Bất An Vu Thất

Chương 4





Trương Uẩn Chi không đáp lời, nói: “Vừa rồi tôi mới kiểm tra cho Ôn Thường Thế, vấn đề lớn nhất vẫn là——”

“—— Ừ, tôi biết,” Dụ Tễ nhìn Ôn Thường Thế đang ngồi ăn một cái, đáp: “Tôi cũng muốn đưa anh ta đi chữa não bộ, nhưng mấy ngày nay thì không được.”

Dụ Tễ nghe được từ một người bạn, nói những kẻ tìm kiếm Ôn Thường Thế hiện đang rà soát, theo dõi giao thông toàn Nghi Thị. Dụ Tễ cảm thấy, dù bọn họ có theo dõi khắp nơi cũng chưa chắc có thể tóm được cậu và Ôn Thường Thế, nhưng nơi đầu sóng ngọn gió, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Ôn Thường Thế nghe vậy ngẩng đầu, cũng nhìn nhìn Dụ Tễ, cắt ngang cuộc nói chuyện mà hỏi lại cậu: “Chữa não bộ?”

Trương Uẩn Chi vừa muốn nói chuyện, Ôn Thường Thế lại giơ tay ngăn hắn.

“Được rồi, được rồi, cho anh đi làm kiểm tra.” Dụ Tễ bất đắc dĩ, sửa lại cách dùng từ rồi một lần nữa nói: “Nhưng những kẻ ném anh xuống biển còn chưa tìm được thi thể của anh, hiện vẫn đang tìm kiếm, cho nên chúng ta đợi một thời gian rồi đi, được không.”

Ôn Thường Thế nhận được đáp án vừa lòng mới chịu cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Trương Uẩn Chi mang theo đồ bỏ rời đi, trong phòng lại chỉ còn hai người Dụ Tễ và Ôn Thường Thế.

Dụ Tễ nhìn đám cỏ bên ngoài cửa sổ sát đất có chút so le không đồng đều, muốn bắt nạt Ôn Thường Thế dụ hắn đi dọn cỏ, Ôn Thường Thế vẫn như thường lệ – không làm. Hai người đang giằng co, bí thư của Thiệu Anh Lộc bỗng nhiên gọi điện cho Dụ Tễ.

Dụ Tễ lập tức dùng thủ thế bảo Ôn Thường Thế câm miệng rồi nhận điện thoại.

Bên kia cũng không có chuyện gì lớn, hắn chỉ nói chủ nhật có buổi lễ mừng khai trương một sòng bạc mới, hỏi Dụ Tễ có thể tham gia hay không. Dụ Tễ đang muốn gặp cha cậu để thám thính tin tức liên quan tới Ôn Thường Thế, liền đồng ý.

Dụ Tễ ngắt điện thoại, vẫy tay với Ôn Thường Thế. Ôn Thường Thế không để ý, Dụ Tễ cũng không tức giận, chỉ hỏi: “Ngày mai buổi chiều và tối tôi đều phải đi giúp cha, anh có thể ở nhà một mình không?”

“Ừ.” Ôn Thường Thế nói.

“Tôi sợ cha tôi sẽ cùng về đây, anh phải thời khắc chú ý,” Dụ Tễ dặn dò, “Nếu phát hiện có gì lạ thì trốn vào kho ngay nhé.”

Đôi mắt Ôn Thường Thế vẫn nhìn chằm chằm màn hình, không trả lời. Dụ Tễ xem như hắn đã biết.

Khách tới mừng lễ khai trương sòng bạc mới này nhiều như mây. Dụ Tễ đã lâu không hưởng thụ loại xã giao náo nhiệt này, tiếp đón nhóm người ngang hàng và trưởng bối, thuận tiện nhìn mấy người anh em của cậu.

Dụ Tễ một tấc cũng không rời mà đi theo cha cậu, chính lúc cậu sắp thất thần lại nghe được tên Ôn Thường Thế.

“Có tin tức gì của Ôn Thường Thế không?” Một người cùng hiệp hội cá độ đang trò chuyện với Thiệu Anh Lộc, bỗng nhiên thấp giọng nhắc tới.

Thiệu Anh Lộc theo bản năng nhìn Dụ Tễ một chút, mới quay đầu nói: “Chưa từng nghe nói.”

Dụ Tễ làm bộ như muốn mở miệng, mới vừa phát ra một âm thanh, đã bị Thiệu Anh Lộc trừng mắt liếc một cái.

Buổi tối Thiệu Anh Lộc tham gia yến hội, đi uống một vòng mới trở lại ngồi ở bàn chính, bên tay phải của Dụ Tễ. Hiếm khi thấy Dụ Tễ muốn uống rượu, chậm rãi cùng Thiệu Anh Lộc uống.

Vẻ ngoài của Dụ Tễ rất ưa nhìn, là góp nhặt ưu điểm của Dụ đại tiểu thư và Thiệu Anh Lộc, cậu uống rượu xong trên mặt nhiễm chút ánh hồng, càng thêm thanh tú xinh đẹp. Cậu nhìn Thiệu Anh Lộc cũng không khác gì mình, liền thò đầu lại gần, làm bộ thực bối rối mà nói: “Cha, con thực sự đã thấy Ôn tiên sinh, càng nghĩ càng giống.”

“Con nhìn lầm rồi.” Thiệu Anh Lộc chắc chắn nói.

Hắn trả lời chắc chắn như vậy, Dụ Tễ không khỏi tự phỏng đoán, Thiệu Anh Lộc ngày đó đã đi tra xét về người đàn ông đeo khẩu trang mà mình nhìn thấy.

“Phải không?” Dụ Tễ cau mày, lại hỏi, “Hắn biến mất không chút tăm hơi nào rồi sao?”

“Cũng không nhất định là hắn có ở Nghi Thị, nhưng thật ra con,” Thiệu Anh Lộc buông ly, nhìn kỹ Dụ Tễ, chậm rãi nói từng chữ: “Vì sao lại quan tâm chuyện của hắn?”

Thiệu Anh Lộc đã lớn tuổi, người cũng mập ra không còn nét phong lưu, phóng khoáng ngày còn trẻ nữa. Chỉ có duy nhất đôi mắt vẫn như cũ, nhìn như thấu suốt mọi chuyện. Bất luận trong lòng hắn chỉ biết được vài phần, nhưng người ngoài bị hắn nhìn đều cảm thấy hắn đã nhìn thấu hết thảy mọi chuyện.

Dụ Tễ đã quen ngụy tạo với cha mình, trên mặt cũng không hề hiện ra vẻ mất tự nhiên, thẳng thắn nói với Thiệu Anh Lộc: “Ai gặp qua anh ta mà không có ấn tượng khắc sâu chứ.”

Thiệu Anh Lộc gật gật đầu, Dụ Tễ lại truy vấn: “Rốt cuộc hắn vì sao lại mất tích ạ?”

“Lúc giao dịch bị một thủ hạ bên người phản bội,” Thiệu Anh Lộc giản lược mà nói: “Sau khi hắn mất tích dưới biển, Mậu Thị đều rối loạn, thuộc hạ và kẻ thù đều đang tìm hắn.”

“Cha, người cũng đang tìm đi.” Dụ Tễ nâng má, nửa thật nửa giả hỏi.

Thiệu Anh Lộc cười cười, vỗ vỗ vai Dụ Tễ, còn chưa đáp lại có lão bằng hữu tới chúc mừng hắn khai trương sản nghiệp, hắn liền đứng lên bưng chén rượu đi ôn chuyện.

11 giờ Dụ Tễ mới trở về nhà, Ôn Thường Thế còn chưa ngủ.