Dưới sự giúp đỡ bổ sung của Hàn Kì Thiên Tôn, năm vị đại sư và mấy vị Đế
đan sư đến sau cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Lý nào lại như vậy!” Lưu Duyên tức đến trợn mắt.
Quế Linh Chí Tôn đập bàn đứng dậy.
“Lại có chuyện này sao?”
Một số Đế đan sư khác càng tức giận hơn.
“Sai sót của bản thân lại trút giận lên người của Tiên quan cấp dưới, còn trừng
trị nghiêm khắc như vậy…”
“Chẳng qua là thấy thân phận của Nguyệt Dao thấp kém dễ dàng ức hiếp mà
thôi.”
“Vô lý, quá vô lý rồi!”
“Bích Anh tội ác tày trời!”
“Thật là đến cả thần cũng phải phẫn nộ, không ra gì!”
Thành thật mà nói, mặc dù bản thân bọn hắn chưa từng làm qua chuyện thế này
nhưng loại chuyện quá đáng hơn như vậy thì đã từng thấy qua.
Sỡ dĩ kích động như vậy, phản ứng thái quá như vậy, chủ yếu là bởi vì Khương
chưởng môn.
Đó là chuyện mà Khương chưởng môn đích thân ra mặt làm.
Nghĩ đến có người “Ức hiếp” người của Khương chưởng môn như vậy, đương
nhiên bọn hắn phải tức giận rồi.
“Chuyện này chắc các ngươi có thể xử lý công bằng đúng không?”
Trước đó Hàn Kì Thiên Tôn không giải quyết được, bây giờ Thành Ca cũng
không được yên tâm lắm.
“Ta nghe nói các ngươi có ba trường phái gì đó…”
“Khương chưởng môn ngươi có hơi xem thường năng lực của lão phu rồi!”
Lưu Duyên trực tiếp nhảy ra ngoài.
“Chuyện này, đối với bọn ta gọi là chuyện gì chứ?”
“Quá tốt rồi!”
Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên vô cùng vui mừng.
“Các vị tiền bối đại sư, khi nào chúng ta xuất phát vậy…”
“Xuất phát?”
Lưu Duyên cười khẩy một tiếng: “Bọn ta đường đường là Tiên quan tam phẩm
sắp đến cửa, lẽ nào hắn không nên đến quỳ gối nghênh đón hay sao?”
“Đúng vậy!”
“Cho dù bọn ta không để ý, Khương chưởng môn là thân phận gì, hắn dám
không nghênh đón?”
Quế Linh và Thanh Hoán cùng những đại sư khác cũng xoắn tay áo lên.
Từng người một sử dụng quan ấn tam phẩm của mình.
“Người đâu, gọi tên rác rưởi Bích Anh kia lập tức lăn đến đây nhận tội!”
Bích Anh Thiên Tôn có thể tùy ý sắp đặt số phận của Nguyệt Dao, trong mắt
của các vị đại sư chính là cặn bã.
Tùy tiện nắn, tùy tiện vặn.
Chỉ một lúc sau đó, một người nam râu đen, đầu đội mũ miện, trên người mặc
áo choàng màu xanh lục vội vàng gấp gáp chạy sang đây.
Vừa vào trong đã vội vã dè dặt chấp tay hành lễ.
“Tham kiến năm vị đại sư!”
“Không biết tiền bối gọi ta sang đây là vì chuyện gì?”
Thanh Hoán Chí Tôn nghiêm nghị hét lớn: “Bích Anh, tên nghiệp chướng nhà
ngươi thật to gan!”
Một số Đế đan sư bao gồm cả Hàn Kì Thiên Tôn trong đó sôi nổi chỉ vào người
nam râu đen kia, lớn tiếng giận dữ.
“Quỳ xuống chịu tội!”
“Quỳ xuống!”
“Ta thấy xử chết hắn là được rồi!”
“Không sai, loại tai họa này giữ lại cũng chỉ bôi nhọ Thiên Đan Tư.”
Nhìn thấy màn này, người có liên quan là Bích Anh Thiên Tôn vừa vội vã chạy
đến đã bị dọa cho mất hồn mất vía.
Không còn cách nào khác, mặc dù hắn và Lưu Duyên, Hàn Kì cùng đám người
kia không cùng một phe nhưng Lưu Duyên và Thanh Hoán là Tiên quan tam
phẩm!
Thân phận cao hơn hắn rất nhiều.
Nhiều đại sư như vậy thật sự muốn cùng nhau giết chết hắn, cuối cùng cho dù
có ầm ĩ đến Chấp Luật Tư thì cùng lắm cũng chỉ là pháp không trách chúng, xử
tội nhẹ nhàng một chút rồi cứ như vậy mà trôi qua.
Thiên Cung không thể xử tội chết một Đế đan sư thất phẩm bảo vật như vậy để
đền mạng cho hắn.
“Xin tha mạng!”
Hắn vội vã biết điều quỳ xuống.
Không chỉ có quỳ xuống mà còn nhanh chóng đổi sang chế độ khóc lóc thê
lương.
“Các vị tiền bối tha mạng, rốt cuộc tiểu Tiên đã phạm phải tội gì đến mức phải
bị xử chết.”
“Tiểu Tiên vô tội mà…”
“Ngươi mà vô tội?”
Hàn Kì Thiên Tôn tức giận không thể kiềm được đạp hắn một cái.
Chuyện này nếu như đổi lại lúc thường ngày thì Bích Anh Thiên Tôn làm sao
có thể để hắn đạp trúng, mà đã trực tiếp đánh nhau với hắn rồi.
Nhưng lần này đối diện với nhiều Tiên quan tam phẩm như vậy, hắn nào dám lỗ
mãng.
Một đạp vững chắc này khiến hắn lăn trên mặt đất mười mấy vòng, ngã đến mặt
mũi bầm dập nhưng vẫn không dám tức giận.
Cảnh này, hai nữ tử Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên đứng một bên xem đến cảm
xúc lẫn lộn, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Bọn nàng không phải là không hận Bích Anh Thiên Tôn, chỉ là thân phận chênh
lệch quá lớn, đừng nói đến ở trước mặt đánh người kia, chỉ là âm thầm oán trách
trong miệng còn không dám.
Cú đạp kia của Hàn Kì Thiên Tôn xem như đã giúp bọn nàng trút giận.
“Cái tên rác rưởi đê hèn không biết xấu hổ nhà ngươi, còn nhớ Nguyệt Dao
chứ?”
“Nguyệt Dao?”
Bích Anh Thiên Tôn giả vờ oan ức sững người, suy nghĩ mất mấy giây mới đột
nhiên nhớ ra.
“Chẳng lẽ ngươi nói là tì nữ Nguyệt Dao hèn mọn kia của ta?
“Tì nữ hèn mọn?”
“Nàng là Tiên quan phụ trợ cửu phẩm được Thiên Đình chính thức sắc phong,
ngươi lại có thể nói nàng hèn mọn!”
Nhiều vị Tiên quan vô cùng tức giận, nếu không phải lo lắng sẽ đánh chết hắn
tại chỗ thì suýt chút nữa nhịn không được bao đánh hắn rồi.
“Nguyệt Dao Tiên tử cao quý như vậy, ngươi cũng xứng động vào nàng?”
“Nói, ngươi làm gì nàng rồi?”
“Còn không mau mời nàng ra đây!”
Bích Anh Thiên Tôn thu nhỏ thành một quả bóng trên mặt đất đã chết lặng.
Nguyệt Dao? Cao quý?
Trò đùa gì vậy?
Không phải chỉ là một người công cụ phụ trợ chịu trách nhiệm thêm lửa và
truyền tiên lực thôi sao?
“Các ngươi… lại là vì ra mặt giúp nàng ấy?”
Mãi cho đến lúc này cuối cùng hắn mới hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy
cực kỳ hoang đường.
Nhìn thấy tình cảnh nghiêm trọng như vậy, hắn còn nghĩ bản thân trong lúc vô ý
đã phạm phải sai lầm khủng khiếp nào đó.
Kết quả lại như thế này?
Tiên quan phụ trợ giống như Nguyệt Dao, dưới quyền của hắn có hơn ba mươi
tên, hắn chưa từng xem những Tiên quan thấp kém đó là người.
Bình thường động một tí là mắng chửi trừng phạt, hoàn toàn không hề cảm thấy
có gì không đúng.
Không chỉ có Nguyệt Dao, đang trấn áp bên dưới Đan trận kia của hắn trước
mắt vẫn còn bốn tên Tiên quan thấp kém khác, người bị trấn áp lâu nhất cũng đã
một trăm nghìn năm rồi.
“Không đến mức đó chứ, chẳng qua nàng chỉ là một cửu phẩm…”
Các ngươi là Tiên quan tam phẩm tứ phẩm còn cao hơn ta, huy động nhân lực
chỉ vì một người công cụ như vậy sao?
Bốp!
Lưu Duyên Thiên Tôn hung hăng tát xuống một cái.
Đánh cho Bích Anh Thiên Tôn đầu óc quay cuồng, mặt bên trái nhanh chóng
sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Mắt chó của ngươi mù rồi!”
“Cửu phẩm cái gì, nàng là người của Khương chưởng môn!”
Hắn trang trọng chỉ Thành Ca.
“Người của hắn mà ngươi cũng có thể động vào sao? Ta thấy là ngươi muốn bị
chém thành từng mảnh rồi!”
Bích Anh Thiên Tôn đầu óc choáng váng mơ mơ hồ hồ nhìn thoáng qua
Khương Thành đang đứng trước mặt, sau đó càng trở nên mơ hồ.
Nghe thấy Lưu Duyên Thiên Tôn nói vậy, hắn còn nghĩ rằng Nguyệt Dao đang
che giấu xuất thân vô cùng đáng sợ của mình, nhất định không thể là một nhân
vật to lớn nào đó đứng sau lưng.
Chẳng lẽ nàng là con gái riêng của một vị Thần Quân nào đó, hoặc là họ hàng
xa của Thiên Đế?
Nếu không thì sao có thể khiến cho các vị Đế đan sư thất phẩm tập hợp lại ra
mặt vì nàng?
Kết quả xem xét, “Chỗ dựa vững chắc” phía sau Nguyệt Dao chỉ là một đế cảnh
cửu trọng…
Đến cả cảnh giới tu vi còn không bằng Đế đan sư lục phẩm như hắn.
Còn không phải là chuyện vớ vẩn hay sao?
Vài vị Đế đan sư thất phẩm kia tạo ra cảnh tượng nghiêm trọng như vậy chỉ vì
người này?
Hắn hoàn toàn không thể nào hiểu nổi!
“Được rồi, bảo hắn thả người ra sớm một chút!”
Thành Ca cũng vì bị ngăn trở bởi ước định nên không tiện ra tay, nếu không thì
Bích Anh đã trở thành người chết từ lâu rồi.
Làm màu tất nhiên là quan trọng, nhưng đối với hắn mà nói vẫn là nên cứu tỷ
của Nguyệt Chi ra trước đã, đỡ phải chịu đau khổ thêm vài phút.
Hàn Kì cùng đám người xoắn tay áo xông về phía Bích Anh lớn tiếng gào thét.
“Nghe thấy hay chưa?”
“Mau chóng dẫn đường đi!”
“Cung cung kính kính mời bà nội Nguyệt Dao của ngươi ra đây!”
“Dám có một chút sơ suất nào, trực tiếp róc xương lóc thịt ngươi luôn!”