“Khương chưởng môn, đám người này không hiểu chuyện, ngươi tuyệt đối
đừng để trong lòng.”
Sau khi giáo huấn mấy tên Tôn giả kia giống như mưa gió cuồng phong xong,
Hàn Kì Thiên Tôn lập tức lại thay đổi sắc mặt.
Gương mặt tươi cười giống như một đóa hoa cúc già đang đua nở.
“He he he, ngươi biết đó, ta không giống như bọn hắn.”
“Đối với ngươi vẫn luôn cực kỳ tôn trọng.”
Để thể hiện lòng trung thành, thậm chí hắn còn khoa trương nịnh hót gấp nhiều
lần như vậy.
“Những năm này mỗi lần muốn ngủ đều phải lặng lẽ niệm tên của ngươi mới
cói thể ngủ được…”
Thành Ca lập tức lạnh lẽo một hồi, ánh mắt của hắn tràn đầy cảnh giác.
Con mẹ nó, hắn không phải là con gái, niệm tên của ta làm gì chứ?
Yên Dĩ và Nguyệt Chỉ cùng Bạch Nguyên ở bên cạnh đã hóa đá tại chỗ.
Vốn nghĩ rằng tên Hàn Kì Thiên Tôn này cũng chỉ có một chút giao tình với
Thành Ca.
Bây giờ vừa nghe thấy như vậy, cái này há không chỉ là có cảm tình.
Còn thật sự là thuộc hạ…
Một tên Tiên quan ngũ phẩm làm thuộc hạ cho một tên Tôn giả.
Còn cảm thấy vinh dự?
Yên Dĩ có chút hoài nghi thế đạo này có phải rối loạn hết rồi không.
Nhất là tên Tiên quan ngũ phẩm còn là Đế đan sư lục phẩm kia.
Không phải là nói tính cách của người luyện đan kiêu ngạo, tầm mắt rất cao, đối
với ai cũng đều không thèm nhìn đến hay sao?
Hơn mười tên Tôn giả của Thiên Đan Tư đứng phía sau Hàn Kì đã bị Khương
chưởng môn làm cho kinh ngạc như gặp phải thần.
Làm gì dám có nửa phần xem thường và coi nhẹ nữa?
Có thể khiến Hàn Kì Thiên Tôn trở nên như vậy, thậm chí bọn hắn còn suy đoán
Khương Thành là tâm phúc của Thiên Đế.
“Được rồi được rồi, nịnh hót về sau có cơ hội rồi từ từ nịnh.”
Thành Ca xua xua tay, cách xa Hàn Kì Thiên Tôn đang muốn thân mật quá
mức.
“Lần này ta đến là có một nhiệm vụ vinh dự muốn giao cho ngươi.”
Vừa nghe thấy lời đó, Hàn Kì Thiên Tôn lập tức phấn khích giống như vừa
uống thuốc bổ.
“Khương chưởng môn lại dùng được ta? Ha ha, điều này thật sự quá vinh
hạnh.”
Năm đó Thành Ca gần như lần nào cũng đều tự mình làm màu, những người
khác giữ chắc chỗ dựa là được, cho dù người đứng đầu của vạn vực Hạ giới
cũng chỉ là cổ động viên.
Mà lúc đó Hàn Kì thân phận thấp hèn, khi họp ngay cả đứng ở bên ngoài cửa
điện cũng không có tư cách, chỉ có thể cùng một nhóm tiểu bối đợi ở quảng
trường, càng không nên nhắc đến.
Hiện tại được Thành Ca giao nhiệm vụ cho riêng mình khiến hắn giống như vừa
được trúng thưởng.
Thành Ca hài lòng gật gật đầu.
“Thật ra nhiệm vụ này đối với ngươi chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Hàn Kì vỗ vỗ ngực: “Ta không cần chuyện dễ dàng như vậy, nếu đến thì đến
chuyện gian khó nhất đi!”
Đám Tôn giả kia đứng một bên âm thầm chửi thề.
Bình thường ngươi ở Thiên Đan Tư cũng không thấy tích cực như vậy à.
Lần này là bị trúng tà rồi hả?
“Là như thế này…”
Thành Ca nhìn Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên một cái.
“Hay là các ngươi nói đi.”
Lần đầu tiên nhìn thấy hai người con gái này, Hàn Kì Thiên Tôn đã “Ngầm hiểu
trong lòng”, xem các nàng là nữ nhân của Thành Ca.
Phép tắc lễ nghĩa cũng vô cùng thích hợp, làm cho hai em gái vừa mừng vừa lo.
Một lúc sau, cuối cùng Hàn Kì cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Hừm, lẽ nào lại như vậy, tên rác rưởi Bích Anh kia làm việc lại không có
chuẩn mực đến thế?”
Bích Anh Thiên Tôn chính là vị đại sư mà Nguyệt Dao giúp đỡ luyện đan, cũng
là Đế đan sư lục phẩm.
Mà Nguyệt Dao cũng chính là bị hắn xử phạt.
“Chuyện này ngươi lại có thể không biết?”
Hàn Kì Thiên Tôn lắc lắc đầu: “Ta không biết, khi xử lý một Tiên quan cửu
phẩm, thậm chí không cần phải báo cáo cho Thủ tọa của Thiên Đan Tư, chỉ cần
Thứ Tịch Tiên quan thông qua là được rồi.”
Còn chưa đợi Thành Ca lên tiếng, hắn đã không nhịn được chủ động chởi bới.
“Thằng cha này thật là không cần mặt mũi nữa rồi!”
“Truyền sai tiên lực cái gì chứ, chắn chắn là thao tác luyện đan của hắn sai sót
dẫn đến thất bại mà thôi, chuyện thế này rất bình thường.”
Đối với luyện đan sư mà nói thì luyện đan thất bại thực sự có thể xem là chuyện
xảy ra hàng ngày.
Thật ra Thiên Đan Tư cũng sẽ không vì chuyện đấy mà nghiêm phạt ai cả.
Trừ khi làm nổ đan lô lại còn làm nổ luôn đan trận giống như Hàn Kì thôi.
Nguyệt Chỉ không hiểu rõ hỏi: “Tiền bối, nếu như tỷ của ta không làm sai, vậy
tại sao lại bị trấn áp một trăm triệu năm chứ?”
Hàn Kì vội vã lùi lại hai bước, khua tay với nàng.
“Không dám làm tiền bối của ngươi…”
Sau đó hắn mới thở dài một hơi.
“Có lẽ hôm đó tên rác rưởi Bích Anh tâm trạng không tốt cho nên đã tìm người
đến cố ý trút giận, tỷ của ngươi bị tai bay vạ gió.”
“Đám người bọn hắn làm việc từ trước đến nay đều là như vậy.”
Nghe hắn nói như vậy, gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên
hiện lên vẻ tức giận hiếm thấy.
Đây đúng là hiếp người quá đáng mà!
Chỉ vì tâm trạng không tốt mà trực tiếp phá hủy cả một đời người?
Lẽ nào lại có lí đó!
Thành Ca cũng thu lại nụ cười.
“Vậy ngươi mau chóng cứu tỷ của nàng ấy ra đây trước đi.”
Đã đánh cược với Yên Dĩ nên lần này không tiện ra tay khai chiến.
Nếu không thì hắn đã có thể tự mình trực tiếp đánh vào đấy, lấy đầu của tên
Bích Anh Thiên Tôn kia cùng nhau ra ngoài.
Vừa rồi Hàn Kì Thiên Tôn còn muốn có một nhiệm vụ gian khó đột nhiên lại bị
sượng.
“Chuyện này…”
“Chuyện này sao…”
Thành Ca cau mày.
“Sao vậy, không phải vừa rồi vẫn đáp lời rất sảng khoái hay sao?”
Hàn Kì Thiên Tôn vội vã lắc đầu.
“Không không không, ta cũng mong muốn có thể lập tức đến đấy, nhưng
chuyện này có hơi rắc rối.”
“Sao vậy?”
“Bích Anh Thiên Tôn và ta đều là Đế đan sư lục phẩm, đều là Tiên quan ngũ
phẩm, cùng cấp bậc với ta, ta cũng không có quyền sai bảo hắn.”
“Chuyện này thì cũng thôi đi. Nếu như là một quan khác, ngược lại cũng nể mặt
ta mà thả người.”
Hàn Kì nghiến răng, hung hăng nói: “Vấn đề là Bích Anh và ta không cùng một
trường phái, còn đối nghịch nhau, thật sự muốn ta khiến hắn thả người thì nhất
định hắn sẽ cố ý trừng phạt nặng hơn.”
“Còn có chuyện như vậy sao?”
“Đúng vậy, bên ngoài đều nghĩ Thiên Đan Sư thuộc về Thiên Cung, nhất định là
một lòng. Thật ra nội bộ Thiên Cung Tư bọn ta chia làm ba trường phái…”
Khương Thành không có kiên nhẫn vung vung tay.
“Được rồi ta không có tâm trạng muốn nghe về ba phe đối nghịch kia của Thiên
Đan Tư các ngươi, chỉ một câu thôi, chuyện này ngươi có làm được hay
không?”
“Không phải hắn đã nói rồi sao, hắn và người đó là đối địch. Ngươi thật sự
muốn hắn ra mặt, vậy ngược lại là hại người, ngươi muốn hại tỷ của người con
gái kia sao?”
Yên Dĩ ở phía sau lại lần nữa xuất hiện phả ra một chút cảm giác tồn tại.
Vốn dĩ thấy Hàn Kì Thiên Tôn kia là một Tiên quan ngũ phẩm, nàng còn tưởng
là mình sắp thua rồi cơ.
Không ngờ rằng “Tình thế xoay chuyển”, Hàn Kì Thiên Tôn cũng không thể
làm được chuyện này.
“Ha ha, ta sớm đã nói rồi, ngươi ngoài chiến đấu giết người ra thì căn bản
không còn cách nào khác để làm chuyện này.”
Lang nữ này đứng ở một bên dồn hết sức lực châm dầu vào lửa, khiêu khích
Khương chưởng môn ra tay, bảy vào bảy ra ở Thiên Đan Tư.
“Hay là dứt khoát đánh sang đó đi, trừng phạt nghiêm khắc tên Đế đan sư đã ức
hiếp tỷ của nàng ấy.”
“Lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn tỷ của nàng ấy tiếp tục chịu khổ?”
Đối với Tà Tiên như nàng mà nói, việc tàn nhẫn hơn gấp trăm lần nàng cũng có
thể làm được.
Nhưng vào lúc này, dường như nàng đã biến thành Bồ Tát trách trời thương
dân.
“Chậc chậc, bị trấn áp dưới đan trận một trăm triệu năm, đấy là thời gian mà
con người có thể sống sao? Quá thảm rồi, thật khiến người khác đau lòng mà!”
“Không phải đều nói xung quan nhất nộ vì hồng nhan sao…”
Nàng cũng rất hiểu, có điều Nguyệt Chỉ không hy vọng Khương Thành sẽ làm
chuyện kia.
Vừa định khuyên ngăn, Hàn Kì Thiên Tôn đứng ở trước mặt đã hít sâu một hơi.
Sau đó hung hãn giậm chân một cái, đưa ra một quyết định quan trọng.
“Nhiệm vụ của Khương chưởng môn, làm sao ta có thể bỏ qua, xem ra chỉ có
thể lựa chọn bước đó!”