Dụ Tễ cõng đàn cello vào cửa, phòng khách lầu một trống không, rèm cửa sổ sát đất hướng ven biển mở ra, cửa sổ đóng chặt, mọi vật thể trong phòng đều đặt yên, một chút sức sống cũng không có. Điện thoại cậu cầm trong tay rung lên một chút, cậu giơ tay lên nhìn, tay kia bỗng buông lỏng, túi đựng tóc giả và di vật của mẹ rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm thấp.
"Hồn bay phách lạc đến thế," Thanh âm Ôn Thường Thế truyền đến từ thang lầu phía sau, "kết thân thất bại rồi chứ gì."
Dụ Tễ quay đầu, nhìn Ôn Thường Thế một cái lạnh băng, nói: "Lăn."
Ôn Thường Thế chống nạng bước xuống cầu thang. Nạng là hôm qua Trương Uẩn Chi đem tới cho hắn, nói để tiện đi lại.
Có thể trạng thái của Dụ Tễ quả thực rất kém, nên Ôn Thường Thế không tranh cãi với cậu tiếp nữa. Hắn đánh giá Dụ Tễ, hỏi cậu: "Đàn cello? Của cậu?"
Dụ Tễ "ờ" một tiếng, cậu nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn thoại bố cậu gửi cho cậu, Dụ Tễ đặt bên tai để nghe, Thiệu Anh Lộc nói lúc dì Sầm dọn dẹp nhà cửa, tìm được video DVD lúc kết hôn của ông và mẹ Dụ Tễ, hỏi Dụ Tễ có muốn xem không.
Dụ Tễ không biết phải trả lời thế nào, chỉ đứng ngơ ngác.
Cậu còn đang suy nghĩ, Ôn Thường Thế lại nói: "Kéo một khúc nghe chơi."
Ôn Thường Thế giúp Dụ Tễ nhặt cái túi rơi trên mặt đất, khập khiễng xách nó đi tới đặt lên cái giá, sau đó ngồi xuống sô pha, còn bắt chéo chân, dáng vẻ đương nhiên chờ Dụ Tễ diễn tấu.
Dụ Tễ hoàn hồn, hỏi Ôn Thường Thế: "Chân anh không tốt sao còn chéo lên?"
Nói xong Dụ Tễ chờ một lúc, Ôn Thường Thế vẫn không nhúc nhích, Dụ Tễ bèn đi sang, đẩy đầu gối phải của hắn một chút, khiến hai chân hắn chạm đất. Cậu hỏi hắn: "Có còn muốn khỏi không?"
Ôn Thường Thế bị Dụ Tễ đụng một cái, mày hơi nhíu lại, nhưng Dụ Tễ lùi ra chút, hắn lại không nói gì, chỉ chỉ đàn cello của Dụ Tễ, ý là muốn nghe.
Dụ Tễ lấy hộp đàn xuống, tay đỡ, hỏi Ôn Thường Thế: "Anh nghe hiểu được à?"
"Cậu không ngại thử xem." Ôn Thường Thế nói.
Dụ Tễ không muốn trả lời tin nhắn Thiệu Anh Lộc gửi cho cậu, mà thái độ của Ôn Thường Thế cũng không phải quá kém. Cậu đi kéo một chiếc ghế lại, lấy đàn ra, thử mấy âm.
Đàn cello và đàn violin không giống nhau lắm, đàn cello nặng nề hơn một chút, cao âm cũng chưa chắc có thể có nhiều sự thoái mái vui vẻ, không có người khác hợp tấu, lại càng lộ vẻ vô vị.
Dụ Tễ kéo một bài "Thiên nga", rồi kéo một bài Rê trưởng không lời, hai bài đều không dài, cậu vừa nhấc mắt, Ôn Thường Thế đã ngủ mất.
Sắc trời tối sầm, đèn cảm ứng dưới cửa sổ sáng lên, Dụ Tễ nhìn Ôn Thường Thế tựa vào lưng ghế sô pha nhắm mắt không nhúc nhích, nhìn ngốc vài giây, rồi rất bình tĩnh thu cung đàn lại. Cậu vốn cũng không trông chờ Ôn Thường Thế có thể nghe nghiêm túc.
Trên hộp đàn bằng da có một tấm nhãn thêu nho nhỏ, là Dụ Ấu Di thêu cho cậu.
Dụ Ấu Di là người rất theo chủ nghĩa lãng mạn, lúc bà quay video đám cưới, tự tay thêu nhãn tên con trai chắc sẽ không nghĩ tới, liệu mình và người nhà sau này có thể trải qua tốt đẹp hay không.
Dụ Tễ hơi ngồi xổm, bỏ đàn vào hộp, cài khóa kim loại, lúc ấn khóa phát ra tiếng vang khẽ, Ôn Thường Thế chợt tỉnh lại. Ánh mắt hắn sắc bén đảo qua, trông thấy động tác của Dụ Tễ, hắn hỏi: "Xong rồi?"
"Sợ đánh thức anh," Dụ Tễ lãnh đạm nói với Ôn Thường Thế, "nên thu lại rồi."
Biểu tình Ôn Thường Thế mang theo chút chột dạ hiếm có, hắn nói với Dụ Tễ: "Cũng tạm."
Dụ Tễ vốn thấy mình không giận, nhưng nghe xong đánh giá của Ôn Thường Thế trái lại không vui, cậu hỏi Ôn Thường Thế: "Tạm chỗ nào? Đưa anh vào giấc mộng đẹp?"
"Muốn ngủ thì lên lầu ngủ," Dụ Tễ thấy Ôn Thường Thế muốn nói chuyện, lập tức đánh gãy lời hắn, "tránh lại bắt đầu ngã bệnh."
Ôn Thường Thế đứng lên, bước tới chỗ Dụ Tễ, Dụ Tễ nắm hộp đàn vẫn chưa khép lại hoàn toàn, ngửa đầu cảnh giác nhìn Ôn Thường Thế, hỏi hắn: "Làm gì?"
"Dụ Tễ..." Ôn Thường Thế cũng hơi ngồi xổm trước mặt Dụ Tễ, hắn rủ mắt xuống, nhìn môi Dụ Tễ, hỏi cậu, "cậu trang điểm à?"
Mặt Dụ Tễ vụt đỏ, cậu cúi đầu, giọng hơi lớn, nói: "Không."
"Trang rồi." Ôn Thường Thế nói chắc nịch.
"Không có!" Dụ Tễ nhanh chóng cài xong hộp đàn, muốn đứng lên thì cánh tay bị Ôn Thường Thế kéo một cái, chân đứng không vững trực tiếp quỳ xuống đất.
Bàn tay đeo găng của Ôn Thường Thế nắm cằm Dụ Tễ, buộc cậu ngẩng đầu lên. Dụ Tễ nâng tay đẩy cánh tay hắn ra, nhưng Ôn Thường Thế lại chẳng mảy may nhúc nhích, trái lại còn dùng tay kia bắt lấy cổ tay Dụ Tễ, khiến Dụ Tễ không sao phát lực.
"Đệt, anh buông ra." Dụ Tễ kinh nộ trừng Ôn Thường Thế, khí lực hai người chênh lệch quá xa, Ôn Thường Thế còn chưa dùng sức thế nào, đã ấn Dụ Tễ rất chắc.
Dụ Tễ mắng Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế cũng không cãi lại, hắn rút một tờ khăn giấy màu trắng, chà chà môi của Dụ Tễ, khăn giấy dính lên một chút sắc đỏ rất nhạt.
"Đây gọi là không trang?" Ôn Thường Thế buông Dụ Tễ ra, huơ huơ khăn giấy trước mặt cậu.
Trong ánh mắt Ôn Thường Thế mang theo hoài nghi và dò xét, hắn hỏi Dụ Tễ: "Lúc chiều cậu ở đâu?"
Dụ Tễ cầm đàn đứng lên, lùi lại một bước, đang muốn về trên lầu thì bị kéo trở lại.
"Lúc chiều cậu ở đâu?" Ôn Thường Thế lôi cánh tay Dụ Tễ đến bên sô pha, "Rốt cuộc cậu có thân phận gì?"
Hắn ấn Dụ Tễ lên sô pha, rút thắt lưng trên eo cậu, trói tay cậu lại.
Ôn Thường Thế quên sạch chuyện quan trọng, nhưng buộc thắt lại chắc đến không thể nào chắc hơn, Dụ Tễ cảm thấy cổ tay mình sắp bị thắt đứt đến nơi.
"Anh bị bệnh hả, tôi có thân phận gì mắc mớ gì đến anh?" Dụ Tễ nhấc chân định đá Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế lùi lại một bước, nhìn Dụ Tễ vài giây, xoay người đi về cái giá đặt túi của cậu.
Hắn quay đầu nhìn Dụ Tễ một cái, cúi đầu xé mở túi, đùa nghịch đồ vật bên trong.
"Tóc giả." Ôn Thường Thế cười nhạo một tiếng, quăng tóc đen trong tay xuống đất.
"Đây là cái gì?" Ôn Thường Thế kéo chiếc váy lụa đỏ của Dụ Ấu Di ra toàn bộ, đi về phía sô pha. Váy rất dài, quệt trên đất, lắc lư lắc lư, như máu chảy trên sàn nhà xám nhạt.
Hắn đi đến cạnh người Dụ Tễ, trùm chiếc váy lên mặt cậu.
"Tôi hỏi một lần nữa, lúc chiều cậu ở đâu?"
Trước mắt Dụ Tễ một mảnh đỏ tươi, tim đập đến mức nặng nề, huyệt thái dương nhảy thình thịch, nghe thanh âm thấp đến tràn đầy lạnh lùng của Ôn Thường Thế, trong lòng cậu rất rỗng, rất khô, cũng rất khó chịu.
Điện thoại Dụ Tễ rung lên một cái, Ôn Thường Thế lấy ra giúp cậu, còn mở khóa hộ cậu, nói với cậu: "Thiệu Anh Lộc đã gửi cho bạn một video. Thiệu Anh Lộc là ai?"
"Bố tôi," Dụ Tễ tức giận, "cmn anh đừng đụng lung tung điện thoại của tôi!"
"Lúc chiều cậu mặc đồ con gái đi tìm bố cậu?" Trong giọng Ôn Thường Thế mang theo sự mỉa mai vô tình, "Gu mặn thế à? Không phải video 18+ chứ?"
"Tôi dduj mẹ anh." Dụ Tễ nghe không nổi nữa, nhấc chân định đá hắn, nhưng mắt cá chân lại bị Ôn Thường Thế bắt được, giống y như một tháng trước lúc cậu nhặt được Ôn Thường Thế.
"Cậu dduj ai đó," Ôn Thường Thế cách xa một chút, giơ điện thoại lên, nói, "không nói đúng không, tôi phát giúp cậu."
Hắn bỏ chiếc váy trùm mặt Dụ Tễ ra, ấn phát video.
Màn hình điện thoại Dụ Tễ tối sầm chốc lát, sau đó đồng loạt hiện ra hình ảnh và nhạc nền.
Có tiếng người đang hát thánh ca, hát rằng "Hôm nay tụ tập mọi người vui mừng, cử hành hôn lễ theo mục đích chính", mà cảnh quay khởi điểm lại là hình ảnh cố định.
Đỉnh rất cao, cửa sổ có hoa văn hình vẽ, chắc là nhà thờ lâu đời nhất của thành phố Nghi, ở dưới chân núi Lê.
Ống kính từ từ di chuyển xuống dưới, một cặp cô dâu chú rể đang đứng đối diện trước mặt mục sư.
Là Dụ Ấu Di và Thiệu Anh Lộc.
Ấn tượng của Dụ Tế đối với Dụ Ấu Di không sâu, đây là lần đầu cậu nhìn thấy động thái của mẹ mình.
Dụ Ấu Di đẹp không thể nghi ngờ.
Bà mặc váy cưới xõa tung trắng như tuyết, đầu đội khăn voan dài, đường nét sườn mặt rất tinh xảo nhu hòa, rất có một ít ngượng ngùng, hai tay giao nắm, không ngừng ngẩng đầu nhìn Thiệu Anh Lộc, trông bà dịu dàng lại hạnh phúc đến thế, trong mắt thậm chí chứa cả nước mắt, như thể đã dành trọn tâm huyết và tình yêu cả đời mình cho chú rể trong lễ cưới này.
Video không hoàn chỉnh, đây là nửa phần sau của hôn lễ, cô dâu chú rể tuyên thệ với nhau, rồi đến lượt bố cô dâu phát biểu.
Ông ngoại Dụ Tễ lúc đó còn cao ngất, là một người đàn ông trung niên phong độ có thừa, ông đi đến bên cạnh Dụ Ấu Di, nhận micro nói chuyện.
Ông nói Dụ Ấu Di con gái ông, hôm nay phải kết hôn rồi.
"Vào lúc tôi thành công, là Dụ Ấu Di ở bên cạnh tôi; vào lúc tôi lạc lõng nhất, cũng là Dụ Ấu Di ở bên cạnh tôi. Bước đi đầu tiên của nó, là tôi đỡ, lần đầu nó té ngã, là tôi bế lên, lần đầu nó đến khu vui chơi, ngồi trên vai của tôi. Bố mẹ không thể đi cùng con cái hết cả đời, con cái lớn rồi, có người yêu, người yêu sẽ đón lấy tay nó từ tay bố mẹ, cùng nó đi tiếp đoạn đường về sau. Hôm nay, tôi giao tay con gái vào tay Thiệu Anh Lộc. Hi vọng con có thể chăm sóc nó, đừng để nó đau lòng, hãy khiến nó cười mỗi ngày, cả hai đừng cãi nhau, tay nắm tay bình an đi hết đời người."
Thiệu Anh Lộc nắm tay Dụ Ấu Di, nhận micro, mỉm cười hứa hẹn với Dụ tiên sinh: "Con sẽ làm vậy. Nhất định khiến cô ấy vui vẻ mỗi ngày."
Ống kính quét đến mặt Dụ Ấu Di, Dụ Tễ thấy mẹ mình lúc hơn hai mươi tuổi nở nụ cười.
Nụ cười của bà đang nói, bà không giữ lại chút nào, bà hoàn toàn tin tưởng Thiệu Anh Lộc sẽ cho bà hạnh phúc.
Video đến đó thì kết thúc, Ôn Thường Thế cũng phát hiện mình nghĩ lầm rồi. Hắn dừng một chút, đặt điện thoại của Dụ Tễ lên bàn, cởi trói cho cậu.
Dụ Tễ nằm ngửa trên sô pha, thần sắc còn có chút ngẩn ngơ, cậu không ngồi dậy, chỉ dùng tay che mặt.
Góc áo sơ mi của cậu bị lật lên khi xung đột tứ chi với Ôn Thường Thế, tay cậu không buông mặt, đương nhiên cũng không thể kéo chỉnh áo mình, chiếc eo mảnh dẻ khẽ chuyển động lên xuống theo tần suất hô hấp.
Cánh tay cậu dường như đang run rẩy, nhưng cậu lại không phát ra chút âm thanh gì.
Ôn Thường Thế đứng bên cạnh nhìn một hồi, mới ngộ ra Dụ Tễ đang khóc.
Cho dù trong tình trạng nào, Ôn Thường Thế vẫn rất vô tình, mọi chuyện không liên quan đến lợi ích của hắn, hắn đều không quan tâm.
Chỉ riêng thời khắc hiện tại, lần đầu có chút nhiệt ý kéo đến từ nơi hư vô, máu nóng xuất phát từ tâm thất, chảy qua tứ chi, vọt tới đầu ngón tay, hóa thành luồng lực siết đầu ngón tay hắn, đột nhiên nghĩ đến việc hắn giơ tay lên làm gì đó, tốt nhất là tư thế động viên hợp dùng cho tất cả nhân loại.
Nếu như vậy, người bị hắn trêu khóc sẽ có thể lập tức dừng lại, không khóc nữa.