“Khương chưởng môn!”
Chung Ly Khuyết vừa mừng vừa sợ, người đầu tiên nghênh đón.
Hắn luôn luôn lạnh lùng lại xúc động giang hai tay ra, muốn có một cái ôm
nồng nhiệt với Thành Ca.
Thành Ca vội vàng nghiêng mình, ôm lấy Hàm muội tử trước.
Đùa à, ca cũng không muốn làm gay.
Chung Ly Khuyết nhào vào khoảng không, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai
người ôm nhau bằng ánh mắt u oán tổn thương.
Cuối cùng ôm nhau, mọi thứ đều là sự thật.
Kỷ chưởng môn phục hồi lại tinh thần, cảm xúc sụp đổ ngay tại chỗ, nước mắt
vỡ òa.
“Hu, ta còn tưởng ngươi đã quên bọn ta…”
“Sao có thể, ta vẫn nhớ các ngươi!”
Khi Thành Ca nói ra lời này, đã hoàn toàn quên phần lớn thời gian của mình chỉ
nghĩ làm màu.
“Mấy năm nay ngươi đã đi đâu?”
“Bọn ta đợi ngươi đã lâu…”
“Việc này, kể ra là một câu chuyện dài.” Thành Ca cũng vô cùng xúc động.
Lần cuối cùng gặp nàng, đó vẫn là trước khi tiến vào Huyền Giới, khi ở Thiên
Kiếm Sơn.
Nhớ lại, tưởng như đã qua mấy đời.
Nhưng mà, cuối cùng tất cả đều bình an.
Nàng vẫn ở đây, hơn nữa còn phát triển mạnh hơn cả mình tưởng tượng.
“Không có việc gì, sau này chúng ta có thời gian rất dài để từ từ nói.”
Kỷ Linh Hàm lau nước mắt, Khâu Nhiễm và Khương Gia Di ở một bên cũng vô
cùng xúc động.
“Khương chưởng môn, hu hu hu, bọn ta còn tưởng rằng không gặp được ngươi
nữa.”
“Sao ngươi lại biết đến Băng giới để tìm bọn ta?”
“Đúng rồi, ngươi cũng tìm được những môn đồ khác rồi sao?”
Thành Ca xoa đầu hai người, lắc đầu.
“Ta còn chưa kịp nữa này, lựa chọn đầu tiên chính là Băng giới.”
“Ô! Người đầu tiên chính là chúng ta?”
Khâu Nhiễm và Khương Gia Di cảm thấy may mắn không giải thích được.
Hiện tại bản thân mình đã trở về bên cạnh Khương chưởng môn, còn những
môn đồ đi vào chân giới khác, còn cần phải chờ thật lâu.
Chung Ly Khuyết thì thoải mái cười to: “Ha ha ha, xem ra người chưởng môn
nhớ mong nhất vẫn là Kỷ sư tỷ, chúng ta coi như là hưởng ké ánh sáng của
nàng.”
Lựa chọn Chân giới Băng đầu tiên, chắc chắn là vì liên quan đến Kỷ sư tỷ thôi!
Trong lòng Kỷ Linh Hàm mừng thầm một hồi, hai má ửng đỏ, bên ngoài lại cố
tình phản bác.
“Chung Ly sư đệ, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”
“Chưởng môn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, chắc chắn là được chọn
ngẫu nhiên.”
Thành Ca ngẩn ra, chợt nghiêm túc lắc đầu.
“Sao có thể, đương nhiên ta cố tình tìm ngươi, nếu không sao có thể đúng lúc
như vậy?”
Lời của hắn vừa nói ra, Chung Ly Khuyết và Khâu Nhiễm, Khương Gia Di
nháy mắt ra hiệu với Kỷ Linh Hàm, vui mừng khôn xiết.
Niềm vui sướng của Kỷ Linh Hàm cũng suýt bay ra khỏi lồng ngực.
Lúc này hắn đang thổ lộ với mình sao?
Nhiều năm như vậy, người chiến thắng cuối cùng vẫn là mình!
Ấn Tuyết Nhi, Lâm Ninh, Lam Đề, cuối cùng các ngươi vẫn thua!
Hiện tại mình nên nói gì?
Làm sao để hắn biết mình chấp nhận, nhưng lại không mất sự đôn hậu?
Vấn đề khó khăn của nàng đã tự tan biến trong một giây tiếp theo.
“Ngươi là chưởng môn mà, ta không tìm ngươi trước thì tìm ai, ha ha ha!”
Nhìn biểu cảm đương nhiên kia của Thành Ca, Kỷ Linh Hàm cảm giác mình bị
trúng một mũi tên.
Chỉ bởi vì thân phận chưởng môn này, không phải vì tình cảm khác sao?
Khóe miệng đám người Chung Ly Khuyết ở một bên co giật, rốt cuộc Khương
chưởng môn thật sự không rõ, hay là giả bộ không rõ?
“Đúng rồi, chỉ có bốn người các ngươi đi vào Băng giới?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì được.”
Tảng đá lớn trong lòng Thành Ca coi như đã hoàn toàn rơi xuống đất.
Ít nhất nhiệm vụ đến Băng giới của mình đã hoàn thành trọn vẹn.
“Ngươi là ai, sao ta chưa từng gặp ngươi?”
Vẻ mặt Ngụy Sơn phía sau không vui.
Tên này là ai?
Sao lại ôm nhau với Kỷ Linh Hàm?
Hơn nữa hoàn toàn coi mình là thiên tài tuyệt thế, đệ tử duy nhất của Minh
Quyết Thiên Tôn chẳng là gì.
Hắn ta dựa vào đâu?
Lúc này Thành Ca mới chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Bây giờ hắn có tâm trạng không tồi, nghe vậy quay đầu lại cười: “Ta là Khương
Thành, chưởng môn sáng lập phái của bọn họ, mới vào gần đây.”
“Gần đây?”
Ngụy Sơn nhướng mày, sao Băng Nguyên cốc lại nhận người?
Hắn hơi khó chịu một cách không giải thích được.
Giống như lại thêm một ít người có thể ngang hàng với mình, làm phân tán
quầng sáng của hắn, cũng rất khó chịu.
Còn về thân phận chưởng môn sáng lập này của Thành Ca, hoàn toàn không
được hắn coi trọng.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Hắn chất vấn.
Thành Ca nhìn hắn bằng vẻ khó hiểu: “Ngươi là Băng Cực Thiên Tôn?”
“Đương nhiên không phải.”
Sắc mặt Ngụy Sơn nặng nề: “Ngươi có ý gì?”
“Nếu không phải, vậy ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Không thấy mình và các đệ tử vui sướng gặp lại sau lâu ngày cách biệt, cần
không gian riêng tư sao?
Sao người này lại không thức thời như vậy?
Lửa giận của Ngụy Sơn đã bị châm lên.
Ngươi chỉ là một Đế Cảnh lục trọng sơ kỳ, lại còn là “hậu bối” mới vào gần
đây, dám nói chuyện như vậy với ta?
Hắn lạnh lùng tra hỏi: “Ngươi có gia nhập Băng Tiên Giáo không?”
Thành Ca cũng không quay đầu lại, không kiên nhẫn nói: “Băng Tiên Giáo cái
gì, chưa từng nghe qua.”
Ngươi là ai, sao vẫn còn ở đây, không biết trước biết sau à?
“Ngươi nói gì?”
Trước tiên Ngụy Sơn sửng sốt, chợt lớn tiếng quát: “Ngươi dám bất kính với
Băng Tiên Giáo?”
Lục Thanh và Tông Tịch ở một bên cũng hùa theo.
“Người mới tới đều phải gia nhập Băng Tiên Giáo, ngươi dám làm ra vẻ không
biết?”
“Xem ra ngươi xem Băng Tiên Giáo ra gì?”
Thành Ca đúng là không biết Băng Tiên Giáo, nhưng ít nhất hắn nghe được địch
ý của đối phương.
Đang muốn nói, một bóng dáng bay nhanh tới từ xa.
Chính là Cung Tình đang lĩnh hội Thiên Đạo gần đó.
Cung quân sư đã thu hoạch rất nhiều trong hai mươi năm, hiện tại đã đột phá
đến Đế Cảnh tam trọng trung kỳ.
Thế nhưng lòng trung thành của nàng với Thành Ca vẫn không thay đổi như cũ.
Nhìn thấy Khương chủ công rất có thể lại muốn đắc tội với người ta, vội vàng
ngăn hắn lại.
“Dù sao ngươi cũng đừng kích động, Băng Tiên Giáo là do Minh Quyết Thiên
Tôn thành lập…”
Bởi vì nàng vào ké Thành Ca, Băng Tiên Giáo vốn chướng mắt, cho nên mấy
năm nay lại rất yên lặng.
Nhưng bản năng nghiệp vụ của Cung quân sư vẫn còn.
Tháng đầu tiên tới nơi này, tình hình trong cốc cũng đã được nàng hỏi thăm
sạch sành sanh.
Sau khi được nàng phổ cập khoa học đầu đuôi gốc ngọn, cuối cùng Thành Ca
cũng đã hiểu Băng Tiên Giáo là như thế nào.
“Đứng sau Băng Cực Thiên Tôn? Còn có 5 Đế Cảnh cửu trọng khác và 312 Đế
Cảnh bát trọng?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Cung Tình cẩn thận, khẽ gật đầu.
Độ phô trương của đội hình này, quả thật ngoài mức tưởng tượng.
Nếu thả ra ngoài, có thể dễ dàng san phẳng Băng Cung ở bên ngoài cả trăm lần
tới lui.
Vực chủ Lãnh chúa gì đó, ở trước mặt Băng Tiên Giáo, ngay cả bia đỡ đạn cũng
không được tính.
Nàng cũng không hy vọng Khương Thành đắc tội tôn môn kinh khủng này.
Còn đám người Ngụy Sơn và Tông Tịch lại ngạo nghễ giương cằm, vẻ mặt giễu
cợt.
“Hừ, thì ra tên nhà quê ngươi thật sự không biết Băng Tiên Giáo sao?”
“Xem ra tư chất của ngươi quá tệ, tiền bối Băng Tiên Giáo ta hoàn toàn chán
ghét các ngươi.”
“Kỷ Linh Hàm, Chung Ly Khuyết, ta nói Phi Tiên Môn mà các ngươi kiên trì là
cái gì, thì ra chưởng môn sáng lập cũng vô dụng như vậy, thật là vô cùng nực
cười!”
“Ngươi câm miệng!”
Thành Ca còn chưa lên tiếng, ngược lại Kỷ Linh Hàm phẫn nộ hiếm thấy.
Sỉ nhục người khác thì thôi, dám sỉ nhục Khương chưởng môn?
“Ngươi là cái thá gì? Khương chưởng môn cũng là người mà ngươi xứng chỉ
trích?”
Chung Ly Khuyết lại chỉ lạnh lùng một chữ.
“Cút!”
Keng!
Ngụy Sơn rút Băng kiếm ra.