Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1153




Cái gì?

Không những không thả người, ngược lại còn muốn bọn ta đưa ra lời giải thích?

Lưu Duyên và Quế Linh cùng đám người suýt nữa tức đến phát nổ.

“Ngươi còn muốn giải thích?”

“Đương nhiên rồi!”

Kim Phi Chí Tôn quay đầu lại nhìn Bích Anh Thiên Tôn, người vẫn luôn đi theo

hắn từ Chân giới Đan.

“Các ngươi to gán dám ra tay với Bích Anh Chí Tôn, tội ác tày trời!”

“Chuyện này nếu như các ngươi không đưa ra được đền bù xứng đáng, Dịch

Đan Lưu bọn ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên.”

“Cho dù có náo loạn đến Thiên Đế bên kia cũng phải tìm ra một lời giải thích!”

Lưu Duyên cùng đám người suýt chút bị chọc cho tức cười.

“Các ngươi bắt nạt người của Khương chưởng môn, lại còn mặt mũi bắt bọn ta

bồi thường?”

“Khương chưởng môn cái chó má gì?”

Kim Phi khinh thường nhếch môi.

“Chẳng qua chỉ là một Tôn giả mà thôi, cũng được các ngươi xem như báu vật,

thân phận của hắn ở trong mắt bọn ta thậm chí còn không bằng tên tiện tỳ kia.”

“Ta thích đụng vào người của hắn thì làm sao nào?”

Tay phải của Thành Ca chạm vào đuôi kiếm không chút dấu vết.

Yên Dĩ ở một bên suýt chút cười thành tiếng.

Vừa rồi sau khi Lưu Duyên cùng các đại sư khác xuất hiện, nàng còn nghĩ

Khương Thành thật sự sẽ không cần phải động tay cũng sẽ thành công cứu

Nguyệt Dao ra ngoài.

Nói thật thì khoảng cách thành công cũng chỉ thiếu một bước nữa.

Nào ngờ được nội bộ Thiên Đan tư lại có bè phái tranh đấu, hơn nữa dáng vẻ

của kẻ thù còn mạnh hơn.

Theo kế hoạch hiện tại, nếu muốn cứu được Nguyệt Dao dường như chỉ có một

con đường, chính là quét sạch Kim Phi Chí Tôn cùng đám người kia.

Giết đi!

Nhanh một chút biến nơi này thành máu chảy thành dòng đi!

Chỉ cần Khương Thành bắt đầu giết sạch toàn bộ tại đây, vậy Tà Tiên giới căn

bản đã thắng rồi.

Chưa nói đến ước định không động đến vũ lực kia giữa nàng và Khương Thành.

Chỉ cần giết chết nhiều Đế đan sư thất phẩm như vậy cũng đủ để chắc chắn

Thiên Cũng sẽ không tha thứ cho Thành Ca.

Dưới loại tình hình như vậy, cho dù cấp cao Thiên Cung muốn giữ lại tính mạng

của hắn trong một trăm ngàn năm cũng không thể giữ được, áp lực của tinh thần

quần chúng mãnh liệt cũng sẽ ép Thiên Đế phải ra tay giết chết hắn!

Mà thứ Thành ca có thể làm, hoặc là bị xử tử, hoặc là trốn đi.

Cho dù là loại kết cục nào cũng đều mang ý nghĩa Tà Tiên giới sẽ thắng.

Nàng đang nghĩ những gì, thật ra Khương chưởng môn đều hiểu rõ nhưng

không muốn nói ra.

Một mặt là Tiên quan cấp thấp Nguyệt Dao chưa từng gặp mặt, một mặt là kế

hoạch lớn của Thiên Cung!

Cái nào nhẹ cái nào nặng, liếc qua là thấy ngay.

Bất kì một người bình thường nào cũng sẽ đều biết nên lựa chọn cái gì.

Khương Thành chưa từng trải qua suy nghĩ tranh đấu nào, trong lòng của hắn

rất hiển nhiên đưa ra lựa chọn không giống với những người khác.

Mà vào lúc hắn sắp truyền tiên lực vào trong binh khí, khi bắt đầu khai thông

căn nguyên, trên trời cao lại có thêm một bóng người uy nghiêm hạ xuống.

“Dịch Đan Lưu các ngươi thật sự rất oai phong nhỉ!”

“Muốn khai chiến với Cổ Đan Lưu bọn ta?”

Tiếng động như cái chiêng không ngừng vang vọng sâu trong hồn hải của mỗi

một người, ù ù vang lên.

Các Đế đan sư trong sân không một ai dám lộ ra vẻ mặt không hài lòng.

Nghênh đón bóng dáng cao ngạo to lớn tỏa ra uy nghiêm mạnh mẽ ở giữa

không trung, ngoan ngoãn cúi thấp đầu của mình.

“Tham kiến Đạo Tôn!”

“Tham kiến Thái Hành Đạo Tôn!”

Nghe thấy cái tên trong truyền thuyết kia, Bạch Nguyên và Nguyệt Chủ suýt

chút nữa ngất luôn tại chỗ.

Mà nhìn thấy vị kia đến đây, vẻ mặt Kim Phi Chí Tôn cùng đám người kia cũng

biến sắc, cảm thấy không may mắn.

Vị Thái Hành Đạo Tôn này là đế đan sư bát phẩm có phẩm giai cao hơn của bọn

hắn!

Mặc dù tu vi là cảnh giới Đạo Tôn, quan giai là nhị phẩm, nhưng địa vị tại

Thiên Cung thậm chí không thua kém Thần Quân.

Mà điểm quan trọng nhất chính là… Hắn đến từ Cổ Tiên giới, là chỗ dựa lớn

nhất của Cổ Đan Lưu.

Lần xuất hiện này, không cần nói cũng biết là đến chống đỡ cho Cổ Đan Lưu.

Kim Phi cùng đám người kia vẫn không hiểu, vì sao một nhân vật với cấp bậc

như thế này cũng lại vì một tỳ nữ bé nhỏ mà đến dây, điều này có phần quá

hoang đường.

Mà Lưu Duyên, Quế Linh, Hàn Kì cùng những Đan sư Tiên giới khác đã vui

mừng không thôi tiến lên tiếp đón hắn.

“Ha ha, ngươi đến là ổn rồi.”

“Dịch Đan Lưu này còn muốn chèn ép bọn ta, đành dựa vào ngươi đến để

chống đỡ chỗ này!”

Tuy nhiên vị Thái Hành Tôn giả vừa đến này căn bản không hề để ý đến bọn

hắn.

“Nếu không phải các ngươi báo có tên của Khương chưởng môn thì ta sẽ không

vì một chút chuyện nhỏ này mà đến đây đâu.”

Hắn đẩy đám người kia ra, trực tiếp tiến gần đến chỗ Thành Ca.

Sau đó sắc mặt xúc động khom người với hắn.

“Khương chưởng môn, nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Thành Ca buông đuôi kiếm ra mỉm cười.

“Vẫn khỏe, xem ra bây giờ ngươi cũng sống rất tốt nhỉ, có mặt mũi như vậy.”

Nhìn thấy Thái Hành Đạo Tôn, hắn cũng tương đối xúc động.

Vị này vào năm đó là một trong những Tiên Đế của Tiên giới, chấp chưởng chủ

yếu là quy tắc đan.

Lúc đó hắn chỉ là một vị Tiên đan sư cửu phẩm.

Khi Man giới cùng chân giới âm giao chiến, hắn cũng không có ích lợi gì, chỉ

có thể đứng ở phía sau vẫy cờ cổ vũ, ngưỡng vọng nhìn dáng vẻ giết địch oai

hùng phi phàm của Khương chưởng môn.

Bây giờ thời gian từ từ trôi qua, hắn đã là Đế đan sư bát phẩm cao cao tại

thượng của Nguyên Tiên giới.

Thành tích này là nằm ngoài dự tính, nhưng hình như cũng hợp tình hợp lý.

Thái Hành Đạo Tôn vội vã khoát tay, biểu cảm khiêm tốn.

“Khương chưởng môn đừng chê cười ta, một chút thành tích này ở trước mặt

ngươi không đáng là bao hết, thật đáng chê cười mà.”

Nhưng mà trong mắt ẩn giấu một chút vui sướng vẫn bộc lộ tâm trạng của hắn.

Lời khen ngợi của Khương chưởng môn được xem là sự công nhận lớn nhất.

Bọn hắn gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách ở nơi này, Yên Dĩ, Nguyệt

Chỉ và Bạch Nguyên cùng những đám người ở phía sau sớm đã chết lặng, bị

kinh ngạc mười ngàn năm rồi.

Tình huống gì đây?

Thái Hành Đạo Tôn này cũng có giao tình với Khương Thành?

Hơn nữa xem ra hình như cũng rất tôn trọng dáng vẻ của hắn?

Điều này làm sao có thể chứ?

Vị này là Đế đan sư thất phẩm cực kỳ hiếm thấy đó!

Rốt cuộc hắn đã làm cái gì?

Mà miệng của Kim Phi Chí Tôn cùng đám người ở phía đối diện cũng đã mở

thành hình chữ O rồi, không thể ngậm được miệng.

Bọn hắn biết được Thái Hành Đạo Tôn chắc chắn là do Lưu Duyên cùng đám

người kia tạm thời mời đến.

Nhưng dù có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, vị Đế đan sư bát phẩm mà hắn

cũng cần phải hành lễ này, không phải đến vì Lưu Duyên cùng đám người kia

mà là đến vì Khương Thành người vừa bị hắn xem thường.

Tên tiểu tử này chẳng qua chỉ là một Tôn giả bé nhỏ thôi mà?

Cho dù Thái Hành không phải là Đế đan sư mà chỉ là một Đạo Tôn bình thường

thì cũng không thuộc cùng một thế giới với hắn chứ?

Giữa hai người không biết là thua kém nhau bao nhiêu cấp độ nữa?

Thái Hành vừa đến rất nhanh đã biết có chuyện gì xảy ra, dù sao thì chuyện của

Nguyệt Dao kia cũng không quá phức tạp.

Hắn thân là Tiên quan nhị phẩm cũng không dài dòng.

Trực tiếp mở quan ấn nhị phẩm của mình ra, lắc lắc về phía Kim Phi cùng đám

người ở đối diện

“Các ngươi thật là làm điều ngang ngược, không biết sống chết!”

“Ta ra lệnh cho các ngươi, lập tức thả người!”

Đây chính là sức mạnh của quyền lực.

Kim Phi Chí Tôn cùng những người kia vừa rồi còn kiêu ngạo phách lối, không

biết xấu hổ đòi một lời giải thích, bây giờ đã hoàn toàn giống như trái cà tím bị

héo.

Cho dù bọn hắn không cùng một trường phái với Thái Hành Đạo Tôn.

Nhưng cao hơn một phẩm giai, hoàn toàn có tư cách ra lệnh khiến bọn hắn làm

việc.

Lưu Duyên cùng đám người nhìn thấy biểu cảm ảm đạm không cam tâm kia của

bọn hắn, từng người một đều có chút hả hê.

“Sao vậy, Kim Phi ngươi muốn chống đối lại Tiên quân nhị phẩm?”

“Nhìn dáng vẻ của hắn là muốn tạo phản rồi!”

“Bây giờ Cổ Đan Lưu bọn ta chính là muốn dạy các ngươi làm việc đấy thì

sao?”

“Ngươi thử dám nói một chữ không xem?”

Kim Phi và Chính Hư cùng những Chí Tôn khác của Dịch Đan Lưu nghiến

nghiến răng, cuối cùng chỉ có thể khom người nhận lệnh.

Sau đó một hàng người chính thức tiến vào bên trong Đan thất.

Bích Anh Thiên Tôn là nguyên chủ của Đan thất vô cùng đau đớn, nhưng ngay

cả suy nghĩ không vừa lòng hắn cũng không dám nghĩ, hắn đã bị tình hình đáng

sợ này dọa rồi.

Trước đó có vài vị Tiên quan tam phẩm tứ phẩm tham gia đã đủ khiến người

khác sợ hãi rồi.

Vậy mà bây giờ đến cả Tiên quan nhị phẩm cũng tham gia vào.

Chuyện này càng lúc càng lớn, ẩn hiện có dấu hiệu sắp bị mất khống chế.