“Nhanh như vậy đã sắp mở hàng rồi sao?”
Đại hội Thông Thần, suy cho cùng vẫn là nhân chiến.
Những người khác đụng phải đều là đối thủ cạnh tranh.
Khương Thành lập tức cực kì hứng thú rút ra đạo kiếm “Tức Vũ” bát giai lừa từ
trong tay Lăng không lâu trước đó.
“Cuối cùng cũng đã đến lúc ngươi uống máu rồi.”
Hắn lắc lư kiếm trong tay, còn không quên cản Lăng ở đằng sau người.
“Muội tử đứng xa chút, đợi chút nữa tình hình chiến đấu kịch liệt, ta sợ vấy máu
khắp người ngươi!”
Nói xong hắn nghênh ngang đón lên.
Lăng cười híp mắt gật đầu, rất ngoan ngoãn lui đến chỗ xa.
Ba vị Thiên Đế trong Tử Tiêu điện chủ yếu chỉ chú ý đến hai người bọn họ, sau
khi nhìn thấy cảnh tượng, lại là vẻ mặt không nói nên lời.
“Có phải tiểu tử kia có phần càng nhân nhượng càng lấn tới không?”
“Bản thân ta cảm thấy vẫn rất tốt.”
“Chuyện này đối với Chiến Đế mà nói, coi như là một loại sỉ nhục rồi nhỉ?”
“Lần đầu tiên ta phát hiện, hoá ra tính tình của nàng cũng có lúc tốt như vậy.”
Tu Đế vẫn không thoải mái như cũ, âm dương quái khí: “Suy cho cùng cũng là
nam sủng đấy, vậy tự nhiên sẽ nuông chiều rồi, ta xem nàng có thể sủng tiểu tử
đó đến khi nào, rồi sẽ có lúc nàng chơi chán!”
Mà lúc này, Thành ca đã đánh đến trước mặt ba tên Đạo Tôn kia.
Tập trung nhìn kĩ, người dẫn đầu kia vậy mà là Hoài Liễu Đạo Tôn.
“Khương Thủ Tọa?”
“Hoá ra là ngươi?”
Ba tên Đạo Tôn đều là người ở trận trước được Thành ca giúp đỡ đưa đến đây,
vội vàng thu lại đạo khí chào hỏi.
“Ha ha, là ta!”
Trường kiếm trong tay Thành ca chợt rung.
“Ba người các ngươi là từng người đến, hay là ba người cùng lên?”
“Yên tâm, người phía sau ta chỉ là linh vật, sẽ không cùng ta vây đánh các
ngươi.”
Cho dù thêm cả Lăng, các ngươi cũng chỉ có hai người nhỉ?
Ba người cảm thấy mình lại có hiểu biết mới với từ “vây đánh” này.
Hoài Liễu Đạo Tôn vội vàng lui về phía sau hai bước.
“Khương Ẩn Hoàng khoan đã, sao bọn ta có thể đánh với ngươi chứ.”
“Tình cảm giúp đỡ ở trận thứ ba, bọn ta vẫn đều ghi nhớ đấy.”
Thành ca đang định mở rộng quyền cước.
Nghe thấy lời này lập tức tỏ ra bản thân không cần phần ý tốt này.
Lỡ như trên người ba người các ngươi vừa hay có Thần Hoàn Ấn thì sao?
“Tình cảm là tình cảm, thi đấu là thi đấu, các ngươi ra tay là được, ta cũng sẽ
không trách các ngươi.”
Hoài Liễu Đạo Tôn bật cười khanh khách: “Khương chưởng môn thật là thích
nói đùa.”
Hai người khác cũng cười nói: “Trận tỉ thí này, những người khác đều là kẻ
địch, duy chỉ ngươi không phải.”
“Cáo từ cáo từ!”
Nói xong, ba người liền chắp tay như vậy, bay về phía nơi xa.
Để lại Khương chưởng môn đang cầm kiếm ngổn ngang trong gió.
Người khác nể mặt như vậy, hắn cũng không nên không biết xấu hổ đuổi đến
một kiếm một người, vậy quá không lịch sự rồi.
“Có cần nể mặt ta như vậy không chứ?”
“Nếu như những người từng được ta giúp đỡ khác cũng đều như vậy, vậy trận
này không phải là gặp phải ai cũng đều không thể xuống tay sao?”
Hắn cũng đã có hơi phiền phức rồi.
Lúc này, Lăng ở nơi xa cũng cười híp mắt đi thong thả đến.
“Như vậy đã kết thúc rồi?”
“Kết thúc rồi.”
“Tình hình chiến đấu kịch liệt à? Máu bắn tung toé khắp người à?”
Nữ nhân tính tình xấu xa này còn cố ý nhìn xung quanh tìm máu nữa chứ.
Thành ca hơi cắn răng: “Bọn họ đã bị tư thế oai hùng của ta chinh phục rồi, chủ
động đầu hàng không được sao?”
“Nhưng vừa rồi ta nghe thấy không phải là ý này nha, hình như là bọn họ đã tha
cho ngươi.”
“Như vậy xem ra, ngươi vẫn rất may mắn đấy, tránh khỏi mở màn đã bị loại
bỏ.”
Thành ca đột nhiên cảm thấy nàng thật không đáng yêu, hết chuyện để nói à.
“Ngươi hiểu cái quái gì! Thực lực của ca cần bọn họ tha sao?”
“Chỉ là bọn ta yêu thích hoà bình, không muốn đánh đánh giết giết mà thôi.”
Lăng che miệng cười trộm, tỏ ra không tin.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, phía trước đột nhiên lại xuất hiện một vòng
xoáy đang tản phát ra ánh sáng yếu ớt.
Nhìn giống như một lối vào.
Trong bí cảnh còn xuất hiện một lối vào khác rất kì quái, Thành ca rất tự nhiên
nhìn về phía Lăng bên cạnh.
“Đây là thứ gì?”
“Ngươi đang hỏi ta sao?”
“Xung quanh còn có người khác sao?”
“Ngươi vậy mà lại hỏi ta?”
“Không thì sao?”
Thành ca chợt nhíu mày: “Ngươi là tiểu công chúa của Thiên Cung, hẳn phải
biết một vài chiến lược nội tình bên trong chứ?”
“Hiện tại hai người chúng ta là cùng một tổ, ngươi cũng phải ra sức chút chứ.”
Lăng cố ý trêu chọc nói: “Thành ca anh minh thần võ không phải là có thể dễ
dàng gánh người khác sao?”
“Nhưng mà trước đó chúng ta cũng đã từng giao hẹn rồi, ngươi nhất định phải
nghe ta chỉ huy.”
“Ồ, ngươi nói đúng lắm.”
“Vậy hiện tại ta hỏi ngươi, cái thứ này là gì?”
“Ta không biết.” Lăng vẻ mặt vô tội giả vờ ngốc nghếch.
Thành ca suýt nữa bị nàng chọc tức chết.
Xem ra nữ nhân này thật sự vội vàng muốn được bồi thường gấp mười lần.
Tư thế nằm ngửa vô cùng thoải mái, cũng không muốn đứng dậy nữa, hoàn toàn
không có dáng vẻ định làm Thần Quân.
Nhìn thấy không thể trông mong vào nàng, Thành ca chỉ có thể tự mình hoạt
động đầu óc.
“Lẽ nào đây chính là cửa ải khó mà bọn họ đã nói?”
“Thử xem thì biết thôi.”
“Vậy thì cùng tiến vào đi!”
Thành ca nói xong liền mang theo Lăng cùng tiến vào trong vòng xoáy đó.
Ở đầu kia của vòng xoáy là một hang đá đen như mực sâu thẳm.
Vừa tiến vào bên trong, Khương Thành đã gặp phải công kích.
Công kích kia vô hình vô chất, nhưng lại chân thật rõ ràng, ngược lại có hơi
giống đòn tấn công của quy tắc huyễn cảnh ở lúc cuộc thi hải tuyển.
Hắn tiện tay cản lại, dọc theo hang đá đi về phía trước.
Không bao lâu đã gặp phải đòn công kích của quy tắc mới.
Mức độ mạnh của những công kích này không cao, giống với cửa ải thứ nhất,
chỉ là trình độ của Đạo Tôn bình thường.
Không hề nguy hiểm, cũng không khó ứng phó.
Vấn đề là… quá nhiều.
Hơn nữa căn bản không thể tránh được, chỉ có thể từng chút một đánh về phía
trước.
Khương Thành có loại cảm giác cả đoạn đường có hơi kì quái.
Lúc ban đầu hắn còn cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Nhưng cùng với thời gian trôi qua, dường như hang đá kia vĩnh viễn cũng
không có phần cuối.
Dần dần, hắn có hơi hối hận vì đã tiến vào bên trong cái gọi là cửa ải khó này.
“Chuyện này cũng quá phiền phức rồi.”
“Ca là đến quyết đấu đỉnh phong đấy, không phải là đến làm culi đâu.”
Hắn đã nhìn ra, loại cửa ải khó này chính là dùng để tiêu hao tinh lực.
Bận rộn trọn vẹn ba canh giờ, cuối cùng hắn mới đả thông được bí cảnh trong bí
cảnh này.
Khi đánh ra bí cảnh, vòng xoáy đã biến mất rồi.
Hư không phía trước bỗng dưng đã xuất hiện ba cái bình đựng đan dược.
Mở ra xem một chút, hai bình Đế đan lục phẩm, còn có một bình là Đế đan thất
phẩm, đặt ở bên ngoài cũng coi như là bảo vật hiếm có.
Trừ những thứ này ra, còn có bảy kiện vật liệu thất giai.
“Thu hoạch vẫn được.”
Thành ca kiểm kê những phần thưởng của cửa ải khó này một chút, sau đó chia
một nửa ra.
“Ngươi cũng nhận lấy đi!”
Nhìn hai kiện vật liệu và một bình rưỡi Đế đan bay lơ lửng ở trước mặt mình,
Lăng vô cùng kinh ngạc.
“Cho ta à?”
“Đúng vậy, chúng ta là đồng đội mà, thu hoạch của tổ đội đương nhiên phải
chia đều!” Khương Thành nhếch mép cười một cách đương nhiên.
“Hả đây…”
Lăng cũng có hơi nghi ngờ nam nhân trước mặt có phải là bị người khác nhập
vào, cho nên đã đổi tính hay không.
Tự hỏi bản thân, vừa rồi nàng không làm gì cả, toàn bộ quá trình là Khương
Thành ra sức.
Hơn nữa trước khi tiến vào, nàng còn cố ý cái gì cũng không biết.
Loại đồng đội này, bất luận đội ngũ nào cũng sẽ không chia thu hoạch cho nàng
đâu nhỉ?
Càng đừng nhắc đến Khương Thành.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với ca này, không những hắn sẽ không cho
mình, thậm chí còn sẽ cố ý lấy phần thưởng khoe khoang một trận trước mặt
mình.
Đó mới phù hợp với phong cách của hắn chứ?