Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 896




Bàn về thực lực, đám cao thủ đến sau không bằng vị Cận Sùng lãnh chúa vừa

rồi, nhưng đều trên Đế cảnh.

Có thể so với Đế cảnh tam trọng Mãng Dã cũng có mười mấy người.

Nếu thật sự đánh nhau, Khương chưởng môn có thể sẽ chết lần nữa.

Có điều Ca đây rõ ràng là không quan tâm cái này.

Hắn có chút háo hứt muốn thử, hy vọng sử dụng căn nguyên hỏa lần nữa, lần

này hắn muốn thử một chút hiệu quả của những tùy chọn khác.

Vừa rồi quá nhanh, còn chưa nhìn rõ cái gì, hắn còn chưa đã ngứa.

Cận sùng lãnh chúa bị giết?

Đường đường lãnh chúa cứ tiêu như vậy?

Bị người trước mắt này giết?

Những người lúc đầu còn hùng hổ, trong nháy mắt trở nên an tĩnh như gà.

Cận sùng là lãnh chúa của Thiên Hồng Lĩnh bọn họ.

Trong phạm vi mấy trăm triệu dặm, hắn chính là đệ nhất cao thủ.

Hắn đã chết rồi, những người khác đi lên há chẳng phải là chịu chết sao?

Mặc dù nhìn bề ngoài cảnh giới Khương Thành không cao, nhưng trận chiến

vừa rồi ấy là thật.

Bởi vì hắn đã lấy được dấu hiệu của Cận Sùng lãnh chúa.

Dấu hiệu này, chỉ có tự tay giết chết lãnh chúa mới có thể tự động đạt được.

Cho nên bọn họ không hề nghi ngờ gì đối với chiến tích của Khương chưởng

môn.

Huống chi hắn bây giờ cả người không bị thương chút nào, thoạt nhìn chính là

chiến thắng một cách dễ dàng.

Đây là mạnh bao nhiêu?

Đế cảnh ngũ trọng sao?

Trong lúc nhất thời, đám cao thủ Chân giới này run lẩy bẩy.

Ting ting ting, hệ thống vang lên không ngừng.

Thành Ca mở ra nhìn một cái, hóa ra là lấy được một chuỗi giá trị thanh danh.

Có điều cũng không cao lắm.

Một số chỉ có vài con số, có số có mấy chục điểm, còn có mấy người đạt được

mấy trăm điểm.

Có lẽ lại phụ thuộc vào cảnh giới.

Cộng lại cũng chỉ hơn năm ngàn giá trị thanh danh, cũng có thể đổi được 5 điểm

giá trị tiên nguyên rồi.

Những người này thật sự bị khiếp sợ, mà không phải là sùng bái và thần phục.

Khương Thành tắt âm thanh thông báo giá trị thanh danh, sau đó lại nhìn đám

người đối diện.

“Các ngươi không lên, nhưng ta lại muốn lên.”

Đám người đối diện thấy hắn rút kiếm suýt khóc tại chỗ.

Mấy tên Đế cảnh tam trọng cầm đầu bên kia vừa khoát tay, vừa liên tiếp lui về

phía sau.

“Ca, ca có chuyện gì thì nói!”

“Đại lão, bọn ta sai rồi, bọn ta thực sự không có ác ý!”

“Hiểu lầm rồi cao thủ, chớ động thủ!”

Những cao thủ Băng giới khác sợ đến lăn bò càng, liên tục kêu tha mạng.

Thấy bọn họ như vậy, Thành Ca suýt chút nữa bị chọc cười.

Các ngươi cũng quá chân thực đi?

Nhìn như vậy, các giới tu sĩ thật ra thì cũng không có gì khác biệt.

“Các ngươi không có ác ý? Vậy các ngươi tới đây làm gì?”

“Từng người từng người một xách theo kiếm.”

Hắn bỉu môi: “Chẳng lẽ tới đón tiếp ta sao?”

“Đúng đúng đúng, bọn ta chính là tới đón tiếp ngươi!”

Đám cao thủ Băng giới đối diện giống như vớ được một cái cớ.

Vội vàng phụ theo.

“Đại lão tới Thiên Hồng Lĩnh bọn ta, làm cho nơi này của bọn ta tỏa sáng!”

“Đúng vậy đúng vậy, sau khi bọn ta cảm nhận được khí tức của ngươi, liền bon

bon chạy tới nghênh đón.”

“Bây giờ tận mắt nhìn thấy đại lão, quả nhiên tuấn dật tuyệt luân, nhân trung chi

kiệt…”

“Nghe danh không bằng gặp mặt, tận mắt gặp được ngươi, thật là phúc ba đời!”

Thành thật mà nói, nhiều cao thủ ở đây đều là Băng tộc, tướng mạo của nhân

tộc thật ra không thực sự phù hợp với thẩm mỹ của bọn họ.

Đây cũng chỉ là lời tâng bốc bên ngoài thôi.

Có điều, cho dù nói láo vậy cũng êm tai, hơn nữa Thành Ca thích.

Vừa nghe người khác khen hắn đẹp trai, Ca này vui sướng ngây ngất, liền thu

kiếm về.

“Ha ha ha, quá khen quá khen.”

“Những người ở đây cũng quá nhiệt tình rồi.”

Đám cao thủ đối diện nhìn thấy hắn cười vui vẻ, cũng yên tâm.

Sau đó không thể chờ thêm liền nói cáo từ.

“Cái đó, đại lão, nhà ta còn có chút việc gấp, ta đi trước một bước…”

“Ta cũng nhớ tới trong tộc còn có đại sự phải xử lý…”

“Đừng nha!”

“Chớ vội đi mà!”

Thành Ca lại không ngốc.

Lời nói êm tai là đúng.

Hắn quả thật cũng bỏ đi ý định giết người.

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể bị lừa một cách tùy tiện

“A, tiền bối!”

“Cao nhân, ngươi đây là…”

Mọi người lại thót tim, chỉ có thể dè đặt kháng nghị.

“Bọn ta mang theo một hồi nhiệt tình tới, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm xuất thủ với

bọn ta sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta ôm một đống thiện ý, nếu ngươi giết bọn ta, truyền

ra cũng không dễ nghe…”

Thành Ca tự nhủ trong lòng, các ngươi thật sự xem ta là kẻ ngốc sao?

Trước đây đám người này rõ ràng có ý định vây công mình, chỉ có điều bị dọa

cho mà thôi.

Cho nên, hắn cũng không cần phải khách khí.

Vì vậy, hắn theo thói quen xoa xoa ngón tay.

“Các ngươi đã nhiệt tình tới đón tiếp ta như vậy thì lễ vật ra mắt đâu?”

“Chẳng lẽ Chân giới Băng các ngươi, lưu hành chính là lời nói suông sao, một

chút nội dung thực tế cũng không có sao?”

Ca đây cũng không phải lần đầu làm chuyện loại này rồi, cho nên quen việc dễ

làm.

Đám người đối diện cuối cùng đã hiểu.

Lễ vật ra mắt cái gì, đây là đánh cướp!

Nhất thời, mặt ai cũng đều lộ ra vẻ cay đắng.

Thành Ca cũng không biết bảo vật của Chân giới Băng, để ngăn ngừa đám

người này mang những thứ rách nát tới lừa mình, vẫn nên cảnh cáo chút.

“Ai không cầm bảo vật có chất lượng, vậy rõ ràng là không thành tâm tới đón

tiếp ta.”

“Đối với loại miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo này, lừa dối, ta sẽ lấy đao

kiếm đối đãi!”

Nói xong, hắn lại móc ra kiếm của mình.

Đám cao thủ Băng giới đối diện kia khóc không ra nước mắt.

Chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra bảo vật quý giá mà mình cất giấu nhiều năm.

Có người giao ra thiên tài địa bảo của tiên khí cấp mười một, có người giao ra

tiên kiếm tùy thân cấp mười, tiên đan thập phẩm mà bản thân cất giấu nhiều

năm.

Còn có người giao ra Ngạnh Thông Hóa Ngân Nguyệt Băng Phách của Chân

giới Băng.

Ý nghĩa của những thứ này với tiên tinh của Tiên giới bên kia không sai biệt

lắm, chẳng qua là dùng để cho Đế cảnh tăng cảnh giới, quý báu dị thường.

Sau một trận vơ vét, Thành Ca thành công khi ngày đầu tiên ở Băng giới đã

thoát nghèo.

Chỉ riêng ngân nguyệt băng phách đã thu 7000 tấm.

Hệ thống thương thành bây giờ thật ra thì cũng có vật này, định giá là một tiên

nguyên một tấm.

Điều đó tương đương với một tỉ công đức!

Chỉ riêng 7000 tấm ngân nguyệt băng phách này, cũng đã vượt qua số tài sản

mà hắn nhiều năm góp nhặt.

Huống chi còn có một đống thiên tài địa bảo khác và mấy chục bình tiên đan

thập phẩm.

Sau khi đuổi đi đám người kia đi, Ca nảy ra cảm xúc hài lòng.

“y, lại là một ngày tràn đầy thu hoạch.”

“Băng giới thật là một nơi tốt!”

Sau khi bay ra hơn trăm triệu dặm, hắn chợt nhớ tới mình không hiểu về các

quy củ phong tục của Băng giới này.

Vừa nãy cũng quên tìm ai đó phổ cập một chút.

Cũng vào lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới phía trước đang nổ ra một cuộc

chiến đấu.

Định thần nhìn lại, là một đám người đang truy đuổi một người.

Loại chuyện này ở giới tu luyện cũng thật bình thường.

Nhưng hết lần này tới lần khác người Băng tộc đối diện kia lại hoảng không

thấy đường, chạy tới hắn bên này.

Còn không chờ hắn nói chuyện, mười mấy tên truy binh phía sau kia cũng đuổi

tới.

Thành Ca vốn là lười xen vào chuyện của người khác.

Bây giờ xem ra đã vọt tới trước mặt mình rồi, vậy mình “Cao nhân tiền bối”

này, cũng cần phải ra mặt chủ trì công đạo một lần.

Vì vậy… Hắn sử dụng tiên kiếm, chặn nữ nhân Băng tộc đang trốn về phía

mình lại