Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1202




Nghe được câu nói này, nội tâm của Ưng Trì Đạo Tôn năm vị lẫn lộn.

Bởi vì không lâu trước đây hắn vừa mới nói lời nói tương tự với Khương

Thành.

Lúc ấy hắn uy hiếp Khương Thành khuất phục, đã dùng đòn sát thủ “không cho

ngươi cơ hội ném Phù”.

Nào biết rằng chỉ sau một lúc, những lời này lại vẫn y nguyên trả lại cho hắn

chứ.

Một Thiên Tôn, vậy mà lại nói không cho hai Đạo Tôn đường sống?

Điều này khiến cho lòng tự tôn của hắn chịu phải khiêu khích nghiêm trọng.

Ngoài phẫn nộ ra, hắn còn cảm nhận được sự nhục nhã cực độ.

Nhưng mà, hắn lại không có cách nào phản bác.

Đối mặt với người nắm giữ trong tay mười lăm môn Kiếm Tâm, hơn nữa toàn

bộ đều quái thai mãn giai, bây giờ hắn căn bản không sinh ra chút ý chí chiến

đấu nào.

“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”

Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, một tay khác muốn lấy ra Đế Kiếm Phù,

nhưng lại không dám.

Những vị Đạo Tôn ở sau hắn đều đã trực tiếp run sợ.

“Ta có thể ném binh khí xuống, có thể cho ta một con đường sống không?”

Thành Ca bị hắn làm cho bật cười.

“Ngươi không cảm thấy là muộn rồi sao?”

Bây giờ hắn muốn binh khí của đối phương, thì trực tiếp giết chết rồi đoạt lấy là

được, còn cần đối phương phải chủ động dâng hiến cho mình sao?

“Ngươi!”

Những vị Đạo Tôn kia vừa hổ thẹn vừa tức giận, bản thân mình cũng đã tính sẽ

đầu hàng rồi, vậy mà ngươi lại không chịu tiếp nhận.

“Ngươi không cần phải khinh người quá đáng, xét cho cùng thì ngươi cũng chỉ

là Thiên Tôn, một khi ngươi đi ra ngoài thì sẽ bị đánh trở về nguyên hình ngay

thôi…”

“Nhưng bây giờ ngươi có thể ra ngoài được sao?”

Khương Thành lạnh lùng cắt ngang lời nói của hắn.

“Được rồi, lúc trước không phải các ngươi nói cái gì mà dập một trăm cái, kêu

một trăm tiếng sao, ta cảm thấy đề nghị này rất có tính kiến thiết, các ngươi có

thể thử xem.”

Lời này vừa nói ra, trên mặt những vị Đạo Tôn hiện lên đầy tử chí.

“Sĩ có thể bị giết, nhưng không thể chịu nhục!”

Khương Thành đương nhiên sẽ không bị kẻ thù làm cho cảm động, suy cho

cùng lúc mà đối phương muốn giết chết mình thì thái độ lại kiên quyết như vậy.

“Vậy thì ngươi đi chết đi.”

Hắn đồng thời rút kiếm vung ra, những vị Đạo Tôn kia cũng đồng thời vung

kiếm ra.

Người này quả thật là muốn vứt bỏ đường sống, cũng không hề dự định lấy ra

Đế Kiếm Phù.

Tại khoảnh khắc cuối cùng, hắn lại khó mà biểu hiện ra kiểu thà tổn thất chứ

không khom mình.

Kiếm Tâm của hai người ở va chạm ở trên không trung, theo sau Khương

Thành thuận lý thành chương nghiêng về một bên chèn ép.

Mở ầm Kiếm Tâm của đối phương, đánh trúng thân hình của đối phương.

Mà trong quá trình của trận chiến ngắn ngủi này, cũng chỉ trong thời gian chớp

mắt như vậy.

Trong thời gian nháy mắt này, hắn không thể thừa dịp rút ra Đế Kiếm Phù, bởi

vì hắn biết có rút ra thì cũng không kịp.

Hắn cũng lựa chọn rút kiếm!

Một kiếm này vung ra, mục tiêu lại không phải là Khương Thành.

Mà là “thuyền dài” ở dưới chân bọn họ.

Chiếc thuyền lá dài cũng không có kiên cố như vậy, dưới sự tàn phá của một

mũi kiếm, liền vỡ vụn thành vô số mảnh ngay tại chỗ.

“Ha ha ha ha …”

Ưng Trì Đạo Tôn ở trên cao nhảy lên, đồng thời điêng cuống cười lớn, cũng

nhân lúc hỗn loạn lấy ra Đế Kiếm Phù.

Đây chính là kế hoạch chạy trốn hoàn mĩ của hắn.

Đám bạn thì kéo lấy Khương Thành, bản thân thì phá hủy thuyền lá.

Dưới tình huống như vậy, Khương Thành căn bản không có thời gian đuổi giết

mình, bởi vì hắn sẽ lập tức rơi vào trong Thiên Đạo kiếm hải ở bên dưới.

Dưới thời cơ tuyệt vời như vậy, bản thân mình có thể ung dung vứt bỏ Đế Kiếm

Phù, còn sống chạy trốn ra bên ngoài.

Mà để lại cho Khương Thành cũng chỉ còn có duy nhất một lựa chọn.

Đó chính là cũng phải vứt bỏ Đế Kiếm Phù, cùng chạy trốn ra bên ngoài với

mình.

Một khi ra đến bên ngoài, triển khai toàn bộ hỏa lực của Đạo Tôn, đè ép tên tiểu

tử này không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Còn có thể nhân cơ hội này báo thù, tìm về được toàn bộ thể diện!

Điều hắn nghĩ đến vô cùng hoàn mỹ, nhưng lại dự tính sai lựa chọn của Khương

Thành.

Không dễ dàng gì mới có được Đế Kiếm Phù, sao hắn có thể vứt bỏ chứ?

“Ngươi đang cười cái gì?”

Ở phía sau Ưng Trì Đạo Tôn, truyền đến giọng nói lạnh nhạt dửng dưng của

Khương Thành.

Vừa rồi Đạo Tôn kia đã bị hắn nhẹ nhàng thoải mái tiêu diệt trong nháy mắt.

Bây giờ sẽ đến tên “đầu sỏ tội ác này”.

Ưng Trì Đạo Tôn đột nhiên phát hiện ra bản thân mình không thể nào vứt bỏ

được Đế Kiếm Phù, bởi vì tay phải nắm lấy Đế Kiếm Tâm đã bị người khác chế

trụ.

Rồi sau đó truyền đến một trận lực lôi kéo to lớn.

Trong Đế Kiếm Tinh không có Tiên lực và quy tắc ý cảnh, bọn họ thậm chí bay

lên còn không làm được, chỉ có thể nhảy lên một đoạn ngắn ngủi.

Một cái kéo này, trực tiếp kéo hắn từ giữa không trung ra đến giữa biển.

Hai người dường như là đồng thời cùng rơi xuống biển.

Không có bọt nước gì cũng không có tiếng vang.

Thời khắc đầu tiên hai người tiếp xúc với mặt biển, Ưng Trì Đạo Tôn liền cảm

giác được thân thể của mình đang tan ra rất nhanh.

Loại tan chảy này là hoàn toàn không thể đảo ngược, cũng không có đường nào

chống cự lại được.

Bị chiếm đoạt không chỉ có thân thể của hắn, mà còn có thần hồn của hắn, ý

niệm của hắn, tất cả dấu vết của hắn ở trên thế giới này…

Liều mạng đến sức lực cuối cùng, hắn gào thét nói.

“Ngươi điên rồi sao?”

Đều đã không còn chỗ có thể đứng, tên này vậy mà lại không chịu vứt bỏ Đế

Kiếm Phù để truyền tống ra ngoài, mà lại lựa chọn kéo mình cùng xuống nước

đồng quy vô tận!

Đây quả thực chính là hành vi của kẻ điên!

Nhưng mà ngay sau đó, con ngươi của hắn liền trợn tròn.

Khương Thành đang lôi kéo hắn cùng nhau rơi xuống nước, trên dưới toàn thân

vẹn toàn không hề hấn gì, còn đang mang vẻ mặt chế giễu nhìn hắn mỉm cười.

Thiên Đạo kiếm hải vây quanh hắn, nhưng mà điều sợ hãi là lực Thiên Đạo lại

hoàn toàn không hề tạo cho hắn một chút xíu thương tổn nào.

Càng đừng nói đến là nuốt chửng hắn!

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, Ưng Trì Đạo Tôn cảm thấy chính mình

như nhìn thấy cảnh tượng hoang đường nhất thế giới!

So với việc trước đây nhìn thấy Khương Thành có thể sử dụng được mười lăm

Môn Kiếm Tâm còn hoang đường hơn.

Vậy mà lại có người có thể miễn dịch với lực Thiên Đạo?

Dù rằng Thiên Đạo kiếm hải này, chỉ là một hình chiếu của Thiên Đạo, cũng

không phải là lực Thiên Đạo chân chính.

Nhưng cho dù là vậy thì nó cũng liên quan đến Thiên Đạo cao thượng mà!

Ngoại trừ Thiên Đế được cao độ Thiên Đạo cho phép ra, hẳn là không có ai có

thể tồn tại ở bên trong đó được?

Chuyện này làm sao có thể chứ?

Tiểu tử này cũng chỉ là một Thiên Tôn mà thôi!

Chẳng lẽ hắn lại có vận khí ngang hàng với Thiên Đế?

Cũng là người được Thiên Đạo chấp nhận ư?

Rốt cuộc thì hắn là ai?

Trong khoảnh khắc này, Ưng Trì Đạo Tôn đã nghĩ rất nhiều rất nhiều…

Chỉ đáng tiếc, hắn không còn cơ hội mở miệng nữa rồi.

Rất nhanh hắn đã bị Thiên Đạo nhấn chìm đến tia ý thức cuối cùng, cả người

đều tan biến đến không còn hình dáng tăm hơi.

Trong tay của Khương Thành giơ lên một thanh Đạo Kiếm thất giai vừa mới

đoạt lấy được.

Đó là kiếm hắn đoạt được trên người vị Đạo Tôn kia trước khi hắn bị giết.

Còn những chiến lợi phẩm khác, đã được hắn bỏ vào trong hệ thống kho hàng

rồi.

Không còn cách nào khác, ở đây không thể sử dụng được nhẫn trữ vật.

Ở Thiên Đạo kiếm hải này, hắn không hề có ưu lo tính mạng.

Mặc dù xưa nay hắn không có được sự tán thành của Thiên Đạo, nhưng năm đó

ở trong không gian Thiên Đạo chân chính, hắn đều có thể vui vẻ nhảy nhót,

huống hồ chỉ là hình chiếu Thiên Đạo tầm thường này.

Điều làm hắn thật sự phiền não chính là “hai con thuyền” đều bị phá hủy rồi.

“Chẳng lẽ ca phải bơi lội tham gia vụ rèn luyện này?”

Trái lại thì hắn biết bơi, mặc dù không dùng được Tiên lực, nhưng cũng vượt xa

thể lực của cấp Thiên Tôn, cũng có thể chống đỡ hắn vẫn cứ bơi được đến rất

nhiều năm về sau.

Mấu chốt là, cái cảnh này làm sao mà nhìn lại không hợp lẽ thường như vậy

chứ.

Hơn nữa còn rất khôi hài.

Hắn ở dưới biển cắt xuống hai đường, dừng lại ở đó, rơi vào suy nghĩ sâu xa.

“Cái kiểu dáng này, hình như không tiêu sái cho lắm!”

“Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng vai chính của ta.”

“Người khác đều là ngồi thuyền đến, mà ta lại ở dưới biển đạp nước vớ vẩn sao,

hoàn toàn không có mặt mũi nào rồi!”

Hắn móc lấy Đế Kiếm Phù ở trên người ra.

Có chút quấn quýt, hay là dứt khoát vứt cái đồ vật này đi, truyền tống ra ngoài

cho rồi.