Trời vừa tối, Vân Linh đã sai bọn nha hoàn bày cơm tối lên cho Tân Hà. Hôm nay nàng rất có khẩu vị ăn liền một bát trứng vịt hấp bát bảo.
Ăn xong, có một nha hoàn mang nước vào để nàng súc miệng, xong xuôi nàng quay ra nói chuyện phiếm với Vân Linh: “Hôm nay ….Vừa mới chạng vạng hình như lạnh hơn một chút.”
“Đúng vậy, bên ngoài đang nổi gió bắc… Mấy ngày nữa cũng đến Hàn Lộ(*)”
*Hàn Lộ: một tiết trong 24 tiết, rơi vào ngày 8,9 tháng 10.
“Thời gian trôi nhanh quá.” Nàng thở dài, cũng đã hơn nửa tháng trôi đi kể từ ngày nàng được trọng sinh.
Vân Linh thích thú bật cười, tiểu cô nương mới sáu tuổi đầu cũng học theo người khác thở dài.
“Cười cái gì?” Tân Hà ngẩng lên nhìn Vân Linh.
“Không có gì, không có gì…” Vân Linh khoát tay, cố nhịn cười chuyển chủ đề khác: “Tiểu thư, sao mấy hôm nay không thấy Vân Đoá?”
“Ta phái nàng ấy ra ngoài làm chút chuyện.”
Đúng lúc này, một nha đầu búi song loa kế bưng chậu nước rửa chân vào. Vân Linh bước lên nhận thau đồng rồi hầu hạ Tân Hà rửa chân.
“Tiểu thư, nô tỳ đã về.” Vân Đoá vén rèm cửa đi vào.
Tân Hà khoát tay để đám nha hoàn lui ra ngoài.
“Có thăm dò được chuyện gì không?”
Vân Đoá lắc đầu: “Nô tỳ chỉ nghe nói, buổi chiều Nhị lão gia và Nhị phu nhân cãi nhau một trận…”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Tân Hà ngẩn người, nàng không tin, trong này nhất định có uẩn khúc.
Nàng cũng không phải đứa trẻ sáu tuổi. Kiếp trước, mưu mô và sự khôn khéo của Lý thị khiến mẫu thân phải chịu rất nhiều tủi thân, đến cả bọn hạ nhân trong phủ cũng bị mê hoặc, liên mồm khen nàng ta là người nhân hậu.
Chẳng nhẽ hành động hôm nay chỉ đơn giản là đến lấy lòng nàng? Bây giờ nàng mới chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi, tính kế như vậy thì có xa quá không?
Vân Linh lấy khăn khô lau chân cho Tân Hà rồi lại đi giày vào giúp nàng.
“Đúng rồi, thời tiết cũng dần chuyển lạnh, ngươi đi sang chỗ quản gia lĩnh đôi chăn bông mới… Lựa thời gian đem sang chỗ Tứ thúc đi….”
“Vâng, nô tỳ nhớ rồi.”
Vân Linh hơi ngừng lại rồi mới đáp, sau đó bưng thau nước ra ngoài.
Tân Hà đi giày vào rồi đi đến gian tây, được Vân Đoá hầu hạ tắm rửa một phen, bôi thêm sáp thơm rồi mới đi nghỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cố Vọng Thư đang ở trong sân chẻ củi một mình, Vân Linh đã dẫn mấy bà mụ cao lớn khỏe mạnh đi đến: “Tứ gia, tiểu thư tặng người đôi chăn bông mới và một chút thức ăn thường ngày…”
“….Đi vào đi.”
Vân Linh hành lễ rồi dẫn người đi vào.
“Tiểu thư của các ngươi đâu?” Cố Vọng Thư hỏi.
“Đã sang bên chủ mẫu rồi.”
“Ừ.” Hắn nói tiếp: “Trở về thay ta cảm ơn nàng, nói rằng tấm lòng của nàng ấy….ta sẽ nhớ kỹ.”
“Vâng…” Vân Linh nhanh nhẹn sai người đặt đồ gọn gàng, đặt xong nàng hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Giờ Thìn Tân Hà rời giường thì đã đến thỉnh an Tân thị rồi ở lại “Đức Huệ Uyển” dùng điểm tâm. Nhìn thấy Lý Hoạ Bình đứng lả lướt ở một bên hầu hạ… Nàng thấy không thoải mái lắm.
Nhưng nàng lại nhìn thấy mẫu thân rất thản nhiên nên nàng cũng bình tĩnh trở lại, mẫu thân làm gì cũng đều có lý do riêng. Lý Hoạ Bình này dã tâm bừng bừng mà tâm tư lại thâm trầm…Đừng nhìn dáng vẻ nàng ta kính cẩn hầu hạ, miệng luôn tươi cười mà nghĩ trong thâm tâm nàng ta cũng như vậy.
Sau khi ăn xong, đợi hai vị di nương lui xuống, Tân Hà mới kéo tay mẫu thân làm nũng.
“Hôm nay làm sao vậy? Mới sáng ra đã thấy con luôn bồn chồn, có chuyện gì nói ra mẫu thân nghe xem…” Tân thị âu yếm sờ mặt nữ nhi.
“Mẫu thân….”
“Ừ?”
Tân Hà cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng không nhịn được mà nói ra: “Gần đây con có gặp được Tứ thúc, cuộc sống của hắn không tốt lắm… Con đã đi xin tổ mẫu và phụ thân, nhưng không ai muốn để con giúp hắn.”
“Tứ thúc?” Tần thị cau mày: “Ý con là Cố Vọng Thư?”
“Vâng ạ.”
“Hà nhi… Đây là chuyện của người lớn, con đừng xen vào. Tổ mẫu và phụ thân đã không đồng ý để con giúp hắn, vậy… Con hãy nghe lời họ đi.”
“Mẫu thân, con đã lén giúp Tứ thúc rồi… Khi hắn bị bệnh sắp mất mạng, con đã mời Lưu đại phu đến chữa cho hắn, còn tặng hắn mấy thứ đồ hàng ngày nữa.” Tân Hà kéo tay áo Tần thị.
“…” Tần thị hơi giật mình: “Hà nhi, con….”
“Mẫu thân, chúng ta không thể để mặc hắn chết bệnh chết đói được… Tân gia ta…không nên đối xử với hắn như vậy.” Tân Hà cắn chặt môi, thiếu chút nữa nàng đã nói ra chuyện kiếp trước, cũng may nàng kiềm chế được.
“Nha đầu ngốc, ta biết con tâm tính lương thiện. Nhưng mà, chúng ta không thể làm trái lời tổ mẫu và phụ thân được.” Nàng thở dài, lại hỏi: “Con lén làm khi nào? Có ai biết không?”
“Đều là người trong viện của con…. Có Vân Đóa, Vân Linh với một số bà mụ.”
“Con còn nhỏ…làm sao biết ai đáng tin.” Tần thị còn định giáo huấn tiếp, vừa cúi đầu đã nhìn thấy gương mặt đáng thương của nữ nhi, nàng giận dữ nói: “Được rồi, việc tiếp theo mẫu thân sẽ xử lý nốt, con đừng gần gũi quá với Cố Vọng Thư.”
Nàng quán xuyến trong phủ đã mấy năm, chuyện to nhỏ đều gặp qua…Đương nhiên cũng biết miệng lưỡi con người như nào. Hà nhi là nhi nữ duy nhất của nàng, đương nhiên nàng phải lo lắng yêu thương, cho dù có phải làm ra một số chuyện ngu ngốc thì thân làm mẫu thân, điều quan trọng nhất vẫn là phải bảo vệ cho con mình.
“Vẫn là mẫu thân thương con nhất.” Tân Hà ôm cổ mẫu thân lấy lòng.
Bản tính Tần thị luôn dịu dàng mỏng manh, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu… Từ sau khi vào cửa Tân gia, nàng chưa bao giờ dám nói “không” với phu quân chứ đừng nói là làm trái lời tổ mẫu. Nhưng mà mẫu thân lại vì nàng mà bất chấp làm chuyện không nên làm. Trong lòng Tân Hà vô cùng ấm áp, trên đời này cũng chỉ có mẫu thân chiều chuộng nàng mà bất chấp đúng sai thôi.