Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1472




Mỗi một người đều đắm chìm trong thanh kiếm nhìn như đồ chơi vừa rồi.

Trong đầu bọn họ bây giờ toàn là dấu chấm hỏi.

Chỉ dựa vào một kiếm thoạt nhìn ngay cả Thôi Thể Cảnh cũng không bằng kia

lại có thể trực tiếp chém giết được một tên Đạo Thánh?

Làm sao có thể làm được như thế?

Vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Nếu như không phải Minh Trần Đạo Thánh chết ở dưới mí mắt của tất cả mọi

người, chỉ sợ bọn họ sẽ coi một kiếm vừa rồi như một câu chuyện cười.

Tất cả mọi người có mặt ở đây mãi lâu sau không có ai hé răng.

Ai cũng biết một kiếm vừa rồi hẳn là tuyệt chiêu của Vũ Thu Tuyền, nhưng sau

khi thấy xong lại không có ai có thể nhìn mà hiểu được.

Một kiếm kia, đã vượt xa phạm vi nhận thức của bọn họ.

“Chẳng lẽ là Kiếm Đạo hoàn mỹ thập ngũ trọng?”

Bên trong điện Tử Tiêu, Không Đế dẫn đầu đưa ra suy đoán.

Nhưng ngay sau đó, Nguyên Đế và Tu Đế đều đồng loạt phủ nhận phán đoán

của hắn.

“Không.”

“Mặc dù ta chưa bao giờ gặp Kiếm Đạo hoàn mỹ như thế này, nhưng đó tuyệt

đối không phải.”

“Kiếm Đạo hoàn mỹ bao hàm mười lăm môn kiếm tâm, bổ trợ cho nhau, hơn

nữa nếu như nở rộ, thì thanh thế kia hẳn là phải cuộn trào mãnh liệt hơn kiếm

đạo thập tam trọng gấp hàng chục hàng trăm lần.”

“Nhưng một kiếm vừa rồi của nàng, thậm chí ngay cả khí lưu xung quanh đều

không thể mang đến.”

“Giống như đó chỉ là một người phàm nhân bình thường vung một kiếm thôi

vậy.”

“Thực sự là vô cùng kì lạ.”

Nguyên Đế khóa chặt hai hàng lông mày xám trắng, có chút chưa xác định được

đưa ra một suy đoán khác.

“Một kiếm vừa rồi, thật ra làm ta liên tưởng đến một sự tồn tại đáng sợ khác.”

Hai vị Nguyên Đế khác không hẹn mà cùng nhìn lại.

“Ngươi nghĩ đến cái gì?”

“Vô! Đạo! Kiếm!”

Nguyên Đế nói từng chữ một, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói ra ba

chữ kia.

Hmm!

Không chỉ mười vị Thần Quân có mặt trong điện, mà ngay cả hai vị Thiên Đế

đều không nhịn được mà ớn lạnh.

“Chuyện này làm sao có thể chứ?”

“Quá hoang đường rồi!”

Sở dĩ Thiên Cung có thể thống nhất được Nguyên Tiên giới, là vì có mười vị

Thiên Đế.

Mà mười vị Thiên Đế có thể cường thế như vậy, chính là bởi vì mỗi người bọn

họ đều có Thiên Đạo Chí Bảo.

Có thể thấy được Thiên Đạo Chí Bảo thần kỳ cỡ nào.

“Thiên Đạo Chí Bảo, ngoại trừ Bà Sa Ngọc nhân ra thì tổng cộng có mười ba

chiếc.”

Biểu cảm của Nguyên Đế trở nên càng lúc càng chắc chắn.

“Thiên Đạo Chi Bảo của mười người chúng ta có được cũng không bao gồm Vô

Đạo Kiếm.”

“Mà trong truyền thuyết, Vô Đạo Kiếm chính là một trong những bảo vật bên

trong mười ba chiếc Thiên Đạo Chí Bảo, là bảo vật có lực sát phạt mạnh mẽ

nhất.”

Hắn ung dung nhìn mọi người đang ngồi ở đây, chậm rãi nói: “Uy năng chỉ

riêng nó có chính là có thể mở ra tất cả những thứ hữu hình trên thế giới.”

Tu Đế gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh Thu Vũ Tuyền.

“Nhưng, thanh kiếm đó ở trong tay nàng dường như chỉ là kiếm đạo thất giai.”

“Đúng vậy.”

Không Đế cũng đưa ra nghi vấn: “Vô Đạo Kiếm không thể nào chỉ là thất phẩm

được.”

“Không, Vô Đạo Kiếm vốn không nên ở trong phạm vi của Kiếm Đạo.”

Nguyên Đế lắc đầu.

“Ngươi ta vẫn chưa tận mắt thấy Vô Đạo Kiếm, không biết nó có hữu hình hay

là vô hình, càng không biết nó có phải có thể phụ thuộc vào những binh khí

khác mới có thể phát huy uy năng hay không.”

“Theo ta thấy, ngoài Vô Đạo Kiếm ra không có cách giải thích nào khác.”

Cuối cùng hắn cũng rút ra kết luận.

“Nàng ta với chúng ta là cùng một loại người!”

Thần Quân trong điện nghe những lời bàn tán của bọn họ, chỉ cảm thấy hai tai

vo ve vo ve, suýt chút nữa thì bị chấn động đến mức đứng không vững.

Có được Vô Đạo Kiếm, nàng há chẳng phải Thiên Đế mới sắp nổi dậy sao?

Lẽ nào Thu Vũ Tuyền sắp trở thành vị Thiên Đế thứ mười một?

Thế này.. thế này… thế này….

Xem xét như vậy, vị trí của Thần Quân căn bản không xứng với nàng ta!

Khoảnh khắc này, tất cả Thần Quân đều không dám lại thái độ từ trên cao nhìn

xuống đối xử với vị “Đạo Tôn hậu bối” này nữa.

“Sao có thể như vậy? Sao lại có thể xuất hiện vị Thiên Đế thứ mười một được?”

Tu Đế lắc đầu không ngừng, hắn cũng hơi không thể tiêu hóa được kết luận này.

“Với lại còn là Vô Đạo Kiếm….”

“Chuyện này quả thực quá hoang đường.”

Nếu như Thành ca nghe được lời này của hắn, có thể sẽ vỗ vỗ vai hắn, nói một

câu: “Lão huynh, chuyện này quả thực không thể bình thường hơn có được

không hả?”

Nữ nhân kia thế mà lại là “Tiên Mẫu chuyển thế”, năm đó mười ba Thiên Đạo

Chí Bảo chính là do một mình Tiên Mẫu thao túng.

Đột nhiên nàng lấy ra thanh Vô Đạo Kiếm này cũng rất hợp tình hợp lí mà.

Thao tác cơ bản, không cần phải kinh ngạc.

Nguyên Đế nghiêm mặt nói: “Sự xuất hiện của nàng, đương nhiên có nguyên

tắc của nàng.”

“Chúng ta nhất định phải vui mừng, từ lúc bắt đầu nàng đã gia nhập vào Thiên

Cung.”

Tu Đế và Không Đế khe buông lỏng trong lòng.

Quả thực trước mắt Thu Vũ Tuyền vẫn là người của Thiên Cung, cũng coi như

người một nhà.

Sau này có thêm một vị Thiên Đế cũng coi như chuyện tốt.

“Vậy…. Sau này chúng ta nên đối xử với nàng như thế nào đây?”

“Thuận theo tự nhiên, cố gắng không cần can dự.”

Có được người của Thiên Đạo Chí Bảo, có khí vận Thiên Đạo bao phủ, cũng

không phải người bọn họ có thể can dự được.

“Cuộc nói chuyện vừa rồi, bất cứ ai cũng không được để lộ ra ngoài dù chỉ một

chữ.”

“Kẻ làm trái lệnh, giết!”

Cuộc trò chuyện xảy ra ở trong điện Tử Tiêu cũng không truyền ra ngoài.

Còn ở bên ngoài đã sôi trào đến mức giống như một nồi cháo lộn xộn rồi.

Không ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, suy đoán gì cũng có.

Mà phổ biến mọi người đều cho rằng, thứ kia chính là thuộc về một loại cấm

thuật đặc biệt đột nhiên bạo phát mạnh gấp trăm ngàn lần.

Chẳng mấy chốc người trong cuộc Minh Trần Đạo Thánh chưa từng có tình tiết

sống lại cũng truyền ra ngoài rồi.

“Vậy mà cũng không thể sống lại được?”

“Thế này cũng quá kỳ dị rồi!”

“Một kiếm kia hoàn toàn phá vỡ lý niệm tu luyện và chiến đấu bình thường.”

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Đối với điểm Minh Trần Đạo Thánh chưa từng sống lại, ngược lại thái độ của

ba vị Thiên Đế rất bình thản.

Vô Đạo Kiếm chính là Thiên Đạo Chí Bảo, người nó tự mình chém giết cũng

tương đương là người Thiên Đạo chém giết.

Không sống lại là chuyện không thể nào bình thường hơn, thậm chí nó còn gián

tiếp chứng minh đó chính là Vô Đạo Kiếm.

Còn về Minh Trần thuộc về phe cánh Thiên Cung nào, chết đi một Đạo Thánh

thì quả đáng tiếc cho họ….

Nếu như bị Thành ca chém giết, thì bọn họ nhất định nổi trận lôi đình.

Nhưng hắn lại bị Thu Vũ Tuyền - Thiên Đế tương lai chém giết, cũng coi như

vinh hạnh của Minh Trần đi!

Trận chiến này ở bên ngoài đã gây nên chấn động cực hạn, nhưng ở bên trong

lại không dấy lên cơn sóng nào quá lớn.

Dù sao thì trước kia cũng đã có bốn Đạo Thánh bị đào thải rồi.

Cái chết của Minh Trần ở trong mắt của bọn họ cũng chỉ là theo gót chân bốn vị

Đạo Thánh trước kia thôi.

Nhưng mà “đội viên” của đội cùng cấp với Chí Nguyên Đạo Thánh và Vô Ách

Đạo Thánh lại vô cùng kinh ngạc.

Minh Trần lại có thể chết rồi?

Mục tiêu của hắn không phải là ba vị Tinh chủ: Thiên Hải, Nguyên Lạc và Đế

Kiếm này sao?

Đạo Thánh giết Tinh chủ còn gặp khó khăn?

Sáu người ngẩng đầu nhìn lên trời, tên của Nguyên Lạc Tinh chủ và Thiên Hải

Tinh chủ đều đã biến mất rồi, tên của Thu Vũ Tuyền vẫn còn.

Nói cách khác, Minh Trần bị Thu Vũ Tuyền giết chết sao?

Điều này đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của bọn họ.

Lẽ nào bên cạnh Thu Vũ Tuyền có Đạo Thánh khác hộ giá hộ tống ư?

Vậy tại sao Chí Nguyên Đạo Thánh lại không nhắc nhở?

Vừa rồi Vô Ách Đạo Thánh đã hoàn thành nhiệm vụ của ba Tinh chủ, ôm một

bụng đầy nghi vấn, đã bay về phía bên Thu Vũ Tuyền.

Mà lúc này, ánh mắt của mọi người bên ngoài vẫn tập trung lên người Thu Vũ

Tuyền như trước.

“Thoạt nhìn nàng hình như có hơi không thích hợp.”

“Đúng vậy, tại sao vẫn là trạng thái kỳ dị cuối cùng kia vậy?”

Lúc này Thu Vũ Tuyền ở bên trong vẫn đứng im sừng sững tại chỗ như trước.

Tay nàng cầm một thanh kiếm, thanh kiếm đó nghiêng nghiêng cắm trên mặt

đất.

Mà bản thân nàng lại bất động, giống như một bức tượng điêu khắc cúi đầu

xuống suy nghĩ.

Bóng dáng yểu điệu kia vẫn như thật như ảo như trước, thoạt nhìn giống như

không thuộc về thế giới này.