Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 452




Tổn thương của Huyền Hải không tính là quá nặng, hiện tại Thành ca đã có thể

khống chế có chừng mực.

Nhưng mấu chốt là công kích này đến từ lạc ấn quy tắc, đánh thẳng vào chỗ sâu

yêu hồn và tiên quốc của hắn.

Suýt chút nữa thì đánh đến mức khiến ý thức của hắn bị phá vỡ.

Huyền Hải bị đánh cho thất điên bát đảo nằm rạp trên mặt đất, giãy dụa muốn

đứng lên, nhưng chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm.

Trước khi ngất đi, hắn run rẩy một lúc.

Vuốt rồng hướng về phía Thành ca bên này chỉ chỉ, đại biểu cho hắn đang lên

án mãnh liệt.

“Đã nói rồi đấy… ba phần…”

“Ngươi không có yêu đức gì cả…”

Sau đó, hắn cuối cùng ngất đi một cách dứt ngoát.

Bong bóng biến mất, trận này lần nữa kết thúc với chiến thắng thuộc về Thành

ca.

“Thương Long Đại Đế, lại hạ một kẻ!”

Bây giờ nhóm Tước yêu đã coi Thành ca như người một nhà, tiếng hoan hô lập

tức như sấm động, giống như là bản thân thắng vậy.

“Một chiêu của Đại Đế đã giải quyết đối thủ, quá mạnh mẽ!”

Tước Mị Chuẩn Đế dẫn đầu quan điểm khen ngợi.

“Ngay từ đầu, Thương Long Đại Đế vốn khinh thường ra tay, dưới sự cầu xin

hết lời của Huyền Hải mới khen ngợi hắn một chiêu, một chiêu này đủ để hắn

ăn cả một đời!”

Những Tước yêu khác nhao nhao hùa theo.

“Đúng vậy đúng vậy, Đại Đế nhân từ, không đuổi tận giết tuyệt.”

“Có thể ăn một chiêu của Đại Đế là vinh hạnh của hắn!”

“Nếu ta là Huyền Hải, sau này sẽ đi theo xung quanh Đại Đế học hỏi hắn.”

Thanh Long Đại Đế từ tầng cao nhất của đại điện lao xuống đón lấy Huyền Hải,

nghe được những lời tâng bốc này, thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết.

Mẹ nó chứ, miệng bọn Tước yêu này thật cay độc.

“Ngươi cũng ác quá rồi, không phải đã nói ba phần lực sao?”

“Ngươi đang bắt nạt Huyền Hải thật thà, có phải hay không.”

Cuộc thương lượng bên trong bong bóng kia, hắn đều nghe được tất cả, chỉ là

thứ nhất hắn không thể nhúng tay, thứ hai cũng cảm thấy ba phần lực sẽ không

có vấn đề.

Thậm chí một lần còn cảm thấy Thương Thành may mắn thắng hai trận, kiêu

ngạo quên hết tất cả.

Bây giờ nhìn kết quả này, lòng hắn cũng bể nát.

Huyền Hải thua một lần, lần này Thanh Long tộc không tiến được vào top 32.

Mà hắn rốt cuộc cũng “từng tỉnh đại ngộ”, cảm khái, tên này cố tình đào hố cho

Huyền Hải.

Lừa hắn đứng đấy bất động, lại dùng toàn lực cho hắn một kích trí mạng, mưu

đồ quá hiểm ác!

“Ta không có nha, ta đã kiềm hãm rất nhiều lực rồi!”

Thành ca rất vô tội.

Thật sự ta chỉ dùng ba phần công lực nha, thậm chí có chút BUFF cũng không

mở ra.

Thanh Long Đại Đế giận quá thành cười: “Ngươi coi là ta sẽ còn tin ngươi,

ngươi cái đồ con cá thối hèn hạ vô sỉ!”

“Hố ta một lần còn chưa đủ, lại lừa con ta một lần nữa!”

“Ngươi nhớ kỹ cho ta!”

“Này, ta bị oan mà…”

Thành ca còn muốn giải thích một chút, nhưng Đại Đế đã đến gần ôm con trai

đi xa chữa thương rồi, căn bản không để ý đến hắn.

Thành ca bị mất mặt, chỉ có thể quay đầu tiếp nhận kinh sợ của quần chúng, để

bù đắp tâm hồn mất mát.

Lần đại hội này, cũng là nơi thu hoạch giá trị kinh sợ tốt nhất.

Ba trận đại chiến, trước mắt hắn đã thu hoạch được hàng trăm triệu công đức,

dù sao mỗi một trận thắng của hắn cũng ngoài dự đoán của mọi người.

Mà chủ yếu vẫn là do có quá nhiều cuộc so tài cùng lúc, hơn nữa phân bốn

nhóm, cũng không phải tất cả hành trình, yêu tộc đều chú ý đến hắn được.

Cuối cùng đến khi số người trong trận còn lại càng ngày càng ít, hẳn là độ chú ý

và giá trị kinh sợ sẽ càng ngày càng cao.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tại sau Huyền Hải đứng im không nhúc nhích để rồi bị đánh thế?”

“Ai biết được, chắc là chiến lược của nội bộ Long tộc từ bỏ đi một người

chăng?”

“Nếu thật sự là chiến lược từ bỏ thì cũng không cần ra tay mà, không phải trực

tiếp nhận thua là được rồi sao?”

“Huống chi muốn bỏ cũng là bỏ Thương Thành, để Huyền Hải tiếp tục lên

chứ!”

“Bỏ Thương Thành, có thể ngay từ đầu đã nói tốt rồi, nhưng cuối cùng hắn đổi

ý, cho nên Huyền Hải không có phòng bị, không thấy Thanh Long Đại Đế tức

giận như vậy sao?”

“Oa, tên Thương Long Đại Đế này đúng là gian xảo thật đấy!”

“Chuẩn Đế sơ kỳ có thể lọt vào top 64, thật đúng là kỳ tích!”

Thành ca nghe những nghị luận này, tức giận cũng không xả đâu cho hết được.

Hắn còn tưởng rằng bây giờ mọi người có lẽ đều đang kinh ngạc vì thực lực

chân chính của mình.

Mẹ nó đã ba trận rồi, thế mà mấy tên này còn tưởng rằng ta là tân binh sao?

Đều mù hết rồi sao?

Dĩ nhiên không phải tất cả yêu tộc đều mù.

Đến được một bước này, những Yêu Đế tầng cao nhất đã nhìn ra sự lợi hại của

hắn.

Tuy rằng bọn họ cũng cho là vừa rồi chắc chắn không phải ba phần lực gì, mà là

toàn lực.

Nhưng coi như toàn lực, có thể một đòn đã đem Huyền Hải đánh thành như thế,

cũng cực kỳ kinh người.

Hai vị Đại Đế Mặc Lân và Ngọc Lân sắc mặt nghiêm nghị.

Bọn họ rất rõ, nếu đổi thành Kỳ Thăng, một đòn toàn lực mặc dù cũng có thể

đánh Huyền Hải bị thương, nhưng tuyệt đối không làm được thanh thế lớn như

vừa nãy.

Lực công kích kia gần như muốn vượt qua giới hạn của Chuẩn Đế.

May mà chiến đấu cũng không chỉ có một loại phương thức chính diện cứng rắn

này, vốn là cực kỳ phức tạp, thực lực tổng thể có lẽ vẫn mạnh có thể đánh một

trận.

Bây giờ mỗi nhóm đã chỉ còn lại có 16 người, lại thông qua vòng tiếp theo chỉ

còn lại 8 người.

Mỗi nhóm 8 người, vừa đủ tất cả 32 người.

Đến lúc đó trực tiếp tiến vào Địa Bộ.

Lúc trước việc làm “thu mua yêu tâm” của Thành ca, khiến đáy lòng hai vị Kỳ

Lân Đại Đế cực kỳ kiêng kỵ.

Cộng thêm chuyện lúc trước Thương Long cốc đánh cướp Lỳ Lân tộc.

Nơi này nhiều Chuẩn Đế như vậy, thứ bọn họ không hy vọng nhất chính là nhìn

thấy hắn tiến vào Địa Bộ.

Cho nên, nhất định phải lén đánh hắn rớt xuống!

Hai vị Đại Đế nhìn một vòng, sau đó âm thầm truyền âm cho Thử Tộc Đại Đế

cách đó không xa.

“Nhĩ Thử Đại Đế, vòng tiếp theo làm phiền vị thiên tài kia của tộc ngươi đánh

bại Thương Thành!”

“Yêu này bụng dạ khó lường, nếu vào Địa Bộ, tương lại tuyệt đối sẽ gây ra rất

nhiều phiền phức, nhất định phải ngăn cản!”

Nhóm thứ tư ngoại trừ Kỳ Thăng ra, Chuẩn Đế bên bọn họ còn có Thử tộc, Lộc

tộc, Trùng tộc và mấy bộ tộc phụ thuộc.

Bây giờ Trùng tộc bị giết, Chuẩn Đế của những bộ tộc phụ thuộc kia, sức mạnh

còn không bằng Huyền Hải, đương nhiên không ngăn được.

Trong Lộc tộc và Thử tộc còn lại kia, không còn gì phải nghi ngờ khi vị Thử tộc

thiên tài kia mạnh hơn nhiều.

Ba trận đấu của nhóm thứ tư cho đến nay, mỗi trận của hắn đều là thế cục

nghiền ép, đánh cho đối diện không còn chút sức nào đánh trả.

Hơn nữa mấu chốt nhất là phong cách chiến đấu của yêu này rất ảo diệu, toàn

bộ quá trình cũng không cùng đối thủ tiếp xúc chính diện.

Dùng hắn đánh Thương Thành, là sự lựa chọn tuyệt vời!

Nhưng mà với tư cách đồng minh Kỳ Lân tộc, sau khi Nhĩ Thử Đại Đế nghe

được “mệnh lệnh” này, lại không đáp lại một câu.

Hắn cân nhắc một lát, chậm rãi truyền âm nói: “Ta thấy Kỳ Thăng thích hợp

hơn nhiều.”

Sắc mặt hai vị Kỳ Lân Đại Đế trầm xuống.

“Nhĩ Thử Đại Đế, ngươi có ý gì đây hả?”

“Lúc nên dùng các ngươi, sao mà ngươi lại có thể từ chối được vậy?”

Nhĩ Thử Đại Đế híp híp con mắt tinh quang bắn ra bốn phía, thản nhiên nói:

“Một vòng này chuyện liên quan đến tiên vào Địa Bộ, cực kỳ quan trọng, ta sợ

hắn sẽ xảy ra sai sót.”

“Kỳ Thăng thì khác, hắn là cường giả đứng đầu có thể lọt vào top 3, có hắn xuất

chiến thì chắc chắn đáng tin!”

Thử Tộc được biết đến với sự khôn ngoan, hắn đương nhiên cũng nhìn ra được

Khương Thành rất tà môn.

Nếu như là sau khi lọt vào top 32 rồi thì gặp phải chuyện gì cũng không quan

trọng.

Hiện tại đây là vòng mấu chốt, quyết định địa vị trăm triệu năm sau này của

Thử Tộc có thể lên cao một bậc hay không, làm sao hắn sẽ đi mạo hiểm.

Trong lòng hai vị Kỳ Lân Đại Đế vô cùng nổi nóng.

Bọn họ không muốn để Kỳ Thăng đi mạo hiểm, cho nên mới đẩy Thử tộc ra cản

thương.

“Thái độ này của Thử tộc các ngươi, sau này rất khó hợp tác tiếp nữa.”

Nhĩ Thử Đại Đế cũng không muốn trở mặt với Kỳ Lân tộc.

Vội vàng nói: “Mặc Lân Đại Đế, chỉ là một vòng so tài mà thôi, không cần thiết

phải nghiêm trọng như thế chứ?”

Mặc Lân Đại Đế đã tức giận, lạnh lùng bỏ lại một câu.

“Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”