Bất An Vu Thất

Chương 28




Buổi sáng Dụ Tễ mở mắt ra, phát hiện Ôn Thường Thế đã tỉnh, đang dựa vào giường lẳng lặng xem máy tính bảng.

Dụ Tễ vừa động Ôn Thường Thế liền chú ý tới, trước tiên nhìn Dụ Tễ một cái, bỏ đồ trên tay sang một bên thuận tay vuốt lọn tóc đang phủ lên mắt cậu.

“Mấy giờ rồi?” Dụ Tễ hỏi hắn.

Dụ Tễ mở miệng mới phát hiện giọng mình thật khàn, liền ngồi dậy muốn xuống giường uống nước.

Cậu đưa lưng về phía Ôn Thường Thế, xoay người nhặt lại áo tắm hôm qua vứt bừa dưới đất. Tay vừa mới đụng tới góc áo tắm đã bị Ôn Thường Thế chặn lại, kéo người trở về.

Đất trời trước mắt Dụ Tễ quay cuồng một hồi, lại bị Ôn Thường Thế đè lên.

“Anh làm gì thế.” Dụ Tễ đè lại bàn tay đang đặt trên eo mình, hỏi hắn.

“Đừng nhúc nhích.” Ôn Thường Thế đứng đắn nói.

Không biết là hắn cố ý hay thực sự là do chân không tiện cử động, trọng lượng cơ thể hoàn toàn áp lên người cậu, ép tới mức Dụ Tễ không thở nổi.

“Anh dịch ra một chút, em muốn uống nước.” Dụ Tễ đẩy bả vai hắn, nhẹ nhàng nói.

Ôn Thường Thế lại ôm Dụ Tễ một lát mới buông tay ra, nhìn cậu xuống giường mặc lại áo tắm.

Thực ra đêm qua chỉ làm một lần, nhưng có hơi lâu. Dụ Tễ đi lại mấy bước cũng thấy chân mềm nhũn ra, liền tới gần tường, dùng tay vịn lên đó mà chậm rì rì bước đi.

Cậu uống nước xong, lại đi rửa mặt rồi trở về bên người Ôn Thường Thế, ngồi trên giường nhìn hắn phát ngốc.

Ôn Thường Thế đang nói chuyện cùng Ức, hắn nghe Chu Ức nói một chút, sau khi ngắt điện thoại, ngẩng đầu nói với Dụ Tễ: “Lát nữa trở về Mậu thị cùng anh, chắc là chiều sẽ đi.”

Dụ Tễ nắm lấy dây lưng áo tắm của chính mình, không đáp ‘được’. Cậu suy nghĩ một hồi mới nói: “Anh muốn đưa em trở về sao?”

Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ, hơi nhíu nhíu mày, hỏi: “Em không muốn?”

“Em không biết.” Dụ Tễ chậm rãi lắc lắc đầu.

Cậu cảm thấy bản thân như kẻ đi lang bạt vậy, Thiệu Anh Lộc không đáng tin cậy cậu liền dựa vào Ôn Thường Thế. Bị người ta mang tới chỗ này chỗ kia.

Lúc nhặt Ôn Thường Thế về cậu nghĩ rất đơn giản, cậu không nghĩ bản thân và Ôn Thường Thế sẽ có khúc mắc tình cảm gì. Nhiều nhất là cậu hi vọng, Ôn Thường Thế có thể xem như cậu đã cứu hắn một mạng mà giúp cậu đưa ông ngoại ra ngoài.

Ôn Thường Thế nói luôn đi với làm, khiến Thiệu Anh Lộc không thể làm khó cậu nữa cũng đơn giản.

Dụ Ấu Di đã mua cho Dụ Tễ một tài khoản ủy thác nhưng cậu chưa từng nhận, vốn định chờ ông ngoại ra ngoài rồi Dụ Tễ có thể tùy tiện đưa ông cùng đi, tới một nơi nào đó thoải mái mà ở. Cậu cũng sẽ tìm một công việc sáng đi tối về hoặc là đi học, có tự do là tốt rồi những chuyện khác đều có thể thay đổi.

Hiện giờ Ôn Thường Thế lại nói hắn nguyện ý đưa Dụ Tễ về nhà, nhưng để Dụ Tễ ở bên làm gì, cậu là cái gì đối với hắn, Ôn Thường Thế lại không hề nói.

Dụ Tễ không đoán được tâm tư của hắn, cậu cảm thấy như thể hai chân không dẫm trên đất bằng. Nhưng Ôn Thường Thế là người sống rất tự do, nếu muốn Dụ Tễ cứ như vậy không chút chắc chắn mà đổi đường đi, cậu lại không cam lòng.

“Không biết cái gì?” Ôn Thường Thế hỏi Dụ Tễ.

“Không biết anh đưa em trở về làm gì.” Dụ Tễ nói xong cảm thấy có chút xấu hổ, liền lấy điện thoại ở đầu giường ra khởi động máy. Trên màn hình hiện lên một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, ai cũng hỏi.

Cậu nhìn tin nhắn Trương Uẩn Chi gửi cho mình, hắn hỏi cậu ở đâu, còn nói hiện giờ chuyện đã truyền khắp trong giới tại Nghi thị rồi.

Dụ Tễ chậm rãi nhắn lại cho Trương Uẩn Chi: “Truyền khắp cái gì?”

Cậu biết Trương Uẩn Chi da mặt mỏng, tâm địa lại thiện lương, liền tự nhắn lại suy đoán: “Nói rằng con trai của Thiệu Anh Lộc đã bị Ôn Thường Thế mang về ngủ rồi sao?”

“Không nói sai ha.” Dụ Tễ lại nhắn.

Gửi tin đi không tới vài giây, Dụ Tễ liền nhận được một tràng thật dài dấu ba chấm Trương Uẩn Chi gửi cho cậu.

Dụ Tễ cười cười, đột nhiên phát hiện cũng không có gì phải rối rắm. Cậu vẫn còn trẻ, cả đống thời gian đang đợi cậu hưởng thụ, thích ai thì phải nghiêm túc mà theo đuổi, khiếp đảm do dự mới là lãng phí.

Dụ Tễ tắt điện thoại đi nhìn Ôn Thường Thế, thò lại gần hôn hắn.

Sáng sớm tinh mơ, hai người hôn nhau khó tránh khỏi cướp cò, eo Dụ Tễ bị Ôn Thường Thế ôm lên dán trên người hắn.

Trước khi dời đi cậu lại hôn một cái lên gương mặt Ôn Thường Thế, hỏi hắn: “Sao lại không nói lời nào, mang em về làm gì?”

Ôn Thường Thế còn chưa nói, Dụ Tễ lại tiếp tục: “Em rất khó hầu hạ, anh dẫn em trở về lại bội tình bạc nghĩa thì em sẽ đứng ở trung tâm thành phố Mậu mà kéo biểu ngữ.”

Dụ Tễ nhìn qua giống như đang nói giỡn, trong ánh mắt lại viết hai chữ bướng bỉnh và khẩn trương.

Ôn Thường Thế căn bản chưa từng thấy Dụ Tễ tùy hứng nói giỡn với mình như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy cảnh tượng này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến lòng bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới một Dụ Tễ từng ở Mậu thị cùng hắn đi dạo công viên, cầm di động đọc tóm tắt về công viên. Trên tay áo còn mang huy chương cầu vồng, cùng hắn quan sát cánh tả của khách sạn Hoàng Hậu.

Còn có một Dụ Tễ khác nằm bên cạnh hắn, ánh đèn rất tối, Dụ Tễ nắm lấy tay hắn nói: “Nói chuyện không giữ lời liền xử lý anh.”

Ôn Thường Thế nhớ rõ tâm trạng của bản thân lúc đó, cũng nhớ rõ biểu tình của Dụ Tễ, ngón tay mềm mại của cậu, đôi môi hé mở và thanh âm gần sát bên tai.

Rất nhiều hình ảnh Dụ Tễ ngồi trong nhà, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì lại trầm trọng ngồi trong bóng đêm, dáng vẻ lúc cậu khóc, lúc cậu cười, là Dụ Tễ đã bị Ôn Thường Thế quên mất. Hình ảnh Dụ Tễ hôn hắn, nghi ngờ lừa gạt, tức giận và thỏa hiệp đều dần dần lộ ra sau lớp sương mù.

Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ hồi lâu, cậu cũng đợi thật lâu.

Dụ Tễ cho rằng Ôn Thường Thế cảm thấy mình quá nhiều chuyện, vừa muốn tùy tiện tìm cách lảng tránh lại nghe Ôn Thường Thế mở miệng nói: “Không dám.”

Dụ Tễ sửng sốt một chút, bình tĩnh nhìn Ôn Thường Thế.

“Anh đã để Chu Ức nghĩ một kế hoạch 5 năm,” Ôn Thường Thế lại nói: “Ngày mai sẽ cho em xem qua.”

Dụ Tễ “Ưm” một tiếng, trong lòng cậu thực loạn, không biết là Ôn Thường Thế trùng hợp nói đúng hay là thật sự nhớ rõ. Dụ Tễ liền ngồi thẳng lên suy nghĩ một lát, hỏi Ôn Thường Thế: “Mục tiêu bước đầu là gì?”

Bức màn cửa còn chưa có kéo ra, trong nhà vẫn còn tối. Không khí kỳ lạ trong phòng cùng với hương vị tình dục từ tối hôm qua nhè nhẹ trộn lẫn. Bày trí cũng không hề long trọng, âm nhạc, ánh đèn, lễ vật và bầu không khí kiều diễm, tất thảy đều không có.

Cảnh tượng hoàn toàn không phù hợp với việc thổ lộ.

Nhưng khi Dụ Tễ nhìn vào đôi mắt Ôn Thường Thế, vẫn không có lý do mà căng thẳng đến mức gần như không thể hô hấp thông thuận. Có thể là bởi vì ánh mắt của Ôn Thường Thế so với trước kia thì phức tạp hơn nhiều.

Di động của Dụ Tễ vang lên, Ôn Thường Thế duỗi tay lấy qua, thấy là điện thoại của Thiệu Anh Lộc liền trực tiếp từ chối. Hắn lại quay qua nhìn Dụ Tễ, tiếp tục đề tài: “Mục tiêu bước đầu?”

Dụ Tễ gật gật đầu, “Vâng” một tiếng, Ôn Thường Thế nói: “Mục tiêu bước đầu: tam trà lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.”