Bước đó?
Bước nào vậy?
Thành Ca có hơi tò mò.
Ông anh à, lẽ nào ngươi muốn thay ta đánh sang bên đấy, làm thịt tên Bích Anh
Thiên Tôn kia?
Yên Dĩ và Nguyệt Chỉ cũng vô cùng hoang mang.
Không phải nói ngươi và tên Bích Anh kia là đối địch hay sao, còn có cách nào
khiến hắn thả người nữa?
Sau đó bọn nàng nhìn thấy Hàn Kì Thiên Tôn rút ra Tiên khí truyền tin.
“Sư Tôn, Khương chưởng môn đến rồi.”
“Khương chưởng môn nào?”
“Đương nhiên là Khương chưởng môn mà ngươi vẫn luôn nhắc đến rồi!”
Tiên khí truyền âm đột nhiên im bật, rõ ràng là đối diện bên đấy đã trực tiếp rời
khỏi.
Tiếp sau đó Hàn Kì Thiên Tôn lại mở ra gọi cho một người khác.
“Quế Linh đại sư, Khương Thành Khương chưởng môn đến rồi…”
“Đúng vậy, tại cổng chánh cung bên này!”
“Cự Trần huynh, Khương chưởng môn bảo ngươi mau chóng lăn ra đây nè.”
“Thanh Hóan đại sư, Khương Thành Khương chưởng môn đang ở cạnh ta
đây…”
Chỉ với thời gian trong chớp mắt, Hàn Kì Thiên Tôn đã nhanh chóng lay động
mười mấy người.
Còn chưa đợi hắn lay động xong, ở phía xa đã có vài bóng người nhanh như tên
bắn bay đến mang theo tiếng sấm tiếng gió gào thét.
“Hàn Kì, Khương chưởng môn thật sự đến sao?”
“Tên tiểu tử ngươi nếu như dám lừa ta, ta nhất định sẽ cho ngươi ở đây phòng
thủ ba mươi ngàn năm!”
“Khương chưởng môn ở đâu vậy?”
“Nhanh nhanh nhanh…”
Phần phật, năm bóng người gần như xuất hiện cùng lúc tại chỗ đấy.
Mà vừa nhìn thấy năm vị kia, vài Tôn giả gác cổng trước kia bị dọa sợ vội vã
khom người hành lễ.
“Tham kiến Lưu Duyên đại sư!”
“Tham kiến Quế Linh đại sư!”
“Tham kiến Thanh Hoán đại sư…”
Mà những vị đại sư kia căn bản không thèm để ý đến bọn hắn.
Vừa nhìn thấy Khương chưởng môn, năm vị đại sư suýt nữa quỳ xuống tại chỗ.
“Khương chưởng môn!”
“Thật sự là ngươi!”
“Trời à, thật sự không ngờ rằng cũng có ngày có thể trùng phùng cùng ngươi…”
“Quá tốt rồi, lại được gặp lại ngươi, ha ha ha ha!”
Năm vị đại sư vô cùng kích động, nhất là Lưu Duyên đại sư, kích động đến mức
nước mắt tuôn đầy mặt.
“Trời cao phù hộ, quả nhiên ngươi vẫn còn sống, ta biết chắc ngươi nhất định sẽ
còn xuất hiện mà!”
Với tư cách là một thành viên cùng từ Hạ giới vạn vực đi lên năm đó, hắn đã đi
theo Thành Ca Trung Tiên giới, cùng lúc tiến vào ngộ đạo Tiên Thụ.
Sau đó lại cùng nhau đến Thượng Tiên giới, cùng nhau đến Thương Long cốc,
cùng nhau chinh chiến tại núi Tiên Yêu.
Xem như là thuộc hạ cũ, giao tình đương nhiên cũng đậm sâu hơn người khác
rất nhiều.
Còn một vài vị luyện đan sư đến từ Tiên giới cũng phấn khích khác thường.
Năm đó sau khi ba Chân giới m, Dương, Hỏa đến thì mọi người đều cảm thấy
bất an, khoảng thời gian đấy tình tình của bọn hắn hết sức nguy nan, sắp rơi vào
diệt vong.
Tất cả đều nhờ vào một mình Khương chưởng môn bảo vệ tất cả mọi người.
Phần ân tình đó bọn hắn vẫn luôn ghi nhớ.
Nhìn thấy Thành Ca, từng người một đều vô cùng xúc động.
“Ha ha, mấy năm này bọn ta vẫn luôn nhắc đến ngươi đó!”
“Bây giờ lại gặp được ngươi, lần này như thế nào cũng phải tụ họp thật thỏa
thích một bữa.”
“Khương chưởng môn, bây giờ ngươi đang tự do tự tại ở đâu vậy, tại sao đột
nhiên lại đến Thiên Cung?”
“Ha ha ha ha, từ trước đến nay Khưởng chưởng môn vẫn luôn hành sự rất bí ẩn
mà, hành tung của hắn là thứ mà ta và ngươi có thể đoán được sao?”
Yên Dĩ và Nguyệt Chỉ cùng Bạch Nguyên lại một lần nữa mắt chữ a mồm chữ
o.
Luyện đan sư của Thiên Đan Tư nhiều như vậy, đương nhiên bọn nàng không
thể từng nghe nói qua toàn bộ.
Nhưng những vị trước mắt thì bọn nàng đều đã nghe danh từ lâu.
Lưu Duyên đại sự, tu vi chỉ là Thiên Tôn nhưng đường đường là Tiên quan tam
phẩm!
Chỉ vì hắn là Đế đan sư thất phẩm!
Mà Quế Linh đại sư và Thanh Hoán đại sư cũng là Đế đan sư thất phẩm cùng
cấp bậc với hắn, chỉ có điều hai người đó đã đạt cảnh giới Chí Tôn.
Những vị Đế đan sư thất phẩm này danh tiếng sớm đã truyền ra bên ngoài, được
vô số Tiên nhân ngưỡng mộ, được Đạo Tôn coi như thượng khách.
Đấy được gọi là thân phận cao quý!
Mà bây giờ bọn hắn lại quay quanh Khương Thành giống như các ngôi sao
quay quanh mặt trăng.
Cuối cùng bọn nàng cũng tin rồi…
Khương đại ca thật sự có quen biết rộng rãi.
Một chút cũng không phải là chém gió.
Không, có thể kết giao với năm vị Đế đan sư thất phẩm này thì dùng từ quen
biết rộng rãi không đủ để diễn tả.
Đối với vài tên Tôn giả của Thiên Cung mà nói, có thể duy trì tình bạn với bất
kì một vị nào trong số đó cũng đã là chuyện đáng để chúc mừng rồi.
Còn đối với cấp dưới của Tôn giả mà nói, năm vị này căn bản là nhân vật bọn
hắn không thể chạm đến!
Đây làm sao có thể chứ?
Miệng của Yên Dĩ không khép lại được, trong lòng có một cảm giác hoang
đường.
Phong Lẫm Đạo Tôn trước đó nàng còn có thể nghĩ là do thực lực chiến đấu của
Thành Ca mạnh mẽ, có lẽ thật sự có tư cách để nói chuyện cùng Đạo Tôn.
Bây giờ những vị Đế đan sư kia hoàn toàn thuộc về một lĩnh vực khác, đây
được xem là chuyện gì chứ?
Hắn làm thế nào lại khiến đám đại sư này thực lòng tin phục được?
Mà chuyện này… còn chưa kết thúc.
Năm vị đại sư lúc nãy chỉ vừa hỏi han được vài câu thì bên ngoài lại có thêm
vài bóng người họp thành nhóm vội vàng bay đến.
“Khương chưởng môn?”
“Thật sự là Khương chưởng môn!”
“Ha ha, quả thật là lão nhân gia ngươi rồi!”
“Khương chưởng môn, còn nhớ ta không hả?”
“Xí, ngươi là cái thá gì chứ, Khương chưởng môn sao lại có thể nhớ được
ngươi?”
“Đúng vậy, Khương chưởng môn chỉ có thể nhớ được ta, dù sao năm đó ta còn
đặt biệt đi qua lại trước mặt lão nhân gia hắn vài vòng…”
Chỉ một lúc ngắn ngủi, dưới cổng chánh cung đã trở nên rộn ràng náo nhiệt,
tổng cộng có năm sáu trăm vị Đế đan sư lần lượt đi đến.
Hàng trăm người đến sau này cũng đều đến từ Tiên giới ngày trước.
Mặc dù không có Đế đan sư thất phẩm nhưng Đế đan sư lục phẩm ngũ phẩm ở
trong sân tùy ý nhìn cũng có thể nhìn thấy.
Tùy ý ném ra ngoài cũng đủ khiến một số bộ phận khác tại Thiên Cung như
nhặt được vật quý.
Mà bây giờ những người này giống như rau dại ở bên đường không cần tiền,
một gốc lại một gốc.
Vì muốn tiếp xúc gần hơn với Khương chưởng môn, một vài người thậm chí
còn trở nên xô đẩy cãi vả lẫn nhau.
Cuối cùng Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên phục rồi.
Trong tâm trí của bọn nàng thì Thành Ca đã là Thần nhân.
Đây đâu phải là được hoan nghênh tại Thiên Đan Tư nữa, đây hoàn toàn là tiết
tấu khi trở về nhà của chính mình mà.
Các nàng thậm chí còn âm thầm suy đoán, chẳng lẽ trước kia Khương đại ca là
một thành viên của Thiên Đan Tư, vì vậy mới quen biết những vị Đế đan sư
kia?
Nếu như Yên Dĩ biết được tiếng lòng của bọn nàng, nhất định sẽ nói cho các
nàng biết, thật ra tên này vừa lên trời không lâu.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn bước chân vào cửa chính của Thiên Đan Tư.
Quỷ mới biết hắn làm sao “Thu phục” được nhiều Đế đan sư như vậy.
Đúng vậy! Thu phục!
Cho dù những vị này là Đế đan sư thất phẩm, ở trước mặt Khương Thành cũng
lễ độ cung kính, chào hỏi vô cùng kính trọng.
Dường như… cũng là thuộc hạ của hắn.
Yên Dĩ thật sự nghi ngờ thế đạo này bị rối loạn rồi.
Đế đan sư thất phẩm đối với đạo giả đều không che giấu thái độ gay gắt, vậy tại
sao đối với một tên Tôn giả ngoài nghề lại tôn trọng như vậy.
Nàng không thể hiểu nổi.
Nàng chỉ biết rằng lần này bản thân thật sự thua rồi.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau Khương Thành đã đi thẳng vào vấn đề.
“Nguyệt Chỉ, nói chuyện của tỷ ngươi cho bọn hắn biết, để bọn hắn ra mặt giúp
ngươi.”
Lưu Duyên, Thanh Hoán cùng đám người kia cũng rất thông minh.
Nhìn thấy đây là người con gái do Khương chưởng môn dẫn đến đương nhiên
sẽ nể mặt.
Vẻ mặt Thanh Hoán Chí Tôn ôn hòa nói: “Vị tiểu tiên tử của Cầm Nhạc Tư đây
có chỗ khó khăn nào, đừng ngại cứ nói rõ?”
“Ha ha ha…”
Quế Linh Chí Tôn vuốt râu cười lớn.
“Chỉ cần bọn ta có thể làm, nhất định sẽ hêt sức giúp đỡ!”
Một vài Đế đan sư khác cũng nhao nhao vỗ ngực, sôi nổi cam đoan.
“Tiểu cô nương ngươi đừng lo lắng, nếu như ngươi là người do Khương chưởng
môn dẫn đến, vậy cũng là người nhà của bọn ta.”
“Chuyện của người trong nhà cũng là chuyện của bọn ta!”
“Đừng nói đến, cho dù là Thần Quân ức hiếp ngươi, bọn ta cũng phải cùng nhau
đi đòi lại công đạo!”
Nhìn từng đại sư “Chân thực nhiệt tình”, Nguyệt Chỉ xúc động đến ứa nước
mắt, gần như không nói nên lời.
Nàng chưa từng nghĩ đến, một Nhạc Nữ tầng thấp nhất tại Thiên Cung như
mình lại có lúc được hàng trăm vị Đế đan sư bảo vệ như vậy.