Lúc Phạm Lôi nhận ra được ba chữ này, trong lòng hắn lập tức tràn đầy sự vui
sướng.
Trước đó Quân Vương đã từng giới thiệu, trong trận so tài này có ba món bí bảo
tạm thời do đích thân Thiên Đế luyện chế, được cất giấu trong những trạm kiểm
soát kia.
Cực Minh Kính trong ba bí bảo, có thể nhìn thấu những người khác rốt cuộc có
Thần Hoàn Ấn hay không.
Hiệu quả kiểu này được đặt ở trận so tài này, nó giống như là mở hack nhìn
thấu.
Gọi nó là thần khí cũng không quá đáng.
Còn tác dụng của hai món khác, vẫn còn là một bí mật.
Nhưng theo đánh giá từ Cực Minh Kính, hai món còn lại chắc chắn cũng vô
cùng bất phàm.
“Chẳng lẽ là tàng hình?”
Phạm Lôi nhanh chóng nối tiếp với viên châu đó, phát hiện ra rằng hoàn toàn
không cần phải luyện hóa.
Ngay sau đó… không có gì xảy ra.
Hắn vẫn còn ở đó, vẫn có thể bị người khác nhìn thấy.
Nhưng mà ‘Nguyên Ẩn Châu’ hiển nhiên sẽ không vô dụng.
Trong khoảnh khắc Phạm Lôi kích hoạt viên châu này, chữ màu bạc trên màn
bầu trời lặng lẽ thay đổi, tên của hắn cũng biến mất theo.
Cảnh tượng này, làm cho những khán giả bên ngoài chú ý tới hắn lần lượt kêu
lên trong ngạc nhiên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Rõ ràng Phạm Lôi Đạo Tôn còn ở trong sân, sao lại không có tên của hắn?”
“Kỳ quái, lẽ nào là phạm lỗi rồi?”
“Ta hiểu rồi! Nguyên Ẩn Châu!”
“Đây là tác dụng của Nguyên Ẩn Châu!”
“Trời ơi, thì ra bảo vật này lại thần kỳ như thế…”
“Một chân của hắn gần như đã bước lên vị trí Thần Quân rồi!”
Bọn họ đều là tiên nhân, phản ứng rất nhanh, lập tức biết được tác dụng này có
ý nghĩa gì.
Nhưng tuyển thủ hiện tại đang so tài ở bên trong, cũng không biết có một người
rõ ràng đang có mặt lại ‘biến mất’.
Phương pháp bọn họ phán định số người còn lại, chỉ là nhìn vào những cái tên
trên bầu trời.
Tên của Phạm Lôi đã biến mất, vậy thì bọn họ chỉ nghĩ rằng người này đã bị
loại.
Khi những Đạo Thánh và Thượng Vị Tinh chủ khác trong sân đang không
ngừng chém giết, Phạm Lôi Đạo Tôn chỉ cần kiên nhẫn nán lại.
Tiếp tục ẩn nấp cho đến khi còn lại tám người…
Lúc này, bảy người còn lại sẽ cho rằng bản thân là một trong bảy người cuối
cùng.
Bọn họ sẽ yên tâm, mạnh dạn mà bước lên Thông Thần đài.
Nhưng trên thực tế, bởi vì Phạm Lôi vẫn còn ở trong sân, khả năng cao là Thần
Hoàn Ấn của một hoặc hai người vẫn chưa đủ.
Khi người đó chết ở Thông Thần đài, Phạm Lôi là một trong bảy người cuối
cùng thật sự.
Lúc này hắn lại xuất hiện, thì có thể vững vàng leo lên Thông Thần đài.
“Cái này quả thực là tuyển thẳng mà!”
Vô số người ngoài sân không nhịn được chửi bới, ngưỡng mộ, ghen tị, ghét bỏ.
“Nguyên Ẩn Châu đó là đạo cụ gian lận, quá hoang đường rồi.”
“Phạm Lôi Đạo Tôn thật là may mắn.”
“May mắn đời này của tên đó, phỏng chừng đều đã dùng ở đây.”
Bản thân Phạm Lôi hiển nhiên cũng nhận thức được điều này.
Thế cho nên cái lão già này không nhịn được cười điên cuồng tại chỗ.
“Ha ha ha ha, điều này làm cho bổn tọa ngại quá đi.”
“Nhiều sát thủ giản Tín Hương như vậy, há chẳng phải là đều không cần sao?”
Có lẽ là đi theo Thành ca một thời gian, cho nên hắn cũng nhiễm thói quen làm
màu.
“Ôi, vốn dĩ có thể dựa vào thực lực, kết quả hết lần này tới lần khác muốn ta
dùng may mắn.”
“Làm cho ta không thể phát huy được sức mạnh của bản thân, thật sự là vô bổ
mà!”
Nếu như là Thành ca, có lẽ hắn sẽ thật sự ném thứ đồ chơi này đi như một phế
phẩm.
Nếu như có thể có thể diện gì đó, phong cách làm màu đều sẽ rớt sạch.
Tuy ngoài miệng Phạm Lôi nói vô bổ, nhưng hành động thực tế lại rất thành
thật.
Trong toàn bộ quá trình, khó khăn lớn nhất là ẩn nấp không để người khác phát
hiện ra.
Hắn nhanh chóng chìm vào trong bóng tối, nhân tiện thu lại hơi thở của toàn
thân, cắt đứt thần hồn cảm giác, thậm chí ngay cả ý thức cũng dần dần rơi vào
trạng thái như ngủ như không.
Bởi vì có một số cao thủ ngay cả dao động trong ý thức cũng có thể nhận ra
manh mối.
Hiện tại nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, rất có thể sẽ xem hắn như một
cục đất.
Thật ra hắn cũng có một bí bảo ẩn thân không gian giống như một hạt bụi.
Nhưng bản thân bí bảo đó lại mang theo dao động đặc biệt, hoàn toàn không thể
giấu được cảm giác của Đạo Thánh, thay vào đó chi bằng trực tiếp ẩn náu như
thế này.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Dường như là bởi vì cái chết của Bạch Diệu Tinh chủ và Ly Thần Tinh chủ, đã
khiến rất nhiều cao thủ bị chấn động, để cho bọn họ lần lượt thu lại sự kiêu ngạo
của bản thân.
Vì vậy trong khoảng thời gian tới, rất hiếm khi xảy ra cuộc đối đầu giữa các
cường giả đỉnh cao đó.
Tình hình trong sân, phát triển không ấm không nóng.
Mỗi ngày đều sẽ xuất hiện một ít cuộc gặp gỡ và xung đột, nhưng phần lớn chỉ
là chạm trán mang tính thăm dò, cũng sẽ không phân sinh tử.
Thỉnh thoảng có người bị loại bỏ, bọn họ cũng là một số Đạo Tôn bình thường
không có tiếng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Ba tháng sau, số lượng người trong sân chỉ giảm từ 2100 người xuống còn 1500
người.
Phải biết rằng, trong bốn ngày đầu tiên đã giảm hơn 500 người.
Tiết tấu hiện tại thực sự khiến khán giả bên ngoài cảm thấy rất không hài lòng.
“Đã ba tháng trôi qua, tổng cộng Vân Đình Đạo Thánh chỉ giết một Trung Vị
Tinh chủ mà thôi.”
“Tịch Phong Đạo Thánh cũng chỉ tiêu diệt hai Đạo Tôn bình thường.”
“Bọn họ đã xem như là không tệ, từ lúc Mộng Ngột Đạo Thánh mở màn cho
đến nay một người cũng không giết, ta đang nghi ngờ có phải hắn đã quên đi
vào làm gì rồi hay không…”
“Những cường giả lâu năm này, hơi hữu danh vô thực nhỉ.”
“Đúng vậy, còn cho rằng có thể nhìn thấy bọn họ đại triển thần uy, đánh ra màn
biểu diễn cấp thống trị, kết quả chỉ có vậy?”
“Lúc đầu ta còn chờ mong được nhìn thấy trận chiến đỉnh cao của Đạo Thánh
và Đạo Thánh, từ đó rút ra chút kinh nghiệm, quá thất vọng.”
“Người phát huy ổn định nhất lúc này vẫn là Khương Thủ Tọa đấy.”
Cho đến hiện tại, chiến tích cao nhất trong tất cả mọi người, ngược lại là Thành
ca mỗi ngày không có việc gì làm nằm trong Hành cung.
Cái này cũng hết cách.
Có không ít người giống như Hoài Liễu Đạo Tôn bởi vì trận thứ ba mà không
muốn tranh đấu với hắn, nhìn hắn khó chịu, cũng có không ít người kìm nén
muốn đánh hắn ở trận thứ tư một cách mạnh mẽ.
Loại người thứ hai nhìn thấy hắn thì giống như là nhìn thấy kẻ thù giết cha.
Kết quả là từng người theo gót Bạch Diệu Tinh chủ, tất cả đều chết sạch không
còn một mảnh.
Trong ba tháng qua, chiến tích của Thành ca đã đạt tới hai mươi người, vững
vàng đứng đầu trong tất cả mọi người.
Chỉ tiếc là, chiến tích này không có tác dụng gì.
“Vẫn là Khương Thủ Tọa ấn tượng mà.”
“Đúng vậy, Khương Ẩn Hoàng sẽ không bao giờ làm cho người ta thất vọng!”
“Nếu chết trong tay hắn là sẽ thật sự chết, nhưng những người khác trong sân
vẫn còn chưa biết điều đó, nghĩ thôi đã thấy kích thích.”
“Khương Ẩn Hoàng mãi mãi là thần …”
Đại hội thông thần đến nay, do những biểu hiện thần kỳ liên tiếp trong trận đấu,
Thành ca đã có một lượng lớn người hâm mộ.
Nhưng cũng có người không ngừng chế nhạo.
“Các ngươi còn chưa nhìn ra sao, cách làm của đám Đạo Thánh lâu năm Vân
Đình và Tịch Phong mới là thông minh nhất.”
“Mỗi người chỉ có thể giết nhiều nhất là 21 người, con số này là ranh giới sinh
tử, càng về sau càng quan trọng.”
“Ai giết đủ 21 người trước, thì chẳng khác nào người đó mất đi tư cách cạnh
tranh Thần Quân.”
Lời nói của bọn họ, đã khiến cho rất nhiều người rơi vào trầm tư.
Cẩn thận suy nghĩ thì thật đúng là như vậy.
Sau khi giết đủ 21 người, lại gặp phải kẻ thù thì phải làm sao?
Lúc này ngươi giết hay là không giết?
Nếu giết, ngươi sẽ bởi vì quy tắc so tài, mà bị Thiên Đạo xoá bỏ.
Nếu không giết, vậy thì ngươi chỉ có thể bị đánh hoặc chạy trốn một cách thụ
động.
Nghĩ lại một Đạo Thánh, đối mặt với một Đạo Tôn kém xa bản thân, nhưng chỉ
có thể nén giận, vậy thì còn tranh giành Thần Quân cái gì.
Nói trắng ra, càng đến gần giới hạn 21 người, sẽ ngày càng túng.
“Khó trách tất cả bọn họ lại kìm nén không ra tay.”
“Thì ra là chuyện như vậy à!”
“Nếu như vậy, thì Khương Thủ Tọa đang gặp nguy hiểm đấy!”
“Đúng vậy, hắn chỉ còn thiếu một vị trí là sẽ đầy.”