất định là Huyễn thuật!”
“Đúng, chắc chắn là Huyền thuật cổ quái nào đó!”
Bao gồm cả Lũy Nguyên tôn giả trong đó, cả hơn trăm người xông về phía
Thành Ca.
Bọn hắn cảm thấy tất cả những thứ ở trước mắt đều là giả tạo.
Sau đó, đã không còn sau đó nữa.
Thành Ca thật sự chắp hai tay ở phía sau, vấn đề nằm ở trình độ kia của bọn
hắn, lúc chiến đấu cho dù không cần dùng tay, lực quy tắc cũng như cũ có thể
nhẹ nhàng phát huy sức mạnh.
Hắn chỉ dùng huyền văn băng.
Quét qua đám người kia một lúc.
Hơn trăm tên cao thủ của Băng Tiên giáo, trước đó cho dù có là Đế cảnh bát
trọng hay là cửu trọng thì tất cả đều giống như lính mới bị tiêu diệt rất nhẹ
nhàng.
Huyền văn kia của Thành Ca đối với bọn hắn mà nói giống như là uy quyền của
trời.
Hoàn toàn không thể ngăn cản nổi.
Bị giết dễ như lòng bàn tay khiến người khác khó mà tin được.
“Ôi, ta đã làm như vậy với các ngươi, còn chưa được nữa sao?”
Hắn cũng không nghĩ bản thân chiến thắng là vì chơi xấu.
Vừa nãy khi Cảnh giới của bản thân thấp hơn bọn hắn cũng đâu thấy bọn hắn nể
tình đâu.
Nếu như bọn hắn có thể dựa vào cảnh giới để chèn ép hắn, vậy bây giờ hắn trả
những chèn ép kia lại, không phải rất công bằng sao?
“Không!”
“Không thể nào!”
Nhìn thấy sự tồn tại trên đỉnh cao Băng giới như bọn người Lũy Nguyên tôn giả
và Thiên Hồng tôn giả vô duyên vô cớ chết đi như vậy, tất cả những học trò còn
lại của Băng Tiên giáo đều phát điên.
Bọn hắn không có cách nào tiếp nhận tất cả.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lũy Nguyên, Thiên Hồng… Cứ như vậy mà chết?”
Anh Diễm thiên tôn trước đó vẫn vô cùng kiêu ngạo giờ đã hồn bay phách lạc.
Không chỉ có bọn hắn, vẻ mặt của bọn người Vân Soa và Trọng Bi cách đó
không xa cũng ngỡ ngàng.
Bọn hắn không hiểu tại sao lại biến thành như vậy.
Đây là thủ đoạn gì?
Quy tắc thời gian sao?
Nhưng cái này nhìn cũng không giống lắm!
Răng rắc!
Minh Quyết Thiên Tôn bị đánh gục đầu tiên, kéo thân thể đang bị thương nặng
từ trong núi băng chầm chậm bay ra ngoài.
Chỉ trong một khoảng khắc mà Băng Tiên giáo chết nhiều cao thủ như vậy, kế
hoạch thống trị của hắn đã biến thành bong bóng.
“Ngươi…”
Hắn thở hổn hển, hung hăng trừng mắt nhìn Khương Thành giống như một con
thú dữ đang bị thương nặng.
“Cuối cùng đã làm gì?”
Thành Ca nhếch khóe miệng, cười híp mắt nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì,
không phải ta làm theo mong muốn của ngươi hay sao?”
Làm theo mong muốn của ta?
Minh Quyết Thiên Tôn phun máu ra ngoài.
“Kiềm chế một chút, đừng quá kích động.”
Thành Ca còn tốt bụng nhắc nhở hắn một chút.
“Không phải trước đó ngươi nói, ngươi rất nhớ khoảng thời gian vào một trăm
tỷ năm trước khi vừa mới gia nhập Băng Nguyên cốc hay sao?”
“Lời đó nói đến mức thật sự quá động lòng người.”
“Ca đây bị ngươi cảm động rồi!”
Thành Ca giương cao tay áo, chậm rãi nhìn tất cả mỗi một người tại đó.
“Cho nên là, ta đặc biệt hao phí tinh lực cả đời, khiến toàn bộ các ngươi đều trở
về trạng thái của trăm tỷ năm trước, thỏa mãn ước nguyện vọng của ngươi.”
“Cảm giác được toại nguyện rốt cuộc là có sướng hay không?”