Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 29




Sáng sớm Tâm Hà đã tỉnh dậy, mặc một bộ giao lĩnh bối tử màu xanh thêu lan và sen. Đưa Vân Đoá đi đến ‘Phương Phỉ Các’, mấy ngày nay nàng không đến, sợ là Lâm sư phụ sẽ ghét bỏ nàng lười nhác.

“Thỉnh an sư phụ.” Vừa vào phòng nàng đã cung kính hành lễ.

Lâm Tĩnh ngồi trên chủ vị uống trà, thấy nàng đi đến thì thuận miệng hỏi: “Phong hàn khỏi hẳn rồi chứ?”

Tân Hà gật đầu, đưa khăn thêu mới đây nhất cho nàng xem.

Lâm Tĩnh vừa xem qua, cảm thấy khăn thêu không tệ, trên khăn thêu hoa lài, màu sắc hài hoà, đường nét tinh tế, trông vô cùng sống động.

“Thiên phú của ngươi không tệ, lại biết chăm chỉ, giỏi lắm.”

“Đều nhờ công dạy dỗ của sư phụ.” Tân hà nịnh nọt, nói xong thì chuồn ra cửa.

“Lại nghịch ngợm rồi….” Lâm Tĩnh bị trêu nở nụ cười, nhìn tiểu đồ đệ tuổi còn nhỏ lại khéo léo, xuất thân lại từ cao môn thế gia, tương lai sau này khó mà đoán hết.

“Đi qua đây, hôm nay dạy ngươi một số phương pháp thêu.”

Lâm Tĩnh đi đến cửa sổ gian tây, Tân Hà vâng một tiếng cũng đi theo.

Riêng châm pháp của gấm Tô Châu đã mấy chục loại. Lâm Tĩnh thấy nàng nhỏ tuổi, sợ không có tính nhẫn nại nên chỉ chọn ba loại thủ pháp là tề châm, tản sáo, thi châm luân phiên giảng dạy, liên quan đến cách đi châm, thủ pháp đi châm nào thì cũng nói một lượt.

Hai canh giờ sau, Tân Hà mới rời khỏi ‘Phương Phỉ Các’, vừa ra cửa đã gặp đại nha hoàn Thải Phong bên viện mẫu thân, nàng đang đứng nói chuyện với Vân Đoá, hai người vừa cười vừa nói, thập phần vui vẻ.

“Tiểu thư ra rồi.” Thải Phong nhanh mắt nhìn thấy nàng đi ra, vội lên đón.

Mắt thấy đã vào chính ngọ, mặt trời lên giữa đỉnh đầu rồi. Tân Hà bước lên bậc thang, hỏi nàng: “Sao ngươi lại đến đây?”

“…. Đại phu nhân mới hấp bánh xốp nên bảo nô tỳ đem đến cho người nếm thử.”

“Là mẫu thân tự làm sao?” Tân Hà ngẩng lên nhìn nàng.

Thải Phong gật đầu rồi nói thêm: “Chủ mẫu trong lòng vui vẻ.”

Nghe như vậy bước chân Tân Hà càng nhanh hơn, mẫu thân hiếm khi vui vẻ như vậy, chẳng lẽ có chuyện tốt gì sao? Sáng nay dậy sớm đầy bụng, nàng chỉ uống một bát cháo sữa bò, bây giờ đương đói.

Bởi vì sợ nắng nên nàng chỉ chọn đường có bóng râm mà đi, lòng vòng hơi xa một chút… Đi ngang qua ‘Lê Hương Cư’, nàng thấy Xuân Hồng đang ôm một bọc đồ gì đó, dáng vẻ vội vội vàng vàng, sắc mặt cũng không giống mọi khi.

Tân Hà nhìn một lúc lâu rồi gọi Vân Đoá đến, để nàng đi tìm hiểu xem gần đây Lý di nương và Xuân Hồng đang tính toán cái gì.

Thải Phong thấy Vân Đoá rời đi rất nhanh bỗng lại nhớ đến dáng vẻ sáng nay khi Lý Hoạ Bình đến ‘Đức Huệ Uyển’ thỉnh an chủ mẫu, nàng ta mặc một kiện bỉ giáp triền chi văn (*) màu xanh nhạt, chân váy màu trắng tuyết, di chuyển lộ ra vòng eo như dương liễu trong gió. Nàng vừa định mở miệng mắng đồ yêu tinh lẳng lơ…. Lại nghĩ tiểu thư còn nhỏ, nghe được thì không tốt nên đành nhịn xuống.

*Triền chi văn: dạng hoa văn cành xoắn, phân nhánh, phổ biến trên đồ sứ của Trung Quốc.

Nàng vừa đến ‘Đức Huệ Uyển’ đã thấy Tần thị đứng ở cửa nhìn quanh, sắc mặt hơi tái nhưng tinh thần lại rất tốt.

“Mẫu thân.” Tân Hà chạy chậm qua, ôm chân nàng làm nũng.

“Đứa nhỏ này….” Tần thị che miệng cười, dắt tay nàng đi vào chính phòng.

Bánh hấp trắng còn đang toả nhiệt được cắt thành từng khối nhỏ, mặt trên còn khảm một quả nho khô thật to, được đựng trong đĩa men sứ như ý sắc xanh, trông cực kì mê người.

Bụng Tân Hà kêu “òn ọt”, không sợ bà mụ, nha hoàn trong phòng chê cười, bốc nhanh một miếng mà ăn.

“Hà nhi, ăn từ từ thôi.” Tần thị buông chén trà, đi đến bên ghế nhỏ cạnh nàng.

Tân Hà gật đầu liên tục, ăn xong một miếng bánh lại uống hết một chén trà mới thở dài thoải mái.

“Mẫu thân, con thấy sắc mặt người không tốt, thân thể không khoẻ sao?”

“…..Do đêm qua ngủ không ngon….”

Tân hà nghi hoặc nhìn Tần thị, nói: “Mới nãy đi trên đường, Thải Phong nói trong lòng mẫu thân đương vui vẻ, người có chuyện gì vui sao?”

Mặt Tần thị đỏ lên, trắng mắt lườm nha hoàn của mình một cái lại cúi đầu dỗ nữ nhi chuyển đề tài. Đêm qua, Tân Đức Trạch nghỉ lại chỗ nàng, phu thê hai người ân ái lăn lộn đến tận nửa đêm. Sáng sớm tỉnh dậy, mặc dù lưng eo nhức mỏi nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ…. Nhưng mà, loại chuyện như này sao có thể nói với nữ nhi.

“Đúng rồi, bây giờ Tứ thúc con đã vào học đường trong tộc, phụ thân con muốn để hắn và Tuyên nhi ở cùng một chỗ, bình thường có thể cùng nhau học tập, ăn uống sinh hoạt cũng có thể chiếu cố nhau.”

Tần thị nhấp một ngụm trà lại nói tiếp: “Nhưng ta cảm thấy như vậy không tốt lắm, trong phủ cũng không phải không có chỗ ở, làm như vậy giống như đang bạc đãi hắn. Cho dù thế nào, hắn cũng là Tứ lão gia Tân phủ.”

“Làm gì có đạo lý thúc thúc và chất tử ở cùng một viện.”

“Con hay đến thăm hắn, hẳn cũng biết một chút sở thích, thói quen các thứ của hắn…. ta muốn nghe ý kiến con một chút.”

Tân Hà đương ăn miếng bánh thứ hai, vừa nuốt miếng nho khô, mơ hồ trả lời: “Sở thích như trong lời người nói thì con cũng không rõ lắm… Nhưng nếu theo tính cách Tứ thúc thì hẳn là thích một nơi yên tĩnh một chút.”

Tần thị gật đầu, xoa xoa ót nữ nhi: “Được, mẫu thân đã biết.”

Tân Hà đương chuẩn bị ăn miếng bánh thứ ba thì Vân Đoá đã trở lại, đứng ở cửa ra hiệu với nàng.

“Mẫu thân, con ăn no rồi, bây giờ phải về ‘Liên Uyển’. Lâm sư phụ cho quá nhiều bài tập, con phải trở về thêu hoa đây.”

“Được rồi, mau về đi, đi đứng phải cẩn thận.”

Nhũ mẫu Hứa thị đứng một bên, nhìn bóng dáng tiểu thư đã xa, nói với Tần thị: “Tiểu thư càng lúc càng hiểu chuyện rồi.”

Tần thị mỉm cười, trong thâm tâm nàng cũng vui mừng, nhi nữ gần đây trưởng thành rất nhiều, ngày càng hiểu lý lẽ.

“Tra được gì không?” Trên đường, Tân Hà hỏi Vân Đoá.

“Xuân Hồng xuất phủ đi mua thuốc cho Lý di nương.”

“Mua thuốc?” Tân Hà nhướn mày, Lý Hoạ Bình bị bệnh gì mà phải ra ngoài mua thuốc. Lưu đại phu trong phủ ở Thuận Thiên thành có danh có tiếng, vì sao không nhờ hắn thăm bệnh.

“Nô tỳ không tra được Xuân Hồng mua thuốc gì. Đám nô tỳ ở ‘Lê Hương Cư’ cũng không biết, chỉ biết Xuân Hồng ở hậu viện tự mình sắc thuốc cho Lý di nương.”

Tân Hà nghĩ nghĩ: “ Ngươi nghĩ cách cài người vào ‘Lê Hương Cư’ đi, nhất cử nhất động của Lý Hoạ Bình đều phải báo.”

“Còn nữa…. thăm dò lai lịch của Xuân Hồng đi.”

“Chìa khoá phòng kho cũng đều do ngươi giữ, nếu cần dùng ngân lượng thì cứ lấy đi.”

Vân Đoá đi theo sau lưng Tân Hà, nhìn không chớp mắt: “Nô tỳ đã biết.” Trong lòng nàng hơi sợ hãi, tâm tư của đứa nhỏ sáu tuổi này tuyệt không hề ít hơn đương gia chủ mẫu, thậm chí còn quyết đoán hơn. Cũng may nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc ruồng bỏ chủ cũ, bằng không ngày nào đó rơi vào tay Đại tiểu thư, hẳn là sống không nổi.

Một trận gió thổi tới, khó có được chút mát mẻ. Trong lòng Tân Hà nặng nề, bước chân cũng chậm lại. Bởi vì nàng sống lại mà có rất nhiều chuyện không giống với trước đây.

Kiếp trước, Tứ thúc rời khỏi Tân phủ, không hề đến học đường Tân gia học….

Tổ mẫu cũng không như bây giờ, tự nhốt mình trong viện, biến ‘Từ Niệm Uyển’ thành ‘Phật đường’.

Nàng thở dài một tiếng, không biết chuyển hoá như vậy là tốt, hay là xấu.