Bản thân Thành Ca lại không cảm thấy vinh dự chút nào.
“Đúng vậy đúng vậy, thật là quá đáng tiếc rồi.”
Miệng thì nói là đáng tiếc còn biểu cảm của hắn nhìn cũng không thấy một chút
đáng tiếc nào.
Minh Quyết Thiên Tôn lạnh nhạt nói: “Để vụt mất chính là bỏ lỡ, nói trắng ra
thì phần cơ duyên đó không thuộc về ngươi. Ngươi và Băng Cực Thiên Tôn đã
được định trước không có duyên phận!”
Hắn không hề muốn Khương Thành vớ được một chỗ dựa như Băng Cực Thiên
Tôn.
Thành Ca liên tục gật đầu, bày tỏ ý tán thành.
“Không sai không sai, cơ duyên này đã được định trước là không thuộc về ta.”
Hắn cũng không muốn làm đệ tử của người khác.
Trên thế giới này không ai xứng đáng được phép chỉ bảo hắn.
Vốn dĩ Băng Cực Thiên Tôn còn muốn xoay chuyển một chút, nhìn thấy hắn
nói như vậy cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Tên tiểu tử này, đúng là không biết nắm bắt cơ hội dù chỉ một chút.
Thế nên hắn chỉ có thể chuyển trọng tâm sang câu chuyện trước mắt.
“Lần này ngươi là có chuyện gì sao? Tại sao lại giết chết Ngụy Sơn?”
Mặc dù là một câu hỏi tội, nhưng giọng điệu của hắn so với lúc nói chuyện
phiếm cũng không có gì khác biệt.
Thành Ca giang tay ra.
“Tự hắn muốn bị ta giết, ta chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn thôi. Vì muốn
nguyện vọng của hắn được thực hiện, ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức, vậy mà
một tiếng cảm ơn cũng không có, thật sự xã hội ngày một đi xuống mà.”
Hắn vẫn không hài lòng.
“Cái gì?”
Lời vừa nói ra, các cao thủ của Băng Tiên Giáo suýt chút nữa bị tức nổ luôn
phổi.
Tên tiểu tử tốt này, ngươi giết người của bọn ta, còn nói ra những lời châm chọc
đó?
“Ngươi to gan!”
“Không chỉ giết người mà còn dám bôi nhọ người đã khuất, tội nặng thêm một
bậc!”
“Tên nhóc này quá đáng lắm rồi, loại lý do hoang đường như vậy cũng có thể
bịa ra được.”
“Hắn như vậy là nói dối trước mặt mọi người, tội lại nặng thêm một bậc!”
Bọn hắn không tin rằng sẽ có chuyện như vậy.
Sự thật là ngay cả một vài tôn giả như Vân Soa và Trọng Bi muốn bảo vệ
Khương Thành cũng phải cau mày.
Ngươi bịa chuyện không có thật cũng phải có chừng mực chứ.
Bản thân Ngụy Sơn chủ động muốn ngươi giết hắn?
Có thể sao?
Anh Diễm tôn giả nghiêm nghị hét lớn: “Hắn còn đang sống rất khỏe mạnh, làm
sao có thể đưa ra loại yêu cầu như vậy? Ngươi còn không mau nói ra sự thật!”
Thành Ca nhún nhún vai: “Vậy thì ngươi phải đi hỏi hắn rồi.”
“Thật là nói năng bậy bạ!”
Thiên Hồng tôn giả liên tục cười mỉa mai: “Ngay cả khi Ngụy Sơn mắc phải
bệnh tâm thần, kiếm đã chém đến cũng nên biết làm theo bản năng tránh đi chứ,
làm sao có thể tùy ý để cho ngươi giết chết được?”
Thành Ca có chút bất lực: “Ta không cẩn thận giết chết hắn trong chớp mắt, làm
sao mà tránh được?”
“Giết trong chớp mắt? Cảnh giới như ngươi có thể giết chết Đế cảnh thất trọng
trong chớp mắt sao? Ở trước mặt Ngụy Sơn thì ngươi là cái thá gì chứ?”
“Nói, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gian ác nào!”
Thành Ca sắp bị bọn hắn làm cho không vui rồi.
“À đúng rồi.”
Hắn nhìn hai người Lục Thanh và Tông Tịch đang trốn tránh ở phía sau.
“Lúc đó hai người bọn hắn cũng có mặt, ngươi hỏi bọn hắn không phải là được
rồi sao?”
Thế là, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người của hai tên đệ tử
kia.
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của hai vị Thiên Tôn, hơn mười tên Đế cảnh
cửu trọng và hơn bốn trăm tên Đế cảnh nhị trọng, Lục Thanh và Tông Tịch
không thể nào bình tĩnh được như Thành Ca.
Hai người chỉ cảm thấy như bị hàng trăm con thú dữ hoang dã cùng lúc nhắm
đến, toàn thân không rét mà run.
Khó khăn bình phục lại một chút tâm tình đang nơm nớp lo sợ.
Hai người một lời đồng thanh chỉ Thành Ca.
“Hắn nói bậy!”
“Vốn dĩ không có chuyện như vậy!”
“Ngụy Sơn sư huynh bị mấy người bọn họ cùng nhau hại chết.”
“Ngụy Sơn sư huynh đáng thương hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn, nhưng
bọn họ vẫn hùng hổ dọa người, không chết không chịu ngừng, cuối cùng là sử
dụng kế độc…”
Hai người bọn hắn dựa vào việc có mặt của chỗ dựa vững chắc tại đó mà đổi
trắng thay đen.
Điều này khiến cho Khưu Nhiễm, Khương Gia Di và Cung Tình cùng những
người khác rất tức giận.
“Các ngươi ngậm máu phun người!”
“Tình hình lúc đó rõ ràng không phải như vậy, là các ngươi đe dọa bọn ta!”
“Câm miệng!”
Anh Diễm tôn giả và Thiên Hồng tôn giả cùng lúc hét lớn, ngắt lời bọn nàng.
“Nhân chứng vật chứng đều đang ở đây, Băng Cực Thiên Tôn, ta thấy chuyện
này đã rõ chân tướng rồi.”
“Thật không ngờ, không chỉ có Khương Thành mà một số người khác cũng tiếp
tay làm bậy!”
“Ta đề nghị xử tất cả bọn họ…”
Băng Cực Thiên Tôn xua xua tay.
“Chuyện này muốn điều tra rõ cũng không khó.”
Nói xong, hắn vung tay vào hư không.
Tiếp sau đó, trên không trung phía trước xuất hiện một đoạn hình ảnh.
Bên trong hư ảnh, thình lình là tình cảnh tranh chấp trước đó của Ngụy Sơn và
đám người Kỷ Linh Hàm, Khương Thành.
Không chỉ có cảnh tượng mà còn có cả âm thanh.
Thủ đoạn này khiến cho đám người Khương Thành và Kỷ Linh Hàm đều trở
nên kinh ngạc.
Lão đầu này không hề dùng bất kỳ Tiên khí truyền ảnh nào, Băng Nguyên cốc
cũng không có “Camera” nào.
Thủ đoạn này của hắn cũng không có khí tức như là quy tắc thời gian luân hồi
và huyễn thuật, hoàn toàn là lực băng vô cùng thuần túy.
Nhưng mà, lại làm được chuyện mà chỉ có những quy tắc đó mới có thể tái hiện
lại cảnh này được.
Điều này rất thần bí…
Thực lực của lão đầu này, không thể biết chắc được!
Theo những hình ảnh đang được phát ra, sắc mặt của tất cả mọi người tại nơi đó
đều lặng lẽ thay đổi.
Đây đâu phải là Khương Thành và Kỷ Linh Hàm đang hùng hổ dọa người đâu,
rõ ràng là ba người Ngụy Sơn, Lục Thanh và Tông Tịch đang không ngừng uy
hiếp hăm dọa mà!
Vân Soa và Trọng Bi cùng các tôn giả khác nghe đến tức giận đầy mặt.
Đây còn được xem là người của Băng Nguyên cốc sao?
“Người của Băng Tiên giáo các ngươi cũng thật là điên cuồng ngang ngược!”
“Bây giờ còn có gì để nói nữa không?”
Sắc mặt của bọn người Anh Diễm và Thiên Hồng khác lộ ra vẻ tức giận, nhưng
lại không có lời nào có thể nói.
Bọn hắn sớm đã có loại tác phong ngang ngược nghịch ta thì chết này rồi.
Nhưng chuyện như thế này lén lút làm còn được, ở ngay trước mặt Băng Cực
Thiên Tôn bị vạch trần thì thật là khó coi.
Mà ở hình ảnh cuối cùng, khi Ngụy Sơn đưa cổ cho Khương Thành giết, tất cả
mọi người đều không nói nên lời.
Cảm tình này là sự thật sao?
Đúng thật là Ngụy Sơn để cho người khác giết mình?
Không!
Bọn hắn không phải là đồ ngu, làm sao nhìn không ra Ngụy Sơn chỉ là đang làm
ra vẻ, cố ý khiêu khích mà thôi.
Dưới tình hình đó, Ngụy Sơn không cần phải thật sự chết đi.
Sau đó, bọn hắn nhìn thấy một ánh kiếm rực rỡ bên trong hình ảnh.
Các vị cao thủ của Băng Nguyên cốc, trong đó bao gồm cả Minh Quyết Thiên
Tôn, sắc mặt của tất cả mọi người đều đồng loạt thay đổi.
Lực quy tắc nhiều như vậy?
Tên tiểu tử này làm sao lại làm được?
Bọn hắn không khỏi đồng loạt nhìn Thành Ca.
Đột nhiên có chút hiểu ra vì sao Băng Cực Thiên Tôn lại xem trọng Thành Ca
như vậy.
Người này thật sự vô cùng đặc biệt!
Đột nhiên Anh Diễm tôn giả có chút hối hận, sớm biết như vậy thì lần trước lúc
chiêu nạp hắn đã hạ thấp thái độ một chút rồi.
Người này xứng đáng được xem trọng với bất cứ mức độ nào!
Nhưng mà bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi.
“Hai người các ngươi đổi trắng thay đen, đâm chọt gây nên bất hòa, không thể
tiếp tục giữ lại!”
Lục Thanh và Tông Tịch hoảng sợ, hai người vội vã muốn dập đầu xin tha thứ,
tuy nhiên Băng Cực Thiên Tôn căn bản không hề cho bọn hắn cơ hội này.
Một đường thần hồn xông đến, hai người chết thật dứt khoát.
“Minh Quyết, ngươi nên quản lý tốt người của ngươi.”
Câu nói này của Băng Cực Thiên Tôn mang theo một chút ý cảnh cáo.
Hắn căn bản không cần minh oan cho Khương Thành, trái lại còn trực tiếp hỏi
tội Băng Tiên giáo.
Tông môn này ngang ngược quá đáng đã ảnh hưởng đến những người khác của
Băng Nguyên cốc.
Đối diện với sự chỉ bảo của hắn, phong thái của Minh Quyết Thiên Tôn vẫn thờ
ơ.
“Chúng ta đi!”
Xoẹt xoẹt, hơn ba trăm tên cao thủ của Băng Tiên giáo rút lui như thủy triều,
giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mức độ tổ chức như vậy khiến cho Cung Tình ở phía sau nhìn thấy cũng phải
âm thầm kinh sợ.
Ở phe mình, người duy nhất có thể trông chờ vào cũng chỉ có cái cây đại thụ là
Băng Cực Thiên Tôn đây.
Trừ khi hắn luôn luôn che chở, bằng không tương lai vẫn sẽ bị Băng Tiên giáo
tìm đến.
Đợi đến lúc đó, nên làm thế nào?
Nhìn Khương chưởng môn nét mặt vẫn luôn không để ý, Cung quân sư vô cùng
sốt ruột.