Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 1020




Ngay khi Tiêu Hoài chạy tới sơn cốc kia, đã nhìn thấy ba cái đầu người đang bị

treo cao ở cửa cốc.

Ba vị huynh đệ lần trước đã bị giết.

Một dòng máu nóng xông thẳng từ chân lên tới đầu, suýt nữa khiến hắn phát

điên ngay tại chỗ.

Bốn phương tám hướng, hơn một ngàn Tiên nhân xông ra từ sơn cốc và trên cả

những đám mây.

Kẻ cầm đầu kia, đúng là tông chủ của Thiên Lãng tông.

Mà trong tay hắn, còn cầm Tiên phù vừa mới bị bóp nát.

“Tiêu Hoài, ngươi tới rồi đấy à?”

“Hừ, thật không biết trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì.”

“Thật sự cho là bọn ta sẽ không can thiệp vào việc chủ trì công đạo gì đó của

ngươi?”

“Ngươi xem mình là ai chứ?”

“Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

Tiêu Hoài không hé răng, hắn chỉ chậm rãi lấy ra đạo khí của mình.

Nhưng mà ngay sau đó, trên trời dưới đất đều được ánh sáng của cấm chế trận

pháp rọi sáng, đây là một cuộc vây săn.

Không chỉ có Thiên Lãng tông tham gia, mà còn có cả mười mấy cao thủ của

gia tộc và môn phái xung quanh.

Tất cả những thế lực này đều không muốn nhìn thấy hắn còn sống.

Bởi vì một người có thực lực mạnh như vậy, đồng thời còn thích chủ trì công

đạo khắp nơi, thật sự là không hợp với bọn họ.

Sự tồn tại của hắn, chính là thứ ngáng đường mọi người.

Đại chiến nổ ra, cũng chẳng có gì bất ngờ khi Tiêu Hoài bị thương nặng.

Ngay trong phút giây hắn sắp bị sự bao vây tấn công kia giết chết, thì đột nhiên,

có một trận cuồng phong thổi vào giữa sân, ngay sau đó bóng dáng của Tiêu

Hoài biến mất ngay tại chỗ.

“Người nào?”

“Sao lại thế này?”

“Ai đã cứu hắn?”

Mọi người đều nghi ngờ không chắc:

“Chắc chắn là hắn trốn không xa, lục soát!”

“Những người có liên quan tới hắn trong mấy năm nay, đều bắt hết lại!”

Chỉ một thoáng, khu vực này đã có sự thay đổi nhanh chóng, mạnh mẽ.

Mà bên kia, Tiêu Hoài – người được cứu, đã nhìn thấy một người phụ nữ thần

bí.

Đúng vậy, vô cùng thần bí.

Thần bí đến mức, rõ ràng có thể nhìn rõ mặt của nàng, nhưng lại hoàn toàn

không nhớ được mặt của nàng, chỉ cảm thấy nàng luôn sống trong một đám

sương mù vô hình.

“Cảm ơn tiền bối ơn cứu mạng!”

Hắn cố nén trọng thương, đứng dậy nói lời cảm ơn.

Tiên Mẫu không ngăn hành động này của hắn, mãi cho đến khi hắn nói xong lời

cảm ơn, nàng mới thản nhiên nói: “Phải chăng ngươi rất không cam lòng, đúng

không?”

“Đúng vậy!”

Nghĩ đến việc ba huynh đệ kia chết thảm, Tiêu Hoài nghiến răng, siết chặt tay,

móng tay đều cắm sâu vào lòng bàn tay.

Hắn hận!

Cực kỳ hận!

Tiên Mẫu không đồng tình với tâm thái này của hắn một chút nào.

Vẻ mặt của nàng bình tĩnh, giọng điệu thờ ơ: “Tu luyện giới là nơi nói chuyện

bằng thực lực, còn công đạo, thứ mà ngươi luôn kiên trì gìn giữ, dường như

cũng chẳng có ích lợi gì.”

“Không!”

Khi ý niệm vững vàng bị nghi ngờ, cho dù đây là ân nhân cứu mạng, Tiêu Hoài

cũng không nhường dù chỉ là một bước!

“Cái chết lần này của bọn họ, quả thật là do ta lo nghĩ không chu toàn, nhưng

càng là do sự ngang ngược tà ác của chính những thế lực như Thiên Lãng

tông!”

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng Tiên Mẫu: “Ta sẽ không hối hận về sự kiên

trì của mình! Thế đạo hỗn loạn này, cần trật tự, cần phải có người chủ trì công

đạo!”

“Thật sao…”

Tiên Mẫu chậm rãi xoay người, giọng của nàng có chút mờ ảo.

“Hy vọng ngươi có thể tiếp tục giữ được sự kiên trì này.”

“Tiền bối, tiền bối…”

Tiêu Hoài với tay về phía trước, nhưng mà ngay cả chút hơi thở của nàng cũng

không cảm nhận được.

Nghĩ tới việc, ngay cả tên của vị nhân cứu mạng mình vẫn chưa hỏi được, hắn

không chỉ tiếc nuối mà còn cảm thấy hổ thẹn.

Ba tháng sau, thương thế của hắn đã khôi phục được một phần.

Vì thế, hắn rời khỏi rừng hoang núi sâu, bí mật trở về Tiên thành, nơi ở trước

kia của mình.

Chẳng mấy chốc, hắn đã phát hiện ra không khí ở đây hơi khác với trước kia.

Nhịp sống hối hả thường ngày không còn nữa, tuy vẫn còn Tiên nhân qua lại

trên đường, nhưng vẻ mặt của mỗi người đều rất nghiêm trọng.

Và trong toàn bộ Tiên thành, đều tản ra mùi máu, mùi chết chóc nhàn nhạt.

Đã xảy ra chuyện gì?

Thực lực của hắn rất mạnh, vì thế chẳng mấy chốc đã nghe được rất nhiều cuộc

bàn luận bí mật bên trong thành.

“Haizzz, Thăng Dương các đã thành đống đổ nát…”

Thăng Dương các?

Tiêu Hoài khẽ động lòng, đây không phải là cửa tiệm nhỏ mà mình đã từng giúp

sao?

Khi ấy, Tịnh Vũ thế gia bên trong thành cậy thế ức hiếp người, ức hiếp chưởng

quầy của Thăng Dương các.

Bản thân mình còn trượng nghĩa ra mặt, thay Thăng Dương các ép lui tam

trưởng lão của Tịnh Vũ thế gia, còn khiến kẻ đó phải bồi thường tổn thất.

“Còn không phải sao, cả nhà chưởng quầy đều bị Tịnh Vũ thế gia giết…”

“Còn có toàn bộ đám Tán tiên ở Bắc thành, cũng bị Thiên Lãng tông diệt rồi.”

“Đêm hôm đó đã chết trên chục ngàn người!”

“Thảm quá đi, máu chảy thành sông!”

“Đâu chỉ có thế, vẫn còn…”

Nghe thấy những cuộc bàn luận này, đầu của Tiêu Hoài ong ong.

Những người này đều là những người từng được hắn cứu giúp.

Mà hiện tại, tất cả những người này đều bị diệt sạch.

“Quá ngang ngược!”

“Ngươi nhỏ giọng chút, chớ để bị nghe thấy, nếu như bị xem là đồng đảng với

Tiêu Hoài thì xong đời đấy.”

“Vẫn may, ta không qua lại với hắn.”

“Haizzz, cũng không biết tên Tiêu Hoài kia trốn ở nơi nào.”

“Hắn không dám lộ diện, nhưng mà những người bị hắn liên lụy, bọn họ đều là

những người rất vô tội.”

“Đúng vậy, nếu khi trước hắn không ra mặt bừa bãi, những người đó nhiều lắm

cũng chỉ chịu thiệt thôi, chứ đâu có bị giết như này?”

“Không có thực lực còn cứ thích ra mặt, chủ trì công đạo gì đó, ta khinh!”

Những cuộc bàn luận này tràn ngập khắp nơi trong Tiên thành.

Trừ khi Tiêu Hoài mất nhận thức, nếu không bất cứ lúc nào hắn cũng có thể

nghe thấy.

Cuộc phục kích lần trước của Thiên Lãng tông không phá hủy được niềm tin

của hắn, nhưng hiện tại, những lời bàn luận nhảm nhí này, cuối cùng cũng khiến

hắn bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.

Đúng vậy, Nguyên Tiên giới hiện giờ đang rơi vào loạn thế trước nay chưa từng

có.

Mạnh hiếp yếu là quy luật sinh tồn.

Còn công lý mà mình luôn kiên trì gìn giữ, trật tự mà mình muốn bảo vệ, hoàn

toàn chỉ là một trò đùa.

Đến nỗi, ngay cả người được mình giúp, cũng phỉ nhổ mình!

Chẳng lẽ… mình sai rồi sao?

Nếu mình mặc kệ những việc đâu đâu kia, có lẽ đã tiêu diêu tự tại nhiều rồi?

Trong gian phòng tối đen như mực, nhiều đạo thần quang sáng lên, Tiên Mẫu lại

xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Hiện tại.. ngươi còn kiên trì như trước nữa không?”

Môi của Tiêu Hoài mấp máy, thật lâu không nói được lời nào.

Tiên Mẫu khẽ lắc đầu, ngay khi đang định rời đi, cuối cùng, phía sau cũng

truyền ra giọng nói vô cùng chắc chắn.

“Đúng vậy, ta vẫn kiên trì như cũ, ta không sai!”

“Có sai thì cũng là thế đạo này sai!”

Tiên Mẫu xoay người, phát hiện ánh mắt của người này trở nên kiên định hơn

bao giờ hết.

“Tuy ta không thay đổi được bao nhiêu, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn là thuận theo

thế đạo hỗn loạn.”

Tiên Mẫu thản nhiên nói: “Ngươi giúp người khác, rất có thể sẽ là hại người

khác, bọn họ sẽ bị trả thù.”

“Vậy thì hãy khiến kẻ muốn trả thù không dám trả thù, khiến kẻ muốn trả thù

không có năng lực trả thù nữa.”

“Ngươi cũng không có thực lực đó.”

“Đúng vậy, ta không có…”

Tiêu Hoài lại trở nên cô đơn.

Sau đó, một cây bút dài gần một thước đã bay tới trước mặt hắn.

Cảm nhận được hơi thở của cây bút này, dường như có chút mênh mông vô tận,

lại có chút hư ảo như có như không, như thể nó không phải là thứ mà thế giới

này nên có.

Hắn nhìn Tiên Mẫu với ánh mắt đầy sự nghi ngờ.

Hắn không cảm nhận được, bất kỳ sự dao động quy tắc mạnh mẽ nào trên cây

bút này.

“Đây là Mệnh Nguyên bút.”

Năm chữ ngắn ngủn này của Tiên Mẫu như tiếng sấm lớn bùng nổ trong đầu

Tiêu Hoài.

Tuy hắn chỉ là Đế Cảnh lục trọng, còn lâu mới đủ tư cách tham gia tranh đoạt

Thiên Đạo, nhưng tóm lại, hắn không khiếm khuyết về thưởng thức giống như

Thành Ca.