Ôn Thường Thế nhớ rõ chuyện Dụ Tễ nhặt hắn về, còn nói hắn là bảo tiêu của cậu. Cũng nhớ rõ bản thân vì Dụ Tễ mà cởi đai an toàn ra, vượt lên điều khiển tay lái.
Nhưng lại không rõ vì sao.
Thấy Dụ Tễ gật gật đầu, Chu Ức lại nói: “Bác sĩ nói sẽ từ từ khôi phục.”
Dụ Tễ lại gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Đi tới giao lộ, Dụ Tễ mới nói: “Không sao hết.”
Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, nghe không rõ cảm xúc, cũng không có biến sắc giống như Chu Ức tưởng tượng. Như thể chỉ cần nhìn thấy Ôn Thường Thế còn sống là được, những chuyện khác đều không sao.
Chu Ức tiễn Dụ Tễ xong lại trở về phòng bệnh, thấy Ôn Thường Thế đã tỉnh, đang xem văn kiện Chu Ức đặt ở đầu giường. Chu Ức đi qua, tóm tắt nội dung văn kiện cho hắn, hai người thảo luận vài câu rồi Ôn Thường Thế ký tên. Chu Ức khép lại văn kiện, nhìn Ôn Thường Thế muốn nói lại thôi.
Ôn Thường Thế nhìn thấy, mặt vô biểu tình hỏi Chu Ức: “Chuyện gì?”
“Anh như vậy, cậu ấy sẽ cảm thấy khác biệt quá lớn,” Chu Ức nhịn không được nói: “Ít nhất cũng hòa hoãn một chút.”
“Không biết nói cái gì,” Ôn Thường Thế nói: “Không có gì để nói với trẻ con cả.”
Khung cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, Chu Ức và Ôn Thường Thế cùng nhìn qua thấy Dụ Tễ đang đứng ở cửa.
“Tôi để quên di động.” Biểu cảm của Dụ Tễ có hơi xấu hổ, nhưng cũng không phải dáng vẻ thực để ý. Tựa như những lời vừa nghe từ bọn họ là nhắc đến người khác vậy.
Ôn Thường Thế lãnh đạm gật gật đầu, Dụ Tễ đi vào cầm di động đặt ở trên sô pha liền rời đi.
Sau khi trở lại Nghi thị, Dụ Tễ không có cách nào ngủ được, nhắm mắt lại là thấy dáng vẻ tránh né mình của Ôn Thường Thế.
So với lần đầu tiên gặp mặt trên thuyền, thì thái độ của Ôn Thường Thế ngày đó cũng xem như đủ khách khí. Không biết lúc Dụ Tễ hôn hắn, Ôn Thường Thế đã tỉnh hay chưa? Nếu như đã tỉnh thì cũng coi hắn phải chịu thiệt rồi.
Dụ Tễ ở cùng Ôn Thường Thế không lâu, nhưng hai người vẫn luôn cùng sống trong căn biệt thự này. Từ tầng dưới cùng đi đến phòng ngủ, Dụ Tễ có thể nhớ tới mấy chục dáng vẻ bất đồng của Ôn Thường Thế, có lúc cười, có lúc nhíu mày, đều là của một Ôn Thường Thế thích cậu.
Cảm giác được người yêu thích, quý trọng rất quý giá, cũng rất khó quên, nó giống như một sợi dây thừng gắt gao quấn lấy cổ Dụ Tễ. Dụ Tễ run rẩy sờ soạng, tay cầm dao muốn cắt nó đi, nhưng còn chưa có chạm tới dây thừng máu đã chảy đầy tay.
Khả năng chuyện máu chảy cũng không phải là vì không muốn cắt đứt sợi dây ấy, bởi vì chút đau đớn nào có quan trọng gì, đau đớn còn tốt hơn so với việc cái gì cũng không có.
Đêm ngày thứ ba sau khi gặp Ôn Thường Thế, Dụ Tễ nằm trên giường mấy giờ liền, sau đó lấy di động nhắn tin cho Chu Ức.
Cậu hỏi: “Tôi còn có thể tới thăm anh ấy không?”
Dụ Tễ hiểu mình không được Ôn Thường Thế hoan ngênh, nhưng cậu vẫn muốn gặp hắn. Cậu không có cách nào không nghĩ đến hắn, nếu có cách Dụ Tễ đã sớm quên sạch Ôn Thường Thế. Nói chia tay là chia tay, không ai nợ ai, làm gì mà phải ngày đêm phiền não thế này.
Sáng hôm sau Dụ Tễ nhận được hồi âm của Chu Ức, hắn nói có thể. Dụ Tễ cầm di nằm trên giường lăn lộn, ngủ một giấc ngắn sau suốt 24 tiếng đồng hồ.
Dụ Tễ mơ thấy cảnh mình rời khỏi bệnh viện ngày đó, lặp đi lặp lại.
4 giờ chiều hôm ấy, Dụ Tễ đến chỗ hẹn với Chu Bạch Lộ, nơi này cách sân bay không xa mà nắng còn đang rất gắt. Cô ngồi ở quán nước đợi cậu, trước mặt có hai cái chén cùng đồ điểm tâm.
Dụ Tễ đi qua, Chu Bạch Lộ cảnh xuân đầy mặt gõ gõ cái bàn: “Ngồi đi, tôi mời cậu ăn. Coi như cảm ơn cậu đã mua vé cho bạn trai tôi.”
“Khách khí rồi.” Dụ Tễ kéo ghế dựa ra ngồi xuống, không thấy gì khác đành uống một ngụm sữa tươi đánh bông.
Sữa tươi rất thơm, vừa ngọt lại vừa mềm giống như xúc cảm lúc yêu đương, Dụ Tễ lại uống thêm một ngụm.
Chu Bạch Lộ có lẽ đã cảm thấy thân thiết hơn với Dụ Tễ, như thể anh em, vì vậy bắt đầu nói chuyện chẳng lựa lời. Cô nhìn chằm chằm Dụ Tễ, hỏi: “Sao sắc mặt kém như vậy, cậu mới chia tay sao?”
Dụ Tễ sặc một ngụm sữa tươi, ho mất nửa phút lại thấy Chu Bạch Lộ vẫn đang nhìn mình, cậu liền nói: “Không, giận dỗi thôi.”
Sau đó Dụ Tễ liền tỉnh.
Lúc cậu tỉnh lại đã là 11 rưỡi trưa, hiện tại lầu trên lầu dưới trong nhà, phòng trong phòng ngoài cũng chỉ có một mình cậu.
Dụ Tễ mở mắt ra, nhìn trần nhà suy nghĩ thật lâu. Có phải Ôn Thường Thế đang giận dỗi với cậu không? Kết luận là, không phải.
Không phải giận dỗi thì chính là phải cam chịu chia tay.
Ban ngày Dụ Tễ không có việc gì làm, lại mất ngủ suốt mấy đêm vì vậy lúc tới bệnh viện ngay cả Trương Uẩn Chi cũng bị cậu dọa, hỏi cậu vì sao lại gầy như vậy. Dụ Tễ không chịu nói, Trương Uẩn Chi trực tiếp hỏi Chu Ức.
Biết rõ ngọn nguồn sự việc rồi, tối hôm ấy Trương Uẩn Chi liền tới nhà Dụ Tễ. Dụ Tễ đeo mắt kính VR nửa nằm trên sofa, vẫn không nhúc nhích.
Trương Uẩn Chi đi qua, tháo bỏ mắt kính của cậu. Ánh mắt Dụ Tễ vẫn còn hơi ngơ ngác, chậm rì rì phản ứng: “Cậu làm gì thế?”
“Tới tìm cậu đi ăn.” Trương Uẩn Chi túm tay Dụ Tễ muốn kéo cậu đứng lên, Dụ Tễ cũng để mặc nhưng rồi lại nhăn mày, tay đè lên chỗ bị thương trên cánh tay, vẻ mặt đau khổ kêu đau.
Trương Uẩn Chi lập tức buông lỏng tay, hàng lông mày của Dụ Tễ nhíu chặt, kéo tay áo hoodie lên xem. Miệng vết thương đã kết vảy thực sự có hơi nứt ra, mấy chỗ quấn băng gạc cũng ẩn ẩn máu đỏ.
“Đau muốn chết.” Dụ Tễ không vui nói.
Trương Uẩn Chi phạm sai lầm, ngượng ngùng không nói nữa, thành thật giúp Dụ Tễ thay băng gạc mới, rồi hỏi: “Khi nào cậu lại đi thăm Ôn Thường Thế.”
“Ngày mai,” Dụ Tễ nói, lại hỏi Trương Uẩn Chi: “Vết thương trên cánh tay tôi, về sau có để lại sẹo hay không?”
Trương Uẩn Chi nhìn bộ dạng thản nhiên của Dụ Tễ, trong lòng có chút khó chịu, liền nói: “Hẳn là sẽ không quá rõ ràng, khâu rất đẹp.”
“Nghĩa là sẽ có sẹo.” Dụ Tễ chỉnh lại, cậu nghiêng đầu nhìn cánh tay của mình, chạm nhẹ lên băng gạc. Trương Uẩn Chi cẩn thận giúp cậu kéo tay áo xuống.
“Có thể chữa trị,” Trương Uẩn Chi nói: “Tôi có thể giới thiệu cho cậu mấy bác sĩ chỉnh hình.”
Dụ Tễ gật gật đầu, hai người lại trầm mặc.
Trương Uẩn Chi mang theo chút đồ ăn cho Dụ Tễ, liền đẩy cậu tới phòng ăn. Dụ Tễ vốn dĩ thích nói nhiều, cũng rất thích ăn, nhưng hôm nay Trương Uẩn Chi mang tới đồ ăn mà cậu thích nhất, Dụ Tễ lại chỉ ăn một bát rồi ngồi bất động. Trương Uẩn Chi không rõ đến cùng thì mối quan hệ giữa cậu và Ôn Thường Thế đã tiến triển đến mức nào, chỉ biết bọn họ khẳng định không chỉ là bạn bè.
“Tiểu Dụ,” Trương Uẩn Chi gọi cậu: “Sao gần đây chẳng chịu nói gì hết thế.”
Dụ Tễ nhìn Trương Uẩn Chi một lát, hỏi lại hắn: “Rất rõ ràng sao?”
Trương Uẩn Chi gật gật đầu, hỏi cậu: “Cậu đừng ở nhà một mình. Không bằng đến bệnh viện của tôi đi, giúp tôi làm chút chuyện cũng được.” Thấy Dụ Tễ không đáp được hay không, Trương Uẩn Chi lại khuyên cậu: “Cùng nói chuyện, tiếp xúc với nhiều người tinh thần mới tốt lên được. Lúc Ôn Thường Thế cứu cậu, nhất định cũng không muốn thấy cậu mặt ủ mày ê như vậy.”
“Phải không?” Dụ Tễ thực bình đạm nói: “Tôi cảm thấy Ôn Thường Thế sẽ không thích người nói quá nhiều, cứ như trẻ con ấy.”
Trương Uẩn Chi nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: “Cậu suy xét một chút đi.”
Buộc Dụ Tễ ăn hơn phân nửa chỗ đồ ăn trên bàn, Trương Uẩn Chi lại đưa cho Dụ Tễ một lọ thuốc giúp ngủ ngon, dặn cậu mỗi tối uống hai viên.
Buổi tối Dụ Tễ uống thuốc xong là ngủ, ngày hôm sau nhận được video lúc ông ngoại đi phơi nắng do người chăm sóc gửi tới, tâm tình cũng tốt hơn một chút.
Tới giữa trưa, Chu Bạch Lộ bắt đầu thúc giục Dụ Tễ mau đưa cô đi, tới Mậu thị để cô nàng đi hẹn hò. Không biết vì sao Chu gia lại hoãn hành trình du lịch tháng 9, nói về sau lại tính. Dụ Tễ không hề muốn cùng đi với Thiệu Anh Lộc, bí thư của ông ta nói lại với Dụ Tễ cậu cũng lười hỏi nhiều.
Dụ Tễ lại lần nữa tới nơi này thăm Ôn Thường Thế.
Khí nóng bốc hơi bên ngoài cổng bệnh viện, không khí từ mặt đường nhựa, từ con đường mòn bốc lên khiến ngay cả bóng dáng hộ lý cũng không thấy. Hôm nay Chu Ức có cuộc họp, trước đó hắn đã thông báo với bảo tiêu, thấy Dụ Tễ thì có để cậu vào, vì vậy Dụ Tễ thuận lợi tiến vào phòng bệnh.
Trong phòng chỉ có mình Ôn Thường Thế, đang tựa lên gối xem văn kiện. So với lần trước thì hắn có tinh thần hơn không ít, tóc lại dài hơn, dường như còn béo hơn một chút. Thấy Dụ Tễ gõ cửa tiến vào hắn cũng gật gật đầu.
Dụ Tễ ngồi ở ghế sofa cách đó không xa nhìn Ôn Thường Thế.
Ôn Thường Thế xem xong một phần văn kiện, đặt nó qua một bên rồi nhìn Dụ Tễ, hỏi: “Vì sao tôi lại cứu cậu?”
“Em không biết, chính anh còn không nhớ rõ sao?” Dụ Tễ ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại âm thầm nghĩ: bởi vì anh thích em đi, thích em đến mức mạng cũng không cần.
“Nhớ rõ,” Lông mày Ôn Thường Thế nhăn lại, nói tiếp: “Nhưng không rõ ràng lắm.”
Dụ Tễ không nói chuyện, Ôn Thường Thế lại hỏi: “Cậu là con trai của Thiệu Anh Lộc?”
“Ừm,” Dụ Tễ ngẫm lại, nói: “Em và cha từng gặp anh trên thuyền.”
Ôn Thường Thế hơi hơi gật đầu, nói: “Chuyện này tôi nhớ rõ.”
Hai người một hỏi một đáp vài câu, Ôn Thường Thế lại giống như không muốn tiếp tục nói chuyện với trẻ con, duỗi tay cầm một tệp báo cáo khác lên xem. Dụ Tễ thấy hắn tập trung, im lặng cỡ hai phút rồi bỗng nhiên mở miệng: “Có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Ôn Thường Thế không nhìn cậu, nói thẳng: “Nói.”
“Anh thích loại hình thế nào?” Dụ Tễ hỏi hắn.
Lần này, tầm mắt Ôn Thường Thế rốt cuộc cũng từ trên bản báo cáo đó nhìn qua gương mặt Dụ Tễ, hắn nói: “Loại hình cái gì?”
“Chính là loại người thế nào.” Dụ Tễ giải thích: “Cao hay lùn, thanh thuần hay yêu kiều, hay là anh đều không chú ý?”
“Không biết.” Ôn Thường Thế tựa hồ cảm thấy đề tài của đứa nhỏ này nhàm chán vô cùng, lại dời tầm mắt trở về.
Sau 5 phút trầm mặc, Dụ Tễ lại lần nữa bắt đầu bám riết không tha mà tìm đề tài: “Mấy ngày nay anh còn đau ở đâu không?”
Ôn Thường Thế có hơi mất kiên nhẫn, không biết Dụ Tễ còn ở trong phòng bệnh của hắn làm gì. Hắn giương mắt, vốn định châm chọc Dụ Tễ, nói cậu tốt nghiệp khóa quản lý cá độ thì không cần quan tâm tới vấn đề y học. Nhưng lúc nhìn đến đôi mắt đang mở lớn nhìn mình, cuối cùng hắn vẫn nói: “Vẫn tốt.”
“Không biết khi nào thì có thể xuất viện?” Dụ Tễ lại hỏi.
Ôn Thường Thế không có lòng đồng cảm, rất ít khi cảm thấy ai đó đáng thương, nhưng hôm nay nhìn Dụ Tễ lại cảm thấy quả thực có hơi đáng thương. Ôn Thường Thế có một loại cảm giác, nếu nói nhiều nữa Dụ Tễ liền sẽ nằm trên sofa mà khóc, hắn liếc báo cáo vài lần rồi đáp: “Giữa tháng chín.”
Dụ Tễ “Ưm” một tiếng, lại hỏi: “Làm sao lại lâu như vậy?”
Không biết, đi hỏi bác sĩ. Ôn Thường Thế chỉ nghĩ như vậy chứ không có nói.
Hắn không có quá nhiều ấn tượng với Dụ Tễ, nhưng với người cha béo mập kia của cậu lại có ấn tượng rất sâu, nói nhiều, tay chân còn không sạch sẽ. Ôn Thường Thế nghĩ đến liền thấy phiền chán.
Không biết Dụ Tễ giống ai mà không có chán ghét như vậy, đôi mắt lại rất lớn. Dù không khóc đôi môi cũng luôn hồng hào, làm người ta muốn nặng lời cũng đều không dễ dàng, sợ nói quá nhiều, vừa lơ đãng một chút đứa nhỏ này sẽ bật khóc.
Dụ Tễ lại ngồi hai mươi phút, trước khi Ôn Thường Thế mở lời tiễn khách cậu đã rời đi.
Trước khi đi, Dụ Tễ còn dịch đến bên người Ôn Thường Thế, hỏi hắn: “Một thời gian nữa em lại tới thăm anh, được không?”
Ôn Thường Thế lại mở một tờ báo cáo, ngẩng đầu thấy Dụ Tễ còn đang chờ, liền nói: “Tùy cậu.”
Dụ Tễ cùng Chu Bạch Lộ sắp xếp sẽ ở Mậu Thị một đêm, nhưng cô cũng không ở cùng cậu. Một mình Dụ Tễ nằm trên giường, suy nghĩ tới mấy lời đối thoại ít ỏi với Ôn Thường Thế, mới an tâm uống thuốc ngủ.
Hơn một tháng kế tiếp, cách một tuần Dụ Tễ lại lấy danh nghĩa đi hẹn hò với Chu Bạch Lộ để tới thăm Ôn Thường Thế. Không biết có phải Ôn Thường Thế bị Chu Ức khuyên giải hay không, nên đối với Dụ Tễ càng thêm khách khí, nhưng tuyệt đối không chạm vào cậu, cũng không để Dụ Tễ tiến tới quá gần.
Dụ Tễ đi thăm Ôn Thường Thế, từ đầu đã là tự mình căng thẳng ngồi một bên nhìn hắn làm việc, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy đề tài, hỏi Ôn Thường Thế khôi phục như thế nào, có nơi nào không thoải mái như vậy. Nếu Dụ Tễ nói quá nhiều, sắc mặt Ôn Thường Thế sẽ khó coi, nhưng hắn không nói mấy lời tổn thương người khác với cậu, nhiều nhất chỉ là không phản ứng.
Sau đó da mặt Dụ Tễ dày lên, bày ra mọi chuyện có thể lấy lòng người mà mình biết. Cậu phát hiện lúc Ôn Thường Thế nghe mình nịnh nọt, tâng bốc sẽ có chút đắc ý, mỗi lần đều sẽ khen hắn thật lâu. Sắc mặt hắn lúc nhìn cậu cũng không còn lãnh đạm như trước nữa.
Giữa tháng 8, Dụ Tễ bị cảm. Sợ lây bệnh cho Ôn Thường Thế nên 7-8 ngày không tới Mậu thị, mỗi ngày đều bị Chu Bạch Lộ không gặp được bạn trai kia giục uống thuốc.
Ngay cả Chu Ức cũng gọi điện hỏi thăm cậu vì sao lâu như vậy rồi không tới Mậu thị, Dụ Tễ ngượng ngùng nói mình bị bệnh, chờ hết bệnh rồi tới. Chu Ức ngừng một chút, nói cậu nghỉ ngơi thật tốt rồi ngắt điện thoại
Trước khi ngắt kết nối, dường như Dụ Tễ nghe thấy Chu Ức ở đầu dây bên kia khẽ nói với người ta cái gì, nhưng cụ thể thì cậu không nghe rõ, cũng không để ý nhiều.
Lúc Dụ Tễ lại tới thăm Ôn Thường Thế đã là cuối tháng 8.
Cậu cảm thấy bệnh đã khỏi hẳn, thời tiết lại thực sự rất nóng nhưng Dụ Tễ vẫn sợ mình sẽ lưu lại virus gây bệnh, cũng không muốn người khác nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay mình. Cho nên cậu đeo khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lại mặc áo thun dài tay, muốn đứng xa xa mà nhìn Ôn Thường Thế vài lần rồi đi, không muốn lại gần hắn.
Dụ Tễ quen cửa quen nẻo mà đi bộ tới phòng bệnh, người chăm sóc đang ở trong phòng sửa sang lại đồ dùng, cô nói cho Dụ Tễ, Ôn Thường Thế đang ở trong phòng trị liệu vật lý. Dụ Tễ dựa theo hướng cô ấy chỉ mà đi lên lầu, lúc qua góc cầu thang liền nghe được tiếng Ôn Thường Thế đang mắng người.
Đi tới cửa, tiếng mắng mới ngừng lại. Dụ Tễ đẩy cửa phòng trị liệu ra, liếc mắt là thấy Chu Ức đầy mặt bất đắc dĩ đang đứng ở góc phòng.
Cách đó không xa Ôn Thường Thế đang quay lưng về phía cửa, tự mình dùng dụng cụ mà bước đi. Phía sau còn có mấy hộ sĩ và người chăm sóc, đại khái đều bị Ôn Thường Thế mắng một lượt nên vẫn sợ hãi rụt rè, không dám lên tiếng.