Báo Thù Gì Chứ? Bận Yêu Đương Rồi!

Chương 10: Quay trở về




Dạ Ảnh Quân cau mày, bước đi sầm sập, bực dọc đánh răng, nhìn đến chỗ hai cái cốc con mèo đặt cạnh nhau cũng thấy bực mình. Cậu cố ý bóp lượng sữa rửa mặt nhiều hơn mọi khi, úp hết đống đó vào mắt mình rồi lăn ra ăn vạ.

“Chu Nam…” Cậu hét lớn.

Đôi mắt khép hờ chìm trong đống suy nghĩ phức tạp, Chu Nam vội vàng bật dậy chạy ngay vào bên trong, hình ảnh con mèo cào loạn trông có vẻ đau khổ.

“Mau đến rửa nước.” Anh cẩn thận dẫn hắn đến bồn rửa mặt, động tác nhẹ nhàng rửa những thứ dính vào mắt.

May mắn đó là sữa rửa mặt, loại dịu nhẹ nhất, không tạo bọt, dính vào mắt cùng lắm tầm nhìn mờ đi, đau rát ít hơn những loại khác.

Chu Nam kéo gần khoảng cách tập trung đánh giá, đường tơ máu trong mắt Dạ Ảnh Quân đều hiện lên, có chút đáng thương.

“Anh không nghe chuyện mấy con cá khô sao?” Dạ Ảnh Quân khó khăn chớp mắt.

Chu Nam mệt mỏi định rút lui nào ngờ tay cậu đỡ sau gáy, tay còn lại đặt ở hông, gương mặt áp sát nhanh như chớp đặt xuống nụ hôn.

Lần này Dạ Ảnh Quân đánh nhanh rút gọn, Chu Nam bị đánh úp không kịp trở tay, anh nhận ra đã quá trễ.

Hôn xong lập tức có tin thần, Dạ Ảnh Quân cười thỏa mãn, cái lưỡi hư hỏng liếm mép như vừa thưởng thức món ăn. Cậu ngang nhiên bế Chu Nam lên vai, bước chân vững chãi rời khỏi phòng vệ sinh.

Chu Nam đỏ mặt, vẫy vùng: “Cậu làm gì vậy? Đừng quá đáng, chiều đến hư có đúng không?”

“Lúc nãy cay mắt quá không nhìn rõ.” Cậu nhỏen miệng cười khoái chí “Chủ nhân đừng đánh, Ảnh sẽ ngoan mà.”



Câu nói này thành công làm Chu Nam im miệng, cơ thể anh nhẹ nhàng tiếp xúc với giường, Dạ Ảnh Quân bật đèn ngủ, ngoan ngoãn rút vào chăn cởi hết quần áo vứt qua một bên, chỉ còn mỗi cái quần lót đen.

Chu Nam không có ý kiến, bởi vì trước đây cậu lên giường ngoài lớp lông mềm mại ra cũng có mặc gì đâu, có điều mỗi khi Dạ Ảnh Quân ôm anh, thứ to lớn đó cứ chạm vào mông, có chút ganh tỵ.

Dạ Ảnh Quân chưa mở mắt tay đã mò mẫn xung quanh, bên cạnh trống rỗng trong lòng tràn ngập mùi vị chua xót.

Cậu lục loại trong đóng đồ ngày hôm qua cất công đi mua, quyết định chọn cái quần ống suông rách gối cùng với áo thun trơn.

Vòng cổ đơn giản được làm từ vàng trắng, nổi bật là mặt vòng cổ thiết kế hình hoa sen được làm từ phỉ thúy long thạch chủng.

Cậu đeo thêm một sợi chuỗi màu trắng đục gần chuyển sang trong suốt, vô cùng hợp với màu da, vài cọng dây được bệnh vào nhau trong khá mới mẻ.

Dạ Ảnh Quân đem theo balo chéo, mang mẫu giày mới ra mắt gần đây, chìa khóa xe trên tay, chỉ còn thiếu bước mở cửa rời đi nhưng Bà Trần lúng túng chạy đến chắn phía trước.

“Hôm, hôm nay Chu thiếu gia dậy từ sớm, xuống bếp nấu ăn, cậu không nể mặt cậu ấy xíu nào sao?” Trần Duệ e dè lên tiếng.

Dạ Ảnh Quân quay ngoắt, đôi mắt sáng rực nhìn về phía phòng bếp, trên bàn đặt sẵn thức ăn đúng như lời Trần Duệ nói. Cậu kéo cái khẩu trang trắng xuống, vội vàng nếm thử thức ăn.

Cảm nhận hương vị ở đầu lưỡi, cậu chợt cau mày, lập tức buông đũa: “Dì Trần đừng gạt tôi, anh ấy nấu ăn dở tệ.”

Dạ Ảnh Quân nói rồi kéo khẩu trang che đi nửa khuôn mặt, phần còn lại bị chiếc mũ vành che chắn cẩn thận.

“Lát nữa có người đến đem đồ đi, dì giám sát đừng để bọn họ lười biếng.” Cậu nghiêm túc nhắc nhở “Chuyện này đừng nói với Chu Nam, anh ấy có hỏi cứ nói tôi vứt chúng đi rồi.”



“Đ,Được ạ.” Trần Duệ sợ hãi đáp.

Cậu vừa ngân nga hát vừa lái xe, một đường về thẳng ngôi nhà nhỏ cách xa trung tâm thành phố. Chiếc xe dừng trước cửa nhà, còn không có bãi đỗ đàng hoàng, cậu xuống xe ngang nhiên đi vào trong.

Đứng trước cửa một hồi lâu nhưng mãi mà không vào được, cậu lẩm nhẩm nói: “Mẹ đổi mật khẩu rồi sao?”

Dạ Ảnh Quân nhạy bén đưa tay ra phía sau chụp lấy bàn tay đang có ý định đánh mình, cậu nhăn mặt rồi lập tức rụt cổ khi phát hiện ra đó là Phiến Phi, người phụ nữ đã sinh cậu ra.

“Là con này, đừng đánh!” Dạ Ảnh Quân kéo lớp khẩu trang xuống để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu.

Cậu cười vui vẻ, trái ngược với điều đó Phiến Phi sụt sùi lập tức òa khóc dữ dội. Bà ấy ôm mặt không kiềm nén nổi cảm xúc, đứa con trai duy nhất của bà ấy chết cách đây mấy năm rồi.

Phiến Phi không thể nói gì kể từ lúc gặp nhau, đôi mắt ửng đỏ sưng húp.

Dạ Ảnh Quân quen thuộc căn nhà này đến độ nhắm mắt cũng không đụng trúng cạnh bàn, cậu đi rót nước, ngồi xuống phía đối diện, chột dạ nói: “Mẹ khóc hoài thế? Mít ướt.”

“Con mèo ngu.” Phiến Phi tức giận mắng.

Dạ Ảnh Quân ngã người lưng tựa vào sofa, cười toe toét: “Mẹ khóc xấu quá đi.”

Phiến Phi cau mày, vẻ mặt giống hệt với cậu con trai của mình: “Những năm qua con đã đi đâu?”

“Quá khứ không nên nhắc đến.” Dạ Ảnh Quân nhún vai đáp.