Tin tức Đế Tôn Cung bị tiêu diệt rất nhanh đã lan truyền ra ngoài.
Rất nhiều người của bốn tộc Kim Ngân Hắc Bạch sau khi biết tin, phản ứng đầu
tiên là không thể tin được.
Một Đế Tôn Cung thống trị Huyền Giới cứ như vậy mà tiêu tan sao?
Chung Thác vô địch tung hoành ngang dọc vậy mà bị đánh cho bỏ chạy rồi?
Tên Lý Tuấn Lãng này mạnh quá đi rồi?
Khi tin tức truyền đến tầng thứ ba, đám người Tân Linh, Thân Lương, Bạch La
Chân thậm chí còn cảm thấy như đang nằm mơ.
“Thật không thể tin nổi…”
“Lý tiền bối rốt cuộc mạnh đến nhường nào chứ?”
“Không phải bảo đi lên tìm Hóa Huyền Trì sao?”
“Sao lại tiện tay diệt sạch Đế Tôn Cung rồi?”
Vốn dĩ biết được Thành Ca đến tầng thứ sáu, bọn họ còn tưởng rằng đó là một
chuyến đi du ngoạn, lần mò từng li từng tí tại nơi có địa thế cực kỳ nguy hiểm,
sơ xảy một chút sẽ là một hành trình phải bỏ mạng.
Bây giờ mới phát hiện, đây rõ ràng là một trận chiến dễ như trở bàn tay.
“Chung Thác vậy mà đã bị hắn đánh cho bỏ chạy rồi, đây cũng quá là dũng
mãnh đi rồi?”
“Thần nhân…”
“Chẳng trách thần Bạch Huyền đã nhận định hắn là bằng hữu.”
Người như vậy, nếu như không nhận hắn là bằng hữu, vậy thì chính là tai họa
của Bạch Huyền tộc rồi.
Bây giờ lối ra vào của tầng thứ sáu không còn phong bế tiếp nữa, thông suốt
như thường.
Mà ba tộc Kim Ngân Hắc, cũng không dám động tay với Bạch Huyền tộc nữa.
Đặc biệt là khi Chung Thác cái tên mà có sự uy hiếp lớn nhất này còn sống, bọn
họ chắc chắn không dám tách ra khỏi cái chân to Lý Tuấn Lãng tiền bối.
Nhất thời, bên cạnh Thành Ca vây đầy những cấp cao của bốn tộc.
Mọi người đều ngầm giao ước là quên hết những thù hận đã kết trước đây, dù
sao thì cũng có cùng một kẻ địch đang bày ra ở trước mặt.
Đế Tôn một ngày còn chưa diệt trừ được, tất cả mọi người đều không yên tâm.
“Chuyện này, Lý tiền bối, Chung Thác vẫn còn sống đấy?”
“Kẻ địch đó còn sống, sớm muộn gì cũng thành tai họa!”
“Đúng thế, diệt cỏ phải diệt tận gốc tận gốc!”
Đám người này hận không thể nói lời này mười lần trong một ngày, Thành Ca
thật sự thấy phiền phức.
“Sao nào, các ngươi lại đang dạy ta phải làm gì sao?”
“Không dám không dám, chỉ là Chung Thác thù hận tiền bối ngươi, bọn ta lo
lắng tiền bối bị hắn âm thầm báo thù.”
“Đúng thế, bọn ta cũng là suy nghĩ cho tiền bối ngươi thôi!’
“Vừa nghĩ đến tiền bối bị kẻ địch mạnh khủng khiếp như vậy âm thầm theo dõi,
bọn ta liền ăn không ngon ngủ không yên, cả đêm không ngủ được!”
Mẹ nó, các ngươi nghiện rồi có phải không?
Thành Ca liếc nhìn mấy lão già không cần mặt mũi này, hận không thể đá cho
mỗi tên một cái.
Rõ ràng là bản thân sợ chết, còn nói giống như kiểu quên bản thân mình vì
người khác vậy.
“Vậy các ngươi cứ tìm ra Chung Thác đi, tìm ra rồi ta có thể ra tay bất cứ lúc
nào.”
Huyền Giới lớn như vậy, nếu như Chung Thác cố ý lẩn trốn, chỉ dựa vào năng
lực của những người này thật sự là không thể tìm ra được.
“Bọn ta tìm không thấy, nhưng tiền bối người sức mạnh thông thiên, ngươi ra
tay nhất định có thể tìm thấy được.”
“Không rảnh.”
Tìm người khắp cả một thế giới, Thành Ca quả thật không có tâm trạng thảnh
thơi như vậy.
Vậy thì không phải một nhân vật chính như hắn trở thành người cứ chạy vòng
quanh kẻ địch rồi sao, thể diện để ở đâu chứ?
Trong thời gian ba ngày, biến hóa khôi phục lại, hắn biến trở về thành Khương
Hiền giả.
Thế là những người ở bên ngoài kia càng thêm hoang mang.
“Lý tiền bối đi đâu rồi?”
“Thật sự có thể gọi ra bất cứ lúc nào sao?”
“Ngộ nhỡ Chung Thác đột nhiên tấn công thì phải làm sao?”
Giống hệt như đám người Tân Linh hồi đó, cao thủ ba tộc toàn bộ đều nóng
lòng.
Cả ngày đến cửa hỏi không ngừng.
Việc này khiến cho Thành Ca phiền càng thêm phiền.
Thế là để yên tĩnh, vị Ca này dứt khoát đã không làm thì thôi đã làm thì phải
làm đến cùng, chơi một vố lớn luôn.
Hôm đó, đám cấp cao của bốn tộc Kim Ngân Hắc Bạch đều đột nhiên nghe thấy
một tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ truyền đến từ Hiền Giả Cung, đã dẫn dụ tất cả mọi người vội vàng đến
vây xem.
“Chuyện gì thế?”
“Lẽ nào Đế Tôn Chung Thác lén đánh qua đây?”
“Mau, mau đi xem thử.”
Mọi người còn chưa tập chung đến gần, đã nhìn thấy một bóng người quen
thuộc mà lâu ngày không gặp bay thẳng lên trời.
“Lý Tuấn Lãng tiền bối!”
“Lý Tuấn Lãng tiền bối vẫn còn ở đây là tốt rồi.”
Mọi người vẫn chưa kịp chào hỏi, vị Lý Tuấn Lãng ở trên không trung kia đã
thét lên.
“Khương Thành, ta đối đãi với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại dám đối xử
với ta như vậy?”
“Được lắm được lắm, từ đây ta với ngươi hai người ân đoạn nghĩa tuyệt, không
bao giờ gặp lại nữa!”
“Ta trở về Tiên Giới đây!”
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, ca này đã giống như hỏa tiễn trên không bay
thẳng tắp lên trời cao.
Trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Từ đây đi lên không phải là tầng thứ bảy sao?
Còn có thể thuận lợi trở về Tiên Giới?
Mọi người trong lòng nổi lên một câu hỏi, nhưng rất nhanh đã mất đi.
Bây giờ quan trọng không phải là hắn có thể trở về Tiên Giới được hay không,
mà là Lý Tuấn Lãng tiền bối hình như đã đoạn tuyệt với Khương Thành rồi!
Vấn đề lớn rồi.
Chung Thác vẫn chưa chết mà.
Lý Tuấn Lãng tiền bối không thể đi được!
Nhất thời tất cả mọi người đều hoang mang, cho dù Bạch Huyền tộc, hay là ba
tộc còn lại đều đứng ngồi không yên rồi.
Lúc mọi người nhao nhao chạy về Hiền Giả Cung, Thành Ca đã ẩn thân biến trở
về thân phận Khương hiền giả rồi, lại bay trở về.
Cách nghĩ của hắn rất đơn giản, bây giờ Lý Tuấn Lãng đoạn tuyệt với ta rồi, sau
này các ngươi cũng đừng tìm ta nữa.
Ta với hắn không liên quan nữa.
“Khương Hiền giả!”
“Khương Hiền giả, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao Lý tiền bối lại đi rồi?”
Trước cửa Hiền Giả cung rất nhanh đã chật như nêm cối.
Thành Ca đột nhiên đi ra từ bên trong, vẻ mặt tiếc nuối xõa tay với mọi người.
“Như các ngươi đã thấy, hắn đi rồi.”
“Đi rồi?”
“Đi đâu rồi?”
Thành Ca nhún vai: “Vừa nãy các ngươi không nghe thấy sao, hắn trở về Tiên
Giới rồi.”
“Việc này…”
“Làm sao hắn trở về Tiên Giới được?”
“Dựa vào sức mạnh của hắn, trở về Tiên Giới không phải rất bình thường sao?”
“Nhưng mà…”
Đám người Tân Linh và Bạch La Chân đều có chút mất bình tĩnh rồi.
“Quan hệ của hắn và Khương Hiền giả ngươi không phải vẫn luôn rất tốt sao,
sao có thể đột nhiên lại muốn rời đi chứ?”
Thành Ca lắc lắc đầu: “Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không đến lúc tàn,
trời phải đổ mưa, con gái phải gả đi, hai người bọn ta cãi nhau một trận, sau đó
hắn liền tức giận muốn rời đi… cũng rất hợp tình hợp lý mà.”
Việc này không hợp tình hợp lý chút nào được không?
“Vậy, ngươi có thể tìm hắn về được không?”
“Đúng thế, Lý tiền bối là người duy nhất có thể chống lại được Chung Thác ở
đây, nếu như hắn không ở đây nữa, vậy thì tiêu đời rồi.”
Thành ca âm thầm bĩu môi, trước đây các ngươi không phải rất căm ghét tà ma
Dị Giới sao?
Sao bây giờ ai ai cũng lưu luyến không rời như vậy?
“Không tìm về được nữa, người đã đến Tiên Giới rồi, ta còn tìm thế nào được?”
Đại Điện chủ tân nhiệm Kim Bột của Kim Huyền tộc lóe lên ý nghĩ, liên thanh
nói: “Không phải ngươi có khế ước chủ tớ kia sao? Thử gọi hắn xem!”
Đại Điện chủ tân nhiệm Ngân Trí của Ngân Huyền tộc cũng vội vàng phụ họa:
“Đúng thế đúng thế, bây giờ gọi hắn quay trở về, sau đó nói chuyện hẳn hoi với
hắn, dỗ dành hắn một chút đi.”
Đại Điện chủ tân nhiệm Hắc Nhạc của Hắc Huyền tộc thì lại đề nghị: “Thật sự
không được, thì xuống nước một chút, xin lỗi hắn, dù sao người ta cũng là cao
thủ đứng đầu…”
Các ngươi thật sự ai ai cũng biết đưa ra những chủ ý!
Thành Ca suýt chút đã bị bọn họ chọc cười rồi.
Để bản thân thật xin lỗi với một bản thân giả.
Đùa gì chứ?
“Thật ngại quá, đã không gọi được nữa rồi, ta với hắn đã phá bỏ khế ước chủ tớ
rồi, từ đây không còn quan hệ gì nữa.”
Hắn vẫy vẫy tay: “Được rồi đươc rồi, mọi người làm gì thì làm đi, Lý Tuấn
Lãng sẽ không xuất hiện nữa.”
“Cái gì?”
“Phá bỏ khế ước rồi?”
Tất cả những người có mặt đều sụp đổ, cho dù là Tân Linh hay là Kim Bột, cho
dù là Ngân Trí hay là Hắc Nhạc.
“Tai sao chứ?”
“Tại sao ngươi phải phá bỏ khế ước với hắn?”
“Lần này thì tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi…”