“Thái Thượng Cung chủ!”
Cung Tình thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nàng lộ ra ý cười hiếm thấy.
Nếu Khương Chủ công đã trở về rồi, vậy thì chứng tỏ mối nguy đã được giải trừ
rồi.
Chỉ là nàng nghĩ như thế, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.
“Vô Địch Đạo Thánh?”
Nhìn thấy Khương Thành vui vẻ thoải mái xuất hiện trước mặt mình lần nữa, vẻ
mặt Nguyên Quang Đạo Thánh giật mình hoảng hốt.
Vừa nãy hắn còn khăng khăng nói Khương Thành không thể nào trở về được
nữa, chớp mắt đã tự vả vào mặt mình rồi.
“Ngươi thế mà lại không chạy, hơn nữa vẫn còn sống sờ sờ?”
Những người khác nháo nhào bay ra, sau khi nhìn thấy Khương Thành cũng đều
vô cùng kinh ngạc.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao hắn lại đứng cùng với người của Dạ Lăng?”
Có người làm ra vẻ khôn ngoan, đã nghĩ đến một khả năng.
“Ta biết rồi, hắn đã nương nhờ vào Dạ Lăng rồi!”
“Đúng thế, nhất định là như thế, nếu không thì sao hắn có thể còn sống sót được
chứ.”
“Không ngờ đường đường là chủ của Băng Cung, thế mà lại tự mình chạy sang
hàng ngũ của địch trước tiên, đúng là nực cười…”
Đối với những nghị luận của bọn họ, Thành Ca chỉ coi như bọn họ đang diễn
tướng thanh, nghe cho vui thôi.
Hắn bay đến trước mặt Nguyên Quang Đạo Thánh.
“Ngươi nên nghĩ cho kỹ xem tiếp theo đây phải thực hiện giao ước thế nào đi.”
“Giao ước gì?”
“Ta đã đánh bại Dạ Lăng rồi, giết chết Dị Minh Đạo Thánh rồi, ngươi nói xem
là giao ước gì?”
Khương Thành nhún nhún vai: “Yên tâm đi, ta sẽ không chê bai Thập Phương
Minh các ngươi quá yếu đuối đâu, ta sẽ bảo Cung Tình dẫn dắt các ngươi hẳn
hoi.”
Nghe thấy câu này của hắn, đám người Cung Tình và Thái Hành cùng Thiên
Lâm đều lộ ra vẻ mặt chấn động.
Thế mà hắn thật sự đã một mình giải quyết hết nhiều cường địch như thế sao?
Hơn nữa, còn giết chết cả Đạo Thánh?
Nhưng người khác thì không nghe nổi nữa.
“Ha ha ha ha ha…”
Tập thể những người quyền cao chức trọng trong các tông môn khác cùng với
Thập Phương Minh đều cười ầm lên.
“Hắn vừa mới nói cái gì cơ?”
“Hắn xử hết Dạ Lăng rồi?”
“Còn giết chết cả Dị Minh Đạo Thánh?”
“Ha ha ha ha ha, để ta cười thêm lúc nữa đã.”
“Ngươi có dám chém gió vô lý thêm tí nữa không hả?”
“Sao ngươi không nói là ngươi ra ngoài một vòng đã trực tiếp thống nhất Vân
Di Đạo luôn đi?”
“Đúng là sỉ nhục trí thông minh của bọn ta mà.”
Bọn họ quả thực không tin.
Bởi vì bọn họ không có cách nào để tin đây là sự thật.
Một người chạy đi đối mặt với triệu cao thủ của Dạ Lăng, đừng nói đối phương
có Dị Minh Đạo Thánh, cho dù chỉ có mấy vị Đạo Tôn cũng có thể giết chết hắn
rồi đúng không?
Nguyên Quang Đạo Thánh dứt khoát sa sầm mặt mày.
“Trò đùa này, không buồn cười chút nào đâu.”
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thi tộc và Cốt tộc ở phía sau Khương
Chưởng môn.
Hai tộc này là chủ lực của Dạ Lăng, trước đây đã xảy ra không ít xung đột với
Thập Phương Minh.
Trong mắt hắn, bọn họ chính là kẻ thù.
Mà bây giờ Khương Thành lại đứng cùng với kẻ thù.
“Nếu ngươi đã gia nhập Dạ Lăng, thì chính là kẻ thù của Thập Phương Minh
bọn ta.”
Không cần Thành Ca mở miệng, Tam Đại Thi Vương và Tam Đại Cốt Vương ở
phía sau đã oán hận thẳng lại hắn.
“Đúng là đồ đần độn tự cho là mình thông minh!”
Nguyên Quang Đạo Thánh nổi giận đùng đùng.
“Các ngươi nói cái gì?”
“Được rồi, tránh ra nhường đường đi.”
Thành Ca vẫy vẫy tay, tách đám người ra.
Sao đó dẫn theo đại quân Cốt tộc và Thi tộc, oai nghiêm hùng dũng tiến vào bên
trong Băng Cung.
Cung Tình đương nhiên vô cùng phối hợp.
Nhưng Nguyên Quang Đạo Thánh và những người của Thập Phương Minh
khác lại lạnh lùng quát lớn.
“Các ngươi làm cái gì vậy?”
“Các ngươi điên rồi sao?”
“Thế mà lại để đám kẻ địch này tiến vào nội địa của tông môn?”
Đến lúc này bọn họ vẫn chưa ra tay, chỉ là vì kiêng dè vị Khương Thành Đạo
Thánh này, đồng thời cũng lo lắng “triệu đại quân Dạ Lăng” ở phía sau sẽ đến
bất cứ lúc nào.
Cốt tộc và Thi tộc chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Bọn họ bay một mạch theo Khương Thành đến phía trước tháp Hồng Vân.
Sau đó, Tam Đại Cốt Vương và Tam Đại Thi Vương tiến lên phía trước đầu
tiên, chia một tia ý thức của mình ra, sau đó ném vào trong Hồng Vân to lớn
kia.
Ngay sau đó, bọn họ đã có được ký hiệu tông môn của Băng Cung.
Đại quân Cốt tộc và Thi tộc ở phía sau cũng bắt chước y như thế, cũng theo bọn
họ hoàn thành nghi thức đơn giản này.
Hồng Vân tựa như mái che tiếp tục bành trướng, phạm vi càng ngày càng lớn.
Mắt của những môn nhân Băng Cung khác ở bên cạnh đều nhìn đến đờ đẫn.
Thâp Phương Minh và những tông môn khác vốn còn đang hô to gọi nhỏ thì
giống như bị bóp chặt cổ họng, đột nhiên bị câm tập thể.
Thế này là thế nào?
Cảnh tượng trước mắt, là thế nào, tại sao bọn họ lại làm như vậy?
Bên chỗ Cốt tộc và Thi tộc vẫn còn đang bận rộn, Khương Thành mở hệ thống
ra nhìn một cái.
Quả nhiên, người gia nhập Băng Cung càng nhiều thì tiến độ “kỹ năng Thiên
Đạo” của hắn càng cao.
Năm chục ngàn người gia nhập lúc trước làm tiến độ của hắn tăng lên 1.2%.
Nhưng cùng với sự phản bội tông môn của ba vạn người vừa rồi, tiến độ giảm
đi 0.8%.
Nhưng bây giờ sự gia nhập của Cốt tộc và Thi tộc lại làm tiến độ này tăng lên
1.5% rồi.
Đối với kỹ năng Hồng Vân này, Khương Thành cũng chẳng coi trọng lắm.
Chẳng qua là cũng có chút hiểu biết, mặc dù thứ này có liên quan đến số người,
những người khác nhau thì tiến độ cung cấp cũng sẽ khác nhau.
Hắn bay đến trước mặt Cung Tình rồi khẽ mỉm cười.
“Cốt tộc và Thi tộc cũng chính thức gia nhập Băng Cung rồi.”
“Ngươi yên tâm, thủ lĩnh của hai tộc này đều là người của ta, sẽ rất phối hợp.”
“Từ nay về sau phải nhờ vào ngươi dẫn dắt bọn họ rồi.”
Mặc dù đã đoán được một chút chân tướng, nhưng đợi đến lúc chính miệng
Khương Thành thật sự nói ra, đôi mắt xinh đẹp tựa như bông tuyết của Cung
Tình vẫn đột nhiên bừng sáng trong chốc lát.
Cốt tộc và Thi tộc này đã xấp xỉ hơn năm mươi ngàn rồi.
Hơn nữa từ xưa đến nay hai tộc này đều là tộc quần khó đối phó.
Cốt tộc được biết đến với xương cốt mạnh mẽ vượt qua mức bình thường, đến
mức có thể chịu được sự tấn công của các quy tắc, còn Thi tộc thì nổi tiếng là
khó giết chết.
Không biết trước đây bọn họ đã gây ra bao nhiêu trận gió tanh mưa máu ở Vân
Di Đạo.
Thế mà bây giờ, lại trở thành thuộc hạ của nàng như vậy.
“Tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng!” Nàng cố gắng bình ổn nội tâm đang
xao động của mình lại, vẻ mặt cung kính đáp lại hắn.
Đoạn đối thoại ngắn ngủi này của hai người đã khiến tất cả những người có mặt
ở đó hiểu ra là chuyện gì đã xảy ra.
Khương Thành đi cùng với hai tộc này, không phải là hắn đã phản bội Băng
Cung.
Mà là hai tộc này đã phải bội Dạ Lăng!
Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được cơ chứ?
Mặt của Thập Phương Minh và cao thủ của các đại tông môn đã bị vả sưng phù
cả lên, phảng phất tựa như nhìn thấy cảnh tượng hoang đường nhất trên thế gian
này vậy.
“Sao bọn họ có thể gia nhập Băng Cung được chứ?”
Nguyên Quang Đạo Thánh căn bản không có cách nào hiểu được chuyện này.
Khương Thành hờ hững nói: “Ta đã nói rồi, ta đã đánh bại Dạ Lăng rồi, đã giết
chết Dị Minh Đạo Thánh rồi.”
“Không thể nào!”
“Chuyện này nhất định đã xảy ra nhầm lẫn ở đâu đó rồi!”
Hắn đương nhiên không tin chuyện hoang đường như thế.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Tiên khí truyền tin của hắn lại sáng lên.
Là một tia sáng màu tím, đại diện cho thông tin khẩn cấp nhất của tông môn.
Vừa mở ra, hắn đã nhìn thấy hư ảnh của một vị Đạo Thánh của Thập Phương
Minh hiện lên giữa không trung, vẻ mặt hắn đầy chấn động và mừng rỡ.
“Minh chủ, xảy ra chuyện lớn rồi! Dị Minh Đạo Thánh chết rồi, Dạ Lăng đã tan
rã rồi!”
Đối với Thập Phương Minh mà nói, đây là một tin tức vô cùng chấn động.
Dẫu sao thì Dạ Lăng vẫn luôn là kình địch mà bọn họ kiêng dè nhất.
Nhưng Nguyên Quang Đạo Thánh căn bản không có thời gian để vui vẻ vào lúc
này.
“Ngươi nói cái gì cơ?”
Giọng nói của hắn đột nhiên cao lên quãng tám.
Cùng lúc nãy, những Chưởng môn của các tông môn khác ở xung quanh cũng
nhận được tin tức truyền tin giống như vậy.
Dạ Lăng vẫn còn đại quân của mười mấy tộc chưa chết.
Sau khi Minh tộc và Tử Linh tộc bị tiêu diệt, những tộc này không có cách nào
tập hợp lại với nhau được nữa, nháo nhào tan tác như ong vỡ tổ.
Mà những nơi bọn họ đi qua, đương nhiên cũng nghe tin lập tức hành động.
Huồng hồ, Thập Phương Minh và Dạ Lăng vốn dĩ đã sắp xếp nội gián lẫn nhau.
Cùng với tin tức na ná như nhau mà những người này liên tiếp truyền về, vẻ mặt
Nguyên Quang Đạo Thánh và những người có mặt ở đó đều bắt đầu dại ra.