Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 39




Ngày hôm sau, trời quang đãng, thái dương chiếu trên cao, quả thực là một thời tiết ấm áp đẹp đẽ.

Sáng sớm tỉnh dậy, Lý Hoạ Bình đã ngồi trước gương trang điểm chăm chút. Giờ hợi đêm qua, nha hoàn của nhị phòng đến báo cho nàng ta, bảo rằng nhị phu nhân nói, sáng sớm hôm nay mời nàng đến ‘Vọng Nguyệt Các’ thưởng trà.

Đi thì đi, dù sao gần đây nàng ta cũng kiếm cớ bệnh đau đầu tái phát nên không đến thỉnh an Tần thị…. So với mỗi ngày đều nhàm chán trong phòng, chi bằng tranh thủ cơ hội lấy lòng nhị phòng, nói không chừng sau này còn giúp đỡ nàng ta rất nhiều.

Xuân Hồng đứng ở một bên, không nói gì. Sự việc cũng đến nước này rồi, nếu tiếp tục ngăn cản cũng chẳng có ích gì, quan trọng là nàng cũng không ngăn được Lý Hoạ Bình. Chi bằng nàng cứ đi theo, để xem trong hồ lô của vị nhị phu nhân này bán thuốc gì.

Lý di nương trải đầu khá khéo, hai ba cái đã búi được thuỳ vân kế, sau đó cài chéo một cây trâm. Nàng ta vào nội thất thay một kiện bối y thêu như ý màu đào, váy trắng nguyệt sắc.

Ăn mặc như vậy mặc dù đơn giản, nhưng nhờ đó càng lộ ra vóc dáng yểu điệu, mềm mại động lòng người của nàng ta. Xuân Hồng âm thầm gật đầu, đầu óc di nương ở những phương diện khác không nhạy bén, nhưng riêng việc làm sao để bản thân trông đẹp động lòng người lại vô cùng am hiểu.

Hai chủ tớ dùng bữa sáng xong thì đi sang nhị phòng. Vừa đến thuỳ hoa môn, Niên Nhi đã tiến lên đón, cười nói: “Di nương đến đó ạ, mời vào trong, Nhị phu nhân đang đợi”

Lý Hoạ Bình cười nói cảm tạ, thướt tha theo sát nàng đi vào chính phòng.

Triệu di nương nhị phòng đang quỳ trên đất bóp chân cho Lý thị, nha đầu bà già trong phòng không dám thở mạnh, một câu cũng không nói.

Lý Hoạ Bình vẻ mặt chợt đỏ, bây giờ nàng ta đứng không được mà ngồi cũng không xong, xấu hổ cực kỳ. Mà càng tức giận hơn đó là, đám nha hoàn bà già này rõ ràng nhìn thấy nàng ta nhưng thân mình thẳng tắp không hề thèm hành lễ vấn an.

“Phu nhân, Lý di nương đến rồi ạ.” Niên Nhi đến cạnh Lý thị, lớn giọng nói.

Đợi nửa ngày, Lý thị cũng không hé răng, nàng ta nhắm mắt như đang ngủ.

Vẻ khinh thường như vậy, Tần thị còn chưa từng làm, nhị phòng này là cái thá gì. Lý Hoạ Bình vô cùng khó chịu.

Xuân Hồng nhìn kĩ bốn phía, đến khi nhìn thấy gương mặt ngoan ngoãn của Triệu di nương, đột nhiên hiểu ra, nàng ta kéo tay Lý di nương, hai người cùng quỳ trên mặt đất hành lễ: “Thỉnh an nhị phu nhân.”

Lý thị như bừng tỉnh, mở to mắt: “Ai nha, Lý di nương đến đó à, mau đứng lên rồi nói, không cần hành đại lễ như vậy.” Nói xong lại mắng: “Mấy kẻ ngu ngốc các ngươi, đúng là không có mắt, thấy khách quý đến cũng không báo trước cho ta một tiếng….”

Niên Nhi cười bê ghế con lót cẩm tú ra cho Lý Hoạ Bình ngồi.

“Không trách các nàng được, là do ta đột ngột đến, làm phiền nhị phu nhân nghỉ ngơi.” Lý Hoạ Bình cười yếu ớt.

“Hồ ly tinh”, Lý thị thầm mắng một tiếng, nàng ta không thích nhất là mấy thị thiếp cao ngạo như vậy: “Được rồi, nếu Lý di nương đã mở lời, hôm nay ta tạm tha cho các ngươi, bằng không sẽ phải chịu đòn.”

Mọi người đều gập người hành lễ: “Tạ ơn Nhị phu nhân.”

“……” Lý Hoạ Bình cắn chặt môi đỏ mọng.

“Được rồi, ra ngoài cả đi, thấy các ngươi lại thấy phiền.” Lý thị khoát tay.

Triệu di nương đi trước, theo sau đó là nhóm nha hoàn bà già, trong nội thất chỉ còn lại Lý thị và Lý Hoạ Bình. Rèm cửa dày nặng được buông xuống, ngăn các với ồn ã bên ngoài.

Đại nha hoàn Niên Nhi và Phẩm Nhi đứng dưới hành lang trò chuyện với Xuân Hồng, ba người trò chuyện vui vẻ, thoạt nhìn vô cùng hoà thuận.

Ước chừng thời gian một nén hương, Lý Hoạ Bình vén rèm cửa đi ra, gương mặt lộ nụ cười thản nhiên.

Niên Nhi và Phẩm Nhi liếc nhau một cái, cúi người hành lễ: “Thỉnh an Lý di nương.”

“Cô nương khách khí rồi, trà Long Tĩnh của nhị phòng quả nhiên ngon hơn bên kia, hôm nay coi như có lộc hưởng rồi.” Lý Hoạ Bình cười cười nói: “Ta về trước, ngày khác lại đến bái phỏng.”

Niên Nhi tiến lên từng bước, tủm tỉm cười: “Nô tỳ tiễn di nương.”

Phẩm Nhi sững sờ nhìn ba người họ đi xa, xoay người đi vào nhà chính.

“Phu nhân…..” Nàng ta nhìn Lý thị đang ngồi tại chủ vị, do dự mở miệng.

“Sợ cái gì, tất thảy đều trong bàn tay ta. Nàng ta như vậy âu cũng chỉ là người vô dùng… không đáng ngại.”

“Nhưng mà nha đầu bên cạnh nàng ta lại là người thận trọng. Sau này chú ý một chút.”

Lý thị liếc Phẩm Nhi một cái: “Chốc nữa ngươi đi phòng kho, chọn mấy loại trang sức quần áo linh tinh gì đó mang cho Lý di nương đi.” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Cũng mang gốc sâm núi năm mươi tuổi qua cho nàng ta đi, để nàng ta nấu canh bổ thân thể.”

Phẩm Nhi hoảng hốt: “Phu nhân, sâm núi kia….”

Lời của nàng ta còn chưa dứt đã bị Lý thị chặn lại: “Cứ làm theo lời ta nói đi.”

“….Vâng, nô tì tuân mệnh.”

“Đúng rồi, bánh sữa nho tối qua ta ăn cũng không tệ, vừa ngọt vừa thơm. Ngươi bảo phòng bếp làm mẻ mới, cho nha đầu nào đó mang sang cho Đại tiểu thư, nàng ấy vẫn luôn thích mấy thứ này.” Lý thị lại dặn dò.

Phẩm Nhi đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.

Khi nha hoàn Liên Nhi của nhị phòng mang cặp lồng đỏ vẽ hoa mai đến ‘Liên Uyển’ thì Tân Hà đã không ở đấy, nàng đến ‘Phương Phỉ Các’.

“Hay vào phòng ta ngồi một chút, nói chuyện rồi hẵng đi.” Vân Đoá thấy Liên Nhi qua đây, thân thiết kéo tay nàng.

Năm đó, hai người vào Tân phủ cùng lúc, nhưng một người được phân đến đại phòng người còn lại được phân đến nhị phòng. Hai người cũng thường xuyên gặp gỡ, quan hệ cũng tốt.

Liên Nhi đưa cặp lồng trong tay cho một tiểu nha hoàn bên cạnh, cười nói: “Tỷ không giữ muội cũng muốn vào uống ly trà đây. Hơn mười ngày không gặp, dạo này tỷ thế nào rồi?”

“Còn phiền muội phải nghĩ cho tỷ, vẫn tốt lắm….”

Hai người vừa đi sương phòng phía tây vừa trò chuyện.

Trong ‘Phương Phỉ Các’, Lâm Tĩnh đang dạy Tân Hà thêu hai mặt. Bởi vì cổ tay trái bị thương, nên nàng cầm khung thêu hơi khó khăn, thời gian lâu, thấy cánh tay trái rất nặng nề.

“Ngươi không thoải mái sao?” Lâm Tĩnh thấy gương mặt của tiểu đồ đệ tái nhợt thì săn sóc hỏi thăm.

“Hôm qua không cẩn thận ngã đè vào cổ tay ạ….”

“….Bây giờ thế nào rồi? Đưa ta xem nào.”

Tân Hà duỗi tay ra, vẻ mặt đáng thương.

Chắc là rất đau, tiểu cô nương nước mắt lưng tròng, mắt đen láy như bồ đào cứ nhấp nháy….. Tình mẹ trong lòng Lâm sư phụ bỗng như cỏ dại tràn lan tứ phía.

“Sao lại bất cẩn như vậy? Có còn đau không?” Nàng kéo cô tay Tân Hà để xem vết thương, xem ra đã được bôi thuốc rồi. Cánh tay trắng trắng mềm mềm cuốn một lớp băng thật dày, tay áo hồng phấn gần như không kéo được xuống nữa, rất mập mạp đáng thương.

“Không đau lắm ạ.”

“Về sớm một chút, hôm nay không làm nữ công nữa, chỉ khi vết thương khỏi hẳn đến ‘Phương Phỉ Các’.” Lâm Tĩnh thương xót xoa nhẹ lên trán nàng.

“Đa tạ Lâm sư phó.” Tân Hà nhu thuận hành lễ sau đó đi ra ngoài.

Vân Linh đợi ở trong sân, lúc này thấy nàng đi ra, có chút khó hiểu, vẫn chưa hết giờ mà, sao đã tan học rồi?

“Tiểu thư….”

“Đi thôi, ta đói quá, sáng nay cũng chưa ăn gì.”

Vân Linh bế nàng, cười nói: “Biết ngay là tiểu thư đói mà, ở ‘Liên Uyển’ đã chuẩn bị xong quế hoa cao mà người thích ăn rồi, chúng ta mau về thôi.”

“Đừng có bế ta, ta ngã xước tay chứ đâu có xước chân, ta tự đi được.” Tân Hà giãy dụa trong ngực nàng.

“Tiểu thư ngoan một chút nào, để nô tỳ ôm người đi. Nô tỳ là người lớn, sải chân rộng, sẽ về đến ‘Liên Uyển’ nhanh thôi, người cũng sớm được ăn quế hoa cao mà.”

Tân Hà ngẫm nghĩ một lúc: “Vậy được.”

Vân Linh nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập ý cười, tiểu thư nói chuyện và hành sự trông thì có vẻ giống tiểu đại nhân, nhưng lại rất dễ lừa. Nàng đã trông tiểu thư từ nhỏ đến lớn, thương nàng cũng như muội muội ruột của mình. Bây giờ lại vì nàng chăm sóc không cẩn thận mà bị thương, trong lòng vô cùng áy náy nên cứ bế tiểu thư như vậy đi.

Hai bên lối đường đá phủ đầy hoa phù dung, đoá hoa nhỏ nhỏ xinh xinh như bồ công anh, mang màu hồng phấn. Mùi hương thoang thoảng lại dễ chịu.

“Hoa này thật đẹp.” Tân Hà ghé vào vai Vân Linh rồi nói.

“….Nếu tiểu thư thích, chúng ta hái một ít nhé.”

Tân Hà vừa định từ chối, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy bóng dáng ba người đi chầm chầm từ đằng xa. Nói là ba người, nhìn kỹ thì mới thấy dẫn đầu là Triệu Uyên, đằng sau còn có một đám sai vặt và tôi tớ, ít cũng phải đến năm sáu người, đi thành một đoàn.

Triệu Uyên mới từ Triệu phủ qua đây, thấy tiết sáng cũng sắp xong rồi, hắn cũng không vội. Hắn cũng không muốn vào lớp giữa buổi, kẻo lại bị tiên sinh mắng không nghiêm túc học hành.

“A? Là muội…..” Thiếu niên nhìn trước nhìn sau, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tân Hà. Hắn dừng lại nói chuyện với nàng.

Trong lòng Tân Hà có chút phức tạp, không biết nên đối mặt với Triệu Uyên như thế nào, nàng bảo Vân Linh mau cho nàng xuống.

“Sao huynh lại không đến học đường?”

“Hôm qua ta về Triệu gia, hôm nay ham ngủ nên dậy muộn. Định bụng ăn cơm trưa xong mới đến.” Triệu Uyên nghe thấy âm thanh lanh lảnh của tiểu cô nương thì dứt khoát đi qua, ngồi xổm trước mặt nàng.

“Mẫu thân ta có nói, khi muội đầy tháng, bà còn bế muội đó, muội có muốn đến nhà ta chơi không? Bà chắc chắn sẽ rất thương muội.”

Tân Hà hơi hé miệng, giọng điệu thế này nghe như nào cũng giống như vừa lừa vừa dụ. Nàng ngước mắt nhìn thiếu niên, hắn mặt một thân trực chuế màu trắng xám, đôi mày khí khái hơi cau lại, phong thái hiên ngang.

“Ta không đi.”

“Sao vậy?”

Hai má nhỏ của tiểu cô nương phúng phính, thoạt nhìn rất thích mắt…. Triệu Uyên không nhịn được mà trêu chọc nàng.

Tân Hà vừa đính nói, không đi thì là không đi thôi, còn cần vì cái gì nữa thì bụng lại vang lên “ọt ọt”.

Vân Linh bưng tay che kín mặt.

Triệu Uyên cười ha hả, xoay người bảo sai vặt: “Mau mang điểm tâm lên đây.”

Tân Hà không ngờ được dạ dày mình lại hăng hái như vậy, bị hắn cười, mặt nàng càng đỏ hơn.

“Đây, của muội tất, mau ăn đi.” Thiếu niên lấy hộp gấm ra, mở nắp, bên trong đầy ắp bánh hạch đào.

“……”

“Ăn đi, cho muội hết đó.” Triệu Uyên thấy nàng bất động, nghĩ nàng thẹn thùng nên đưa cho Vân Linh: “Bên trong còn cho thêm sữa, rất thơm.”