“Cái kia…” Trong chốc lát Dụ Tễ như lạc vào cõi thần tiên, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, cậu nói với Ôn Thường Thế: “Vậy anh gọi tôi là thiếu gia đi.”
Cậu buông lỏng tay, ngẩng đầu nhìn Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế cũng cúi đầu nhìn cậu.
“Anh còn không gọi?” Dụ Tễ hỏi hắn.
Cánh tay Ôn Thường Thế buông khỏi vai Dụ Tễ, khụy chân ngồi xuống trước mặt Dụ Tễ. Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu một lát, mới xụ mặt gọi Dụ Tễ một tiếng: “Thiếu gia.”
.
.
Khi trở lại Nghi Thị cũng đã xẩm tối, Dụ Tễ vốn muốn trở về nhà lại không ngờ Thiệu Anh Lộc cùng cha mẹ Chu tiểu thư nói muốn đón gió tẩy trần cho Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ, trực tiếp kêu tài xế tới bến tàu đón người.
Dụ Tễ không sao hiểu nổi, vì sao ra biển có ba ngày mà cũng cần bày vẽ như vậy. Nhưng Thiệu Anh Lộc vốn am hiểu mấy chiêu trò chuyện bé xé ra to như vậy, ông ấy muốn gì thì cứ như vậy đi.
Dụ Tễ gọi Trương Uẩn Chi vào trong phòng, dặn dò hắn cẩn thận đưa Ôn Thường Thế hoàn chỉnh về nhà mình xong mới đưa Chu Bạch Lộ xuống thuyền trước.
Khi ngồi ở ghế sau cùng Chu Bạch Lộ, trong lòng Dụ Tễ còn nhớ đến biểu tình của Ôn Thường Thế khi mình rời khỏi phòng.
Biểu hiện của Ôn Thường Thế mấy ngày nay có chút kì quái, có đôi khi nhìn hắn rất vui, có đôi khi lại giống như Dụ Tễ đã phạm phải sai lầm to lớn, không cách cứu chữa nào đó. Sắc mặt lại thường trở nên khó coi, khiến người không nắm bắt nổi.
Bữa tối tổ chức ở nhà ăn Trung Quốc trong một gian khách sạn của Dụ thị, do Thiệu Anh Lộc điều hành.
Từ cửa nhà ăn đi vào, nhân viên phục vụ đã xếp thành một hàng, yên tĩnh đợi tiếp đón sếp lớn. Có lẽ Thiệu Anh Lộc vẫn suy xét tới tâm trạng của Dụ Tễ cho nên chỉ dẫn vợ theo chứ không đem theo mấy đứa con khác.
Thiệu Anh Lộc, Sầm Tuệ San, Dụ Tễ và ba người nhà Chu Bạch Lộ, sáu người cùng dùng bữa tối nhìn qua cực giống bữa cơm thân mật giữa thông gia.
Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ ngồi ở một đầu, nghe mấy phụ huynh hàn huyên một lát Chu Bạch Lộ bắt đầu cảm thấy nhàm chán, chọc chọc cánh tay Dụ Tễ bảo cậu nhìn mấy trò chơi đang thịnh hành gần đây mà cô vừa mới tải về. Dụ Tễ lại gần nhìn xem, cùng thảo luận với Chu Bạch Lộ vài câu, lúc ngẩng lên lại thấy ánh mắt hiền lành và vừa lòng của Chu phu nhân dành cho mình.
“Tiểu Dụ và Lộ Lộ thật thân thiết,” Chu phu nhân cười tủm tim nói: “Lộ Lộ nhà chúng tôi rất ít khi ra ngoài chơi với bạn nam.”
Dụ Tễ ở trước mặt các vị phụ huynh luôn rất ngoan ngoãn, chỉ ngượng ngùng cười cười, không nói gì.
“Mẹ, đừng nói bừa,” Chu Bạch Lộ không chịu thừa nhận: “Con vẫn thường xuyên ra ngoài chơi đấy thôi.”
“Không phải đây là lần đầu tiên qua đêm ở bên ngoài sao?” Chu phu nhân nói: “Mẹ cũng đâu có nói bậy.”
Chính Chu Bạch Lộ cũng không chịu nổi ánh mắt xem Dụ Tễ như con rể của bà, kéo Dụ Tễ tiếp tục xem trò chơi.
Đúng lúc Dụ Tễ cũng thấy nhàm chán nên hạ mắt chơi game cùng Chu Bạch Lộ.
Chu phu nhân thấy con gái không muốn nhiều lời đành quay qua trò chuyện với Thiệu phu nhân.
Trên bàn người nói qua lại, cũng không ai cảm thấy xấu hổ.
“Đúng rồi, Minh Huy. Anh có nghe nói không?” Thiệu Anh Lộc bỗng nhiên thấp giọng nói, “Mấy ngày hôm trước có người thấy Ôn Thường Thế ở Peru, chẳng qua hắn chạy trốn quá nhanh, đồ vật cũng ném, nếu không…”
Tay Dụ Tễ ngừng một chút, trò chơi trên di động liền kết thúc, cậu nhịn không được mà dùng dư quang nhìn qua Thiệu Anh Lộc, dựng lỗ tai mà nghe.
“Tôi biết,” Chu Minh Huy uống một ngụm rượu, trầm mặc vài giây mới nói: “Lần này xem như hắn gặp may mắn. Dù sao người thu được tin tức phần lớn cũng đã theo tới Nam Mĩ, tôi cũng muốn nhìn xem là ai nhanh chân như vậy.”
“Mấy cấp dưới đó của hắn đều không dễ chọc,” Thiệu Anh Lộc nói: “Minh Huy, gần đây anh đều ở Mậu Thị, phải cẩn thận một chút.”
“Mấy kẻ kia đều như chó con theo chân Ôn Thường Thế, âm độc hạ tiện,” Chu Minh Huy có hơi say, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thân tín thân cận nhất của Ôn Thường Thế là Chu Ức, hai tháng nay hắn đã tìm tôi rất nhiều lần. Khẩu khí hệt như khắc ra từ cùng một khuôn với Ôn Thường Thế, còn phái người tới chỗ tôi gây chuyện. Nợ cũ tôi còn chưa tính hắn đã tự mình tìm đến cửa.”
Chu Minh Huy càng nói càng giận dữ.
“Phu nhân, bà có nhớ hay không? Lần đánh cược tấm thẻ bài kia, vốn dĩ là có một chân của tôi.” Chu Minh Huy vỗ bàn nói: “Lần đó, khi gặp mặt ở thương hội Ôn Thường Thế rõ ràng đã đáp ứng, quay đầu lại đưa cho người khác. Lúc gặp lại tôi mới chỉ mắng hắn một câu mà hắn đã nói cái gì —— để tôi đứng đi vào, nằm đi ra.”
Lời mắng mỏ liên tiếp phát ra từ miệng Chu Minh Huy.
“Anh đừng có nói nữa,” Chu phu nhân thấy Chu Minh Huy lại bắt đầu liền nhíu mày: “Có mấy đứa nhỏ ở đây.”
Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ liếc mắt nhìn nhay, Thiệu Anh Lộc nói tiếp: “Cũng không xem như con nít, Dụ Tễ còn giúp tôi thắng bài, nó rất lợi hại.”
“Tiểu Dụ đã từng gặp hắn?” Chu Minh Huy quay đầu nhìn Dụ Tễ, hỏi hắn.
Thiệu Anh Lộc đơn giản kể lại chuyện ngày đó đưa Dụ Tễ cùng lên thuyền, lại cầm cốc rượu lên cười với Chu Minh Huy: “Bất quá cũng là phong thủy luân chuyển, hiện tại mới chỉ nửa năm đã tới lượt Chu gia.”
“Chuyện này quả thực không tồi,” Chu Minh Huy cũng nở nụ cười: “Tôi nói chứ, Ôn Thường Thế này thất hứa, tạo nhiều nghiệp chướng, dù chết ở Nam Mĩ có khi cũng không ai nhặt xác.”
Dụ Tễ yên lặng lắng nghe, lại gắp một đũa đồ ăn, trong lòng thầm nghĩ nếu sau khi Ôn Thường Thế trở lại Mậu Thị mà không tuân thủ lời hứa, mình sẽ cùng hắn đồng quy vu tận.
Ăn uống một lát, Chu phu nhân lại nói với Dụ Tễ và Chu Bạch Lộ: “Hai đứa nhỏ tụi con, nếu cảm thấy nhàm chán thì có thể ra ngoài chơi. Tiểu Dụ có nhiều bạn bè ở Nghi Thị như vậy cũng nên mang Lộ Lộ tới gặp một chút.”
“Dụ Tễ nhà chúng tôi có rất nhiều bạn,” Thiệu Anh Lộc nói tiếp: “Chỗ nào ở Nghi Thị cũng biết.”
“Được ạ,” Chu Bạch Lộ tuân lệnh, dường như nhẹ nhàng thở ra mà đứng lên, cầm túi xác trong tay rồi xoay người để lộ biểu tình ghét bỏ với cha mình: “Nhìn mọi người ăn cơm nhàm chán muốn chết, con muốn cùng Dụ Tễ ra ngoài chơi.”
Chu Minh Huy không có cách nào đối cứng với con gái rượu, nhìn Chu Bạch Lộ lắc đầu rồi thở dài: “A, con gái lớn rồi giữ không được mà.”
Chu Bạch Lộ không để ý tới cha cô, đưa Dụ Tễ ra ngoài.
Chu Minh Huy còn nói với theo: “Về nhà sớm một chút!”
Tài xế của Thiệu Anh Lộc còn đang chờ ở gara, hai người lên xe Dụ Tễ mới hỏi Chu Bạch Lộ muốn đi đâu. Ánh mắt Chu Bạch Lộ đảo đảo, hỏi lại Dụ Tễ: “Cậu thường đi đâu chơi?”
Dụ Tễ sửng sốt một chút, nói: “Chỗ tôi tới không phù hợp với cô.”
Thiệu Anh Lộc rất vừa lòng khi thấy Dụ Tễ mỗi ngày đều ăn nhậu chơi bời, Dụ Tễ liền chiều theo ý ông ta mà làm. Mấy chỗ ngày trước cậu hay đi chơi cùng đám bạn đều là nơi có chút hỗn loạn, cũng không kém chỗ anh trai của Trương Uẩn Chi đưa Chu Bạch Lộ tới lần trước bao nhiêu. Nhất định Chu Bạch Lộ sẽ không thích.
“Có cái gì không phù hợp?” Chu Bạch Lộ vẫn kiên trì muốn đi: “Cậu có thể đi mà tôi thì không thể sao?”
Dụ Tễ không lay chuyển được cô, đành đọc một địa chỉ cho lái xe rồi lại nói với Chu Bạch Lộ: “Thực ra tôi và Trương Uẩn Khải cũng không khác gì nhau, không giống như cô nghĩ đâu.”
“Khác nhau rất nhiều cậu biết không,” Chu Bạch Lộ chớp chớp mắt nhìn cậu: “Cậu đẹp trai hơn anh ta nhiều.”
Tới cửa quán bar, Dụ Tễ không biết sẽ phải ngồi với Chu Bạch Lộ bao lâu, liền bảo lái xe đưa chìa khóa xong mới đưa cô vào trong.
Hộp đêm này nằm trong một tòa nhà cao tầng gần bờ biển, Dụ Tễ từng là khách quen, còn có lô ghế riêng.
Lô ghế này rất lớn, còn có thể trông thấy cảnh đêm ngoài cảng, hai người ngồi có chút trống vắng. Dụ Tễ gọi cho Chu Bạch Lộ một ly rượu trái cây còn mình thì uống nước, nói với cô: “Tôi không phải một người thú vị.”
“Thú vị hay không không phải do cậu quyết định,” Chu Bạch Lộ nhìn Dụ Tễ, mỉm cười phản bác: “Cậu xem, mẹ tôi rất thích cậu, mà cha tôi cũng thế.”
Dụ Tễ nhìn Chu Bạch Lộ, đại khái cũng hiểu ngụ ý của cô, đang chờ cô nói tiếp thì Trương Uẩn Chi lại gọi điện cho cậu. Dụ Tễ sợ Ôn Thường Thế có chuyện gì, nhẹ giọng xin lỗi Chu Bạch Lộ rồi nghe điện, không ngờ bên kia đầu dây lại là Ôn Thường Thế: “Còn không về?”
Giọng điệu kém như thể Dụ Tễ thiếu hắn một món nợ lớn vậy.
Dụ Tễ thoáng nhìn qua đồng hồ, mới 10 giờ. Cũng không biết Ôn Thường Thế cáu giận như thế là vì cái gì.
Cậu không muốn trước mặt Chu Bạch Lộ để lộ ra việc trong nhà mình còn có người khác, liền mơ hồ nói: “Tôi biết rồi, sẽ nhanh chóng trả lời anh.”
Sau đó lập tức cúp điện thoại.
Dụ Tễ buông di động, ngẩng đầu nhìn Chu Bạch Lộ, Chu Bạch Lộ cũng nhìn cậu. Hai người nhìn nhau hai giây, Chu Bạch Lộ bỗng nhiên mở miệng: “Dụ Tễ, không bằng chúng ta thử xem?”
Cô rất thẳng thắn cũng rất có thành ý, chân thành mà nói với Dụ Tễ: “Cũng không phải là tôi thích cậu, nhưng thật sự là tôi đã bị đám người ăn chơi trác táng của quý thị quấy rầy đến phiền. Cũng chỉ có cậu nhìn qua còn xem như người tốt, coi như là cậu giúp tôi chắn lại đào hoa, được không?”
Dụ Tễ muốn mở miệng nói không được, Chu Bạch Lộ lại nói: “Cậu cũng bị yêu cầu phải yêu đương với tôi, không phải sao?”
Dụ Tễ ngẩn người nhìn Chu Bạch Lộ, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi có thể tìm biện pháp khác.”
Hôm nay nghe Chu Bạch Lộ thổ lộ, cậu sợ ngày mai chính mình còn không lo nổi. Dụ Tễ đã từng cự tuyệt rất nhiều người, cũng có kỹ xảo từ chối người khác, nhưng chưa có một ai tới gần cậu như vậy. Người bình thường chỉ mới cách 3m đã bị cậu bức lui.
Nhưng khi đối mặt Chu Bạch Lộ, cậu cần thận trọng một chút.
“Cậu, thật là……” Chu Bạch Lộ trừng mắt với cậu.
“Không biết tốt xấu.” Dụ Tễ nhìn cô cười cười, nhấc tay ra vẻ thế yếu mà tự phê bình chính mình.
“Cũng quá trực tiếp rồi.” Chu Bạch Lộ uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, nói.
Dụ Tễ không nói chuyện, ánh mắt Chu Bạch Lộ lại đảo đảo, nghĩ ra chủ ý mới: “Vậy giả bộ yêu đương thì sao, không xem như thật. Dù sao cậu cũng không yêu ai mà.”
Dụ Tễ nhìn Chu Bạch Lộ, không đáp. Chu Bạch Lộ bị cậu nhìn một hồi, biểu tình dần dần thay đổi.
“Dụ Tễ,” cô chậm rãi hỏi: “Cậu không phải đang ngầm yêu ai đó chứ?”
“Cái gì ——” Dụ Tễ đang muốn phủ nhận, trong nháy mắt lại nhớ tới Ôn Thường Thế nói “còn không về”, đột nhiên lại thất thần.
Bốn chữ ‘âm trầm’ còn mang theo ‘bất mãn’ vang lên trong đầu Dụ Tễ, chính Dụ Tễ cũng không hiểu vì sao mình lại nhớ rõ chi tiết như vậy. Ôn Thường Thế từng thân mật với cậu, ngón tay chạm lên lông mi cậu, vẻ yếu thế không tình nguyện của cậu cũng hiện ra, gãi nhẹ lên lục phủ ngũ tạng của cậu khiến cậu không có cách nào mở miệng.
“Thật sự có sao…” Chu Bạch Lộ thu lại nét cười, quan sát sắc mặt Dụ Tễ mà phán đoán.
Dụ Tễ thực không rõ vì sao một câu ‘không có ngầm yêu đương’ vô cùng đơn giản như vậy lại cứ kẹt trong miệng, nửa phút vẫn nói không nên lời.
“Là nữ sinh mà bác Thiệu sẽ không đồng ý phải không?” Chu Bạch Lộ chống tay, nheo mắt nhìn Dụ Tễ, tiếp tục suy đoán.
“Không.” Dụ Tễ rốt cuộc cũng tìm lại được tiếng nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”
“Phải không?” Hiển nhiên là Chu Bạch Lộ không tin tưởng Dụ Tễ, cô buông tay, nằm bò trên bàn tới gần Dụ Tễ: “Cho tôi xem ảnh chụp của cô ấy đi, tôi sẽ không ép cậu giả vờ yêu đương với tôi nữa.’”
“Thật sự không có.” Dụ Tễ nhẹ nhàng mà nghiêm túc nói.
Cậu có một đôi mắt cười, dù không có biểu tình gì cũng giống như đang cười, lại giống như lúc nào cũng ngây thơ, khiến người khó lòng cảnh giác mà tin tưởng lời cậu nói.
“Vậy tại sao cậu lại không đáp ứng tôi.” Chu Bạch Lộ cũng không ép cậu, nghi hoặc hỏi: “Giả bộ yêu đương có vấn đề gì đâu?”
Cô duỗi tay qua muốn nắm tay Dụ Tễ, Dụ Tễ lại hơi nghiêng người, lễ phép tránh đi.
Dụ Tễ hỏi cô: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Cũng không có gì, chỉ cần giả bộ nhìn qua giống người yêu là được rồi.” Chu Bạch Lộ ngồi thẳng nhún nhún vai, ra vẻ không sao cả mà nói: “Rõ ràng là thuận lợi cả đôi bên, cậu suy nghĩ một chút đi, tôi cũng sẽ không ép cậu cùng tôi hẹn hò, hôn môi hay lên giường đâu.”
Nghe thấy Chu Bạch Lộ hình dung về tình yêu, Dụ Tễ bật cười: “Cô thường yêu đương như vậy?”
“Ai yêu đương mà không như vậy a.” Chu Bạch Lộ mở ra tay nói, lại đột nhiên nhớ tới, cười Dụ Tễ: “A, chuyện cậu ngầm yêu đương có thể là yêu đương thuần khiết (*) đi.”
“Không phải thuần khiết.” Dụ Tễ nói xong cảm thấy không đúng, lại bỏ thêm một câu: “Không phải, tôi thực sự không có ngầm hẹn hò gì hết.”
“Nói với tôi một chút thì có sao?” Chu Bạch Lộ lầu bầu, nhìn Dụ Tễ vài lần, nói: “Được. Tạm thời tin tưởng cậu không có, nhưng yêu đương còn không phải chính là như vậy sao? Hẹn hò, động tâm rồi hôn môi, lên giường, cãi nhau chia tay, lên giường hòa hảo rồi lại cãi nhau chia tay.”
Dụ Tễ cười rộ lên, hỏi cô: “Cuối cùng nhất định sẽ chia tay?”
“Cặp đôi cuối cùng không có cách nào chia tay thì đương nhiên sẽ kết hôn,” Chu Bạch Lộ nâng má, nói xong lại đổi đề tài, tiếp tục thuyết phục Dụ Tễ: “Trước không nói cái này, cậu chỉ cần làm bộ hẹn hò với tôi để tôi có bạn trai trên danh nghĩa là được. Chờ lúc nào đó tôi có người yêu, tôi sẽ nói là mình ngoại tình, dù sao thì cũng sẽ không làm khó cậu.”
“Được,” Chu Bạch Lộ vỗ cái bàn, cách không trung mà ngăn lại miệng Dụ Tễ, nói: “Quyết định như vậy đi, không cho phép phản bác!”
Lúc Dụ Tễ về đến nhà, Trương Uẩn Chi đã sớm rời đi.
Trong phòng khách một mảnh tối đen, Ôn Thường Thế cũng không chờ cửa.
Từ sáng đến giờ Dụ Tễ cũng không nghỉ ngơi được quá vài phút, cậu kéo lê thân thể mệt mỏi mà lên lầu. Lúc đi qua phòng cho khách lại phát hiện cửa để mở, lộ ra một cái khe nhưng bên trong không bật đèn.
Bước chân cậu dừng lại một chút, tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, muốn nhìn xem người chê mình về nhà quá muộn kia đã ngủ hay chưa.
Dụ Tễ nhẹ chân như ăn trộm mà bước vào trong, ánh mắt còn chưa thích ứng với bóng tối, cơ hồ chẳng nhìn rõ cái gì. Đi được cỡ mười bước thì chân đụng phải mép giường. Dụ Tễ cúi người, sờ thấy chăn đệm rồi lại dịch lên trên sờ soạng một chút, đụng phải mắt cá chân Ôn Thường Thế.
Ôn Thường Thế vẫn không nhúc nhích, hẳn là đã ngủ sâu.
Dụ Tễ vừa định rút tay, trở về phòng của mình, đột nhiên tay lại bị người nắm lấy kéo về phía trước. Cậu còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào lớp chăn nệm xõa tung, còn mang theo ít nhiệt độ cơ thể.
“Trộm tới phòng tôi là muốn làm gì?” Ôn Thường Thế đè nặng lên người Dụ Tễ, nhìn xuống hỏi.
(*) Yêu đương chỉ dựa trên tình cảm, không mang yếu tố tình dục.