Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 30




Buổi chiều, Vân Linh hầu hạ Tân Hà tắm rửa gội đầu rồi lại bôi bạch ngọc lan hương chi (*) cho nàng.

*Hương chi: một loại kem nhũ hoá dùng để dưỡng da, hàm lượng dầu chiếm khoảng 50-85%.

“Ta nhớ sinh nhật năm trước, tổ phụ có tặng ta một bộ bút mặc chỉ nghiễn (*) thượng hạng….” Tân Hà nghĩ nghĩ: “Chắc đang ở trong khố phòng của chúng ta….” Nàng lấy một chút hương chi trong lọ nhỏ, tán ra ở lòng bàn tay rồi xoa lên mặt.

*Bút mặc chỉ nghiễn: bút, giấy, mực, nghiên.

Hương ngọc lan nhè nhẹ thoảng thoảng khiến nàng vô cùng thoải mái.

“Ngày mai ngươi đi tìm rồi tặng qua cho Tứ thúc đi.” Nói xong Tân Hà nằm lên giường.

Vân Linh vâng một tiếng, giúp nàng buông trướng.

Đêm đen nặng nề, thi thoảng lại có tiếng chó sủa vọng đằng xa, vừa thân thiết lại an nhàn.

Trong ‘Lê Hương Cư’, Lý Hoạ Bình vừa uống xong một chén thuốc đắng, trong lòng bực bội, oán giận nói: “Sao thuốc này lại đắng như thế? Cũng không cho thêm chút cam thảo, át đi cái vị này.”

Xuân Hồng bưng một đĩa mơ qua, khuyên nhủ: “Di nương, thuốc đắng dã tật….. có thể giúp người có thai là tốt rồi. Hơn nữa, đây là thuốc tốt, sao có thể tự tiện thêm thuốc được, nếu dược lý xung nhau thì không tốt đâu.”

Lý Hoạ Bình ăn một trái mơ, yếu ớt thở dài: “Ta cũng chỉ nói lung tung như vậy, ngươi cũng đừng để ý. Ai biết được liệu thuốc này có tác dụng hay không? Sợ thì sợ, đắng cũng uống rồi, tội cũng nhận đủ, chỉ sợ vẫn là công dã tràng thôi.”

“Sao có thể chứ? Phương thuốc này rất tốt, nô tỳ phải đi khắp dược phường của Thuận Thiên Phủ mới xin được. Di nương phải để tâm trạng thoải mái lên.” Xuân Hồng nói.

“Làm khó ngươi như vậy, ngươi yên tâm, nếu ngày nào đó ta lên làm Tân gia chủ mẫu, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

Nàng ta nói chuyện không kiêng kỵ như vậy, quả thực không thông minh chút nào. Xuân Hồng nhíu mày: “Trời muộn rồi, di nương cũng chải đầu rồi đi ngủ đi.”

“Hả? Vẫn còn sớm mà, ta chưa ngủ được, ngồi một mình cũng buồn, hay ngươi ở lại với ta đi.” Lý Hoạ Bình ngẩng đầu nhìn nàng ta.

“Vâng.” Xuân Hồng đáp ứng, rót một chén trà ướp hoa nhài cho Lý Hoạ Bình, thấp giọng nói: “Ta đột nhiên nhớ ra một việc…. hôm nay ở dược phường, ta nhìn thấy nha hoàn của Nhị phu nhân. Vừa thấy bóng người, lúc sau đã biến mất.”

“Ừ, không có việc gì, đừng quản nhiều….”

Lý Hoạ Bình cảm thấy chẳng sao cả, dù sao từ trước đến nay đại phòng và nhị phòng Tân gia cũng nước sông không phạm nước giếng, nàng ta cũng chẳng làm việc gì mất nhân tính, bị nhìn thấy cũng có đâu.

Cuối thu đêm càng dài, ánh trăng treo giữa đỉnh trời, chiếu sáng một khoảng.

Lão quản gia Tân phủ - Lý Nhiên yên lặng mở cửa, đi từ trong phòng ra ngoài. Đây là một tiểu viện độc lập nằm ở phía đông nam của Tân phủ, là hậu lễ mà Tân lão thái gia ban tặng cho sự trung thành của hắn.

Một thiếu niên thân hình cao gầy đi vào.

“Lão nô bái kiến thiếu gia.” Lý Nhiên run rẩy quỳ rạp xuống đất.

Thiếu niên bước lên đỡ hắn dậy, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Không cần đa lễ, đứng dậy rồi nói.”

Lý Nhiên tuỳ tiện mở cửa, dẫn người nọ đi vào sương phòng phía tây. Hắn rót trà mời vị thiếu niên kia: “Thiếu gia, mời ngồi.”

Thiếu niên ngồi trên ghế bành cạnh bàn, tay cầm chén trà, đầu hơi ngẩng.

“Từ sau khi lão thái gia qua đời, ngài phải sống những ngày tháng bị chèn ép nhiều năm… bây giờ cùng xem như đỡ hơn rồi.” Lý Nhiên lau nước mắt: “Nghe nô bộc trong phủ nói, Đại lão gia an bài cho ngài đến học đường trong tộc sao?”

“Rốt cuộc thì các ngài cũng cùng nhau lớn lên, nâng đỡ nhau như vậy mới đúng….”

Ông ta còn chưa nói xong đã bị thiếu niên đánh gãy: “Chuyện ta để ngươi điều tra đã có manh mối chưa?”

Lý Nhiên gật đầu trả lời: “Diệp lão tướng quân quả thực là ngoại tổ phụ của ngài, năm đó hắn không chấp nhận mối hôn sự của lão gia và phu nhân, nhưng mà phu nhân ngang ngạnh….. ông ấy tức giận nên trục xuất phu nhân ra khỏi gia môn, tuyên bố với bên ngoài sẽ không nhận nữ nhi như vậy.”

“Mười mấy năm nay ông ấy luôn trấn áp việc này nên người ngoài cũng ít biết. Đến Tân lão thái thái cũng không biết nội tình. Tân lão thái gia lo sợ đến an nguy của ngài, sợ ngài bị kẻ địch tìm giết lại sợ Diệp lão tướng quân không chấp nhận ngài, nên cũng chỉ công bố với người ngoài ngài là nghĩa tử của ông.”

Lý Nhiên ngừng một lúc lại nói: “Cũng may thiếu gia thông tuệ, chỉ với mấy câu trước lâm trung của phu nhân đã đoán ra sự tình….lão nô vất vả đi tìm nô tài bị trục khỏi phủ tướng quân trước kia mới hiểu được sự tình.”

“Sau này Diệp lão tướng quân nghe phu nhân đi theo lão gia không rõ ràng cũng dần hối hận.”

“Mấy năm nay, mấy vị cữu cữu của người cũng luôn điều tra nguyên nhân diệt môn, bọn họ đều nghĩ ngài đã chết rồi….”

“Diệp lão thái thái vì thương nhớ nữ nhi nên ngày ngày rơi lệ. Nếu bây giờ ngài đến nhận thân phận chắc chắn sẽ thành công.”

Lý Nhiên nhìn thiếu niên có đường nét của mẫu thân trước mặt, trầm vào suy tư. Sự việc năm đó xảy ra, ông ta liều chết ôm tiểu thiếu gia chạy trốn, chạy vội rơi cả giày…. Cũng may trên đường đi gặp được Tân lão thái gia… nếu không, hậu quả hắn cũng không dám tưởng tượng.

Ánh nến chiếu lên sườn mặt của thiếu niên, hắn lạnh mặt, trầm mặc nửa ngày, sau đó đứng dậy: “Canh ba rồi, ta phải trở về, nếu còn nán lại e rằng sẽ có người phát hiện.”

Lão quản gia nghi hoặc, đây là làm sao vậy? Chuyện hắn dặn dò đã có manh mối sao trông hắn mất hứng như vậy: “Thiếu gia…thương tích trên người ngài đã đỡ hơn chưa? Ta vừa hồi phủ cũng mới biết ngài bị đánh.”

“Không sao rồi.” Thiếu niên nói.

“Vậy thì tốt rồi.” Lý Nhiên cằn nhằn: “Ta cũng xem như nhìn Đại tiểu thư lớn lên, nàng ấy là đứa nhỏ tâm địa thiện lương.”

“Việc nàng ấy giúp ngài thường ngày, Hổ Tử cũng kể nô tài nghe rồi. Chỉ là nô tài già cả rồi, trong phủ cũng không còn được trọng dụng, khi ngài sinh bệnh cũng không thể quang minh chính đại đi thăm ngài….”

“Sợ kẻ khác phát hiện, đến việc ra ngoài thăm dò giúp ngài cũng không làm được.”

“Mong ngài đừng trách lão nô.”

Thiếu niên giương mắt nhìn hắn: “Không cần giải thích, ta biết ngươi khó xử.”

“Ngài là Tứ thúc của nàng ấy, bình thường nên thương yêu nàng một chút…. Coi như quan hệ tốt với đại phòng, chỉ có lợi không có hại.”

Thiếu niên vừa nghe hắn nhắc tới đứa nhỏ kia thì trong lòng ấm áp một mảnh. Nàng đối xử tốt với hắn, không biết vì nguyên nhân gì. Nhưng ý đồ muốn lấy lòng hắn thì rất rõ ràng, nhưng vì sao lại muốn lấy lòng hắn? Đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ. Nếu nói nàng biết hắn là ngoại tôn của trấn quốc tướng quân, chắc chắn không phải. Nàng mới sáu tuổi, lại được nuông chiều ở khuê phòng, bữa cơm thường ngày còn được mấy nha hoàn bà già vây quanh hầu hạ, mà Đại tẩu chắc chắn không để nàng ra ngoài một mình…. Nếu đã như vậy, làm sao nàng có thể biết được tin tức mà hắn phải hao tâm tổn sức mới có được.

“Ừ, ta sẽ bảo vệ nàng ấy.”

Thiếu niên nói xong thì hướng ra cửa, đi được vài bước thì ngừng lại: “Ngươi tìm cơ hội, đưa khối ngọc bội này đến phủ trấn quốc tướng quân đi.” Nói đoạn, hắn gỡ miếng ngọc Phúc Thọ mà mẫu thân trước khi lâm chung đeo lên cổ cho hắn.

Lý Nhiên cung kính tiếp nhận bằng hai tay, nói: “Lão nô đã biết.” Hắn nhìn bóng dáng của thiếu niên đi khuất, thổn thức không thôi. Mấy năm nay nhận hết mọi lạnh nhạt, gian khổ, trắc trở khiến đứa trẻ thiện lương thích cười này đã trở thành bộ dạng tâm cơ thâm trầm, lạnh lùng tàn nhẫn mất rồi.

Khi Tân Hà đi tiểu đêm thì ánh trăng đã lên quá đỉnh đầu. Nguyệt quang xuyên qua song chắn chiếu vào trong phòng, thật sáng. Nha hoàn trực đêm chân gác lên chăn say giấc nồng. Tân Hà không muốn đánh thức nàng nên nhẹ nhẹ nhàng nhàng châm nến, tự đi đến tịnh phòng.

Sau khi về giường, nàng lăn qua lộn lại hồi lâu cũng không ngủ được, cảm thấy vô vị nên vén trướng lên, đứng nhìn ánh trăng trên cao đến ngẩn người.