Thu Vũ Tuyền có thể chẳng thèm để ý đến bất kỳ điều gì, ví dụ như bốn vị Tiên
quan quyền cao chức trọng trước mắt, nàng giống ý như chưa từng chú ý đến.
Nhưng nàng không có cách nào không quan tâm đến chuyện tu luyện, nhất là
kiếm
thuật chủ tu của nàng.
Có được cơ duyên được trời ưu ái là ngồi ở Đế Kiếm Tinh này, nhưng bây giờ
nàng cũng mới chỉ lĩnh hội được một thế giới kiếm đạo thất trọng.
Mà đã được tất cả các Thần Quân và toàn thể Kiếm Các tôn là thiên tài kiếm
thuật tuyệt thế vô song rồi.
Bởi vì nàng chỉ mất có tám mươi ngàn năm, đã đi từ nhập môn đến mức độ này.
Thế giới kiếm đạo thất trọng, đa số Đạo Tôn đều chưa từng lĩnh hội qua.
Nàng có đủ tư cách để kiêu ngạo.
Tiên đề là không so sánh với Khương Thành.
Thu Vũ Tuyền đã là người coi trọng Thành Ca nhất rồi, nhưng nàng thực sự
không
ngờ được rằng người này thế mà lại có thế giới kiếm đạo bát trọng.
So với người khác, nàng càng hiểu rõ nội tình bên trong của Thành Ca hơn.
Nàng biết rất rõ, năm đó ở Gia Vương đạo trường, đến thế giới kiếm đạo là gì
Khương Thành cũng chẳng biết.
Hoàn toàn là một tay ngang, một kẻ ngoại đạo.
Cũng có nghĩa là, tám mươi ngàn năm trước, nàng và hắn bắt đầu cùng lúc.
Sau đó, nàng có được ưu thế như Đế Kiếm Tinh, tám mươi ngàn năm sau ngược
lại
lại bị hắn vượt qua mất?
Đối với một một người có nội tâm cực kỳ kiêu ngạo, có thể nói là không coi ai
ra gì như Thu Vũ Tuyền mà nói, đây là một đả kích cực kỳ to lớn.
Cũng may là lần đả kích này đến từ Khương Thành, nàng đã thích ứng trước rất
nhiều lần rồi.
Nếu không thì, sợ là đã ảnh hưởng đến Đạo Tâm ổn định của nàng rồi.
Không giống như nàng, tâm điểm của những người khác đều là chuyện bốn vị
Tiên
quan bị giết ngay tại chỗ.
Bất luận là ở trên đài hay là phía dưới đài, tất cả mọi người đều sắp phát
điên rồi.
Ở Thiên Cung, nơi không được phép giết chết Tiên quan, lại có người trắng trợn
giết chết bốn vị Tiên quan ngay trước mặt mười vị Thần Quân.
Hơn nữa, bốn người này, có hai người là Hạ vị tinh chủ có vị trí vô cùng quan
trọng, có hai người là Tiên quan tam phẩm có thân phận vô cùng cao quý.
Chuyện vô cùng lớn này đã phá vỡ giới hạn chịu đựng tâm lý của mọi người.
Đến mức, bọn họ còn không kịp nghĩ xem sao một Thiên Tôn có thể làm được
chuyện này.
“Ôi trời ơi!”
“Xảy ra chuyện gì vậy, ai có thể nói cho ta biết là đã xảy ra chuyện gì được
không?”
Có người ôm đầu, vẻ mặt ngơ ngác không biết phải làm gì.
“Chúng ta rơi vào ảo cảnh rồi có đúng không?”
“Những điều vừa nãy chúng ta nhìn thấy chắc chỉ là ảo giác thôi đúng không?”
“Trời ơi, trời ơi…”
Đối với những người đã sống trong thái bình nhiều năm, chưa từng trải qua đại
chiến sống chết như bọn họ mà nói, cảnh tượng này quả thực hơi khó chấp
nhận.
“Tên điên đó, hắn muốn làm gì?”
“Điên rồi, điên rồi, điên hết cả rồi, thế này là muốn khai chiến với Thiên
Cung đúng không?”
Khung cảnh ở dưới đài hỗn loạn, đến cả Văn Nhân Tư Hải là “người trong
cuộc”
của vụ cá cược này, cũng sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, hoang mang
lo
sợ.
Sao tên tiểu tử ấy dám?
Sao hắn dám?
Chỉ là cá cược mà thôi, có cần phải điên cuồng như thế không?
Thậm chí bây giờ hắn còn lo lắng bản thân cũng sẽ bị liên lụy vào chuyện này.
Bởi vì chuyện này thực sự quá lớn, quá lớn rồi!
Trong bốn người chết có đến ba Đạo Tôn, chỉ e rằng Chấp Luật Tư rất khó phân
xử riêng…
Tất cả những vị Tiên quan nhất, nhị, tam trọng ở trên đài, vốn còn mang vẻ mặt
chế nhạo, đợi xem trò cười của Khương Thành, đều đã mất đi vẻ bình tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhảy dựng lên.
Ngoại trừ Tiên quan nhị phẩm là Phạm Lôi Đạo Tôn.
Đây đã không phải là lần đầu tiên hắn trải qua chuyện Khương Thành giết Tiên
quan nữa rồi.
Lúc này, thậm chí hắn còn nổi lên một suy nghĩ cổ quái.
Năm xưa tên điên khát máu này vẫn còn “nhân từ” với Thần Lôi Tư chán, chỉ
giết
hai Chí Tôn thôi, chứ không giết Đạo Tôn.
Chỉ có điều, những người khác không có khả năng chấp nhận giống như hắn.
“Mau giết hắn!”
“Tên điên này, tên sát nhân điên cuồng này, lại dám tàn sát Tiên quan!”
“Không được tha cho hắn, tuyệt đối không thể để hắn sống sót!”
Lúc này không biết đã có bao nhiêu Đạo Tôn rút binh khí ra, không dám sơ
xuất,
lơ là giống như trước nữa.
Cho dù Khương Thành chỉ là một Thiên Tôn.
Nhưng vào khoảnh khác hắn tàn sát vừa nãy, đã khiến tất cả bọn họ dựng ngược
hết cả lông tơ lên.
Không phải bọn họ thật sự muốn báo thù cho bốn người kia, chỉ là sự uy
nghiêm
của Đạo Tôn không chấp nhận nổi sự khiêu khích này, càng không được để địa
vị
của những Tiên quan cao giai bị hạ thấp.
Nếu như hôm nay Khương Thành vẫn còn sống sót ở lại Tử Ngọc Đài, thì sau
này
uy nghiêm của bọn họ cũng sẽ mất sạch.
Nói không chừng, tương lai sẽ có rất nhiều Thiên Tôn, Chí Tôn bắt chước
Khương
Thành, cũng bất kính với bọn họ.
“Tội ác tày trời! Bắt buộc phải chết!”
“Chỉ bắt hắn chết thì quá hời cho hắn rồi, nhất định phải bắt hắn chịu cực
hình sau đó mới hành quyết!”
“Đúng thế, nghiệp chướng của hắn quá nặng, nhất định phải trừng trị nghiêm
khắc, để răn đe cảnh cáo những người khác!”
Nhưng lại chẳng có ai thực sự xông lên ra tay với hắn.
Một là bởi vì, đây là Đế Kiếm Tinh, bọn họ không có kế sách gì để giành chiến
thắng.
Hai là bởi vì, Lư Vương của Chấp Luật Tư có mặt ngay ở hiện trường, người
quản
lý những chuyện như thế này có sẵn ở đây, cũng không đến lượt bọn họ lắm
chuyện.
Đối mặt với những lời yêu cầu đồng lòng nhất chí đòi giết chết Khương Thành
của tất cả mọi người, vẻ mặt của Lư Vương vô cùng khó coi.
Mẹ nhà nó chứ, nếu như có thể xử tử Khương Thành thì ta còn cần các ngươi
phải
giục à?
Giết được thì tám mươi ngàn năm trước ông đây đã giết rồi tán xương cốt của
hắn thành tro rồi, có được không hả?
Hắn vô cùng do dự, khó xử nhìn sang đám bạn đồng liêu Cảnh Vương, Thích
Vương,
Dực Vương ở bên cạnh, muốn hỏi xem ý kiến của bọn họ thế nào.
Nhưng lại chỉ nhìn thấy cả đám bọn họ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như thể bọn
họ đột nhiên từ bỏ cái ác, học làm điều thiện, tách mình khỏi tất cả mọi cảm
xúc và những việc phàm trần thế tục.
Lư Vương chửi thầm một tiếng, hắn làm gì mà không nhìn ra mấy người này
đang
cố ý im lặng.
Bốn người đã chết có thân phận cao, thực thực mạnh, đối với Thiên Cung mà
nói
đây là việc vô cùng to lớn hệ trọng.
Đã lớn đến mức vượt qua chính đại hội tuyển chọn long trọng của Đế Kiếm
Tinh
rồi.
Nếu như chuyện này không được giải quyết hợp lý thì sẽ có tác động vô cùng
tồi
tệ.
Nhưng… lại không thể giết chết Khương Thành.
Trước tình thế tiến thoái lưỡng nan này, bọn họ cũng chẳng có cách nào, chỉ
đành vứt vấn đề nan giải này cho Lư Vương, để một mình hắn đau đầu nghĩ
cách.
Sắc mặt của Lư Vương âm tình bất định, không rõ hắn đang nghĩ gì, cuối cùng
hắn từ từ bay lên bầu trời.
Đối mặt với đám đông đang dần dần bình tĩnh lại, hắn tuyên bố “phán quyết”
của
mình.
“Bốn người bọn họ chủ động khiêu khích với Khương Thành, tự tiện tất công
một
Tiên quan chính thức như hắn, vốn đã vi phạm điều luật của Thiên Cung, có tội
thì phải trừng phạt, chết là đáng đời!”
“Chuyện này kết thúc tại đây!”
Nếu như bốn người đó ở dưới hoàng tuyền biết chuyện, đoán chừng sẽ tức giận
mà
rú lên như điên mất.
Mẹ nhà ngươi chứ, bọn ta phạm phải điều luật của Thiên Cung?
Chẳng lẽ không phải là các ngươi cổ vũ bọn ta làm à?
Hơn nữa còn truyền âm nói cái gì mà “cho hắn chút bài học”, là các ngươi nói
có đúng không hả?
Bây giờ người vừa chết, cách xử lý cũng khác rồi đúng không?
Biến thành bọn ta tấn công Tiên quan?
Tất cả mọi người lại om sòm ầm ĩ.
“Thế này là không sao à?”
“Hắn trắng trợn táo tợn giết chết bốn bị Tiên quan quyền cao chức trọng đấy!”
“Như thế mà cũng có thể thoát tội à? Đang đùa đấy phải không?”
“Sự công bằng chính trực của Chấp Luật Tư ở đâu?”
“Vô lý, thế này cũng quá vô lý rồi đấy…”
Có mấy vị Tiên quan nhất phẩm chen ra khỏi đám đông, cau mày trầm giọng
nói:
“Lư Vương, ta cho rằng chuyện này rất không thỏa đáng…”
Bọn họ còn chưa kịp nói xong, đã bị Lư Vương mất kiên nhẫn mà cắt ngang.
“Đủ rồi, quyết định của Chấp Luật Tư là chuyện mà các ngươi có thể chõ mồm
vào
à?”
Hắn giải phóng Thần hồn của một vị Thần Quân ra, rất nhiều Đạo Tôn trên Tử
Ngọc Đài cả người toát mồ hôi lạnh đầm đìa, bọn họ cảm nhận được một sự
nguy
hiểm chết người.
Những Tiên quan có thực lực yếu ớt ở bên dưới, đầu óc vang lên những tiếng
ong
ong, suýt chút nữa đã hôn mê ngay tại chỗ.
Nhất thời, tất cả mọi người bị ép phải bình tĩnh lại.
Đây chính là sự uy phong và bản lĩnh của Thần Quân, chỉ dựa vào sức mạnh
của
một người đã có thể trấn áp cả cục diện.
Quan tâm gì ngươi là Chí Tôn hay là Đạo Tôn.
Cho dù đây là Đế Kiếm Tinh đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi khoảng
cách
chênh lệch về sức mạnh giống như không ở cùng một đẳng cấp, không ở cùng
một
thế giới vậy.
Sau khi trấn định tất cả mọi người, Lư Vương mới dùng ánh mắt giống như
muốn
ăn thịt người nhìn về phía Khương Thành.