Bảo Gia Tiên

Chương 9




"Tiên nhi, đáng thương thay Tiên nhi~"

 

"Thẩm Chính Khanh đối xử với con có tốt không? Nếu hắn không tốt, con cứ nói với đại nương, đại nương sẽ không tha cho hắn!"

 

Để tạo cơ hội cho Tống mẫu tiếp cận ta, ta cố tình mang một chậu quần áo đầy ra bờ sông.

 

Thẩm Chính Khanh thật sự quá siêng năng.

 

Ngày nào cũng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, đến nỗi muốn tìm hai bộ quần áo bẩn cũng không có, đành phải gom vài bộ quần áo sạch làm màu.

 

Thấy Tống mẫu chủ động đến gần và bắt chuyện với ta, những phụ nữ khác đều dừng công việc lại.

 

Ai nấy đều bỏ dở việc giặt giũ, chỉ mong ước gì mình có thể nghe rõ hơn từng lời.

 

Kể từ khi ta gả vào nhà họ Thẩm, ta chưa từng ra khỏi nhà.

 

Tống mẫu cũng vậy, từ khi ngã vào hố phân thì đóng cửa không tiếp khách mấy ngày liền.

 

Bất ngờ gặp lại hai người có nhiều chuyện nhất làng, các phụ nữ trong thôn đều phấn khích không thôi.

 

Ta giả vờ cúi đầu giặt đồ, không trả lời Tống mẫu.

 

Bà ta không từ bỏ, tiếp tục tỏ vẻ thân thiết.

 

"Tiên nhi, đại nương nhớ con lắm, sao con lấy chồng rồi không đến thăm chúng ta?"

 

Thật mặt dày mà.

 

Không biết còn tưởng chúng ta tình cảm sâu đậm thế nào.

 

Bà ta thích diễn trò, ta sẽ diễn cùng bà ta.

 

Ta lập tức quăng đồ giặt, buồn bã lấy tay lau nước mắt.

 

"Đại nương thật là tàn nhẫn!"

 

"Ép con gả cho Thẩm Chính Khanh đã đành, còn bắt hắn vét sạch gia tài để đưa mười lạng bạc sính lễ."

 

"Con ở nhà họ Tống làm trâu làm ngựa mười năm, của hồi môn chỉ được hai bộ quần áo rách."

 

"Nhà nghèo đến mức cơm cũng sắp không đủ ăn, làm gì còn tâm trí ra ngoài!"

 

***

 

Xung quanh lập tức xôn xao.

 

Dù sao, những gì ta làm cho nhà họ Tống, dân làng đều rõ như ban ngày.

 

Tống mẫu ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ ta lại vạch trần bà ta trước mặt mọi người.

 

Trong ấn tượng của dân làng, ta luôn là người kín tiếng, chỉ biết cắm đầu làm việc, không thích nói chuyện.

 

Tống mẫu đối diện với ánh mắt khinh thường và dò xét của mọi người, lập tức có chút lúng túng.

 

Bà ta đảo mắt, sau đó vỗ đùi khóc lóc.

 

"Ôi trời ơi, Tiên nhi, con oan cho ta rồi!"

 

Vừa khóc bà ta vừa giãi bày nỗi khổ tâm của mình.

 

Tống mẫu nói, bà ta không hề tham mười lạng bạc đó, mà chỉ lo Thẩm Chính Khanh không đối xử tốt với ta, nên mượn cớ để thử lòng hắn.

 



Số tiền đó thực ra bà ta đều giữ lại cho ta.

 

Ngay lập tức, Tống mẫu kéo tay ta, mời ta đến trấn.

 

Nói muốn sắm cho ta một chiếc vòng tay vàng làm của hồi môn.

 

Bà già này, đúng là đầu óc nhanh nhẹn thật.

 

Ta tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ nhìn bà.

 

"Đại nương, bà thật sự không gạt con chứ?"

 

Để chứng minh lời mình nói, Tống mẫu cắn răng nhổ một cây trâm bạc trên đầu xuống.

 

Đây là cây trâm bà đã cắn răng mua sau khi Tống Thanh Thư đỗ cử nhân, để giữ thể diện.

 

Ta cười tươi cầm lấy cây trâm cài lên đầu.

 

"Đại nương, quả nhiên là con đã hiểu lầm bà rồi."

 

Cây trâm này miễn cưỡng cũng đáng giá ba, bốn lạng bạc.

 

Sau khi thống nhất thời gian lên trấn với Tống mẫu, ta mang chậu giặt về nhà.

 

Các phụ nữ trong làng kìm nén một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được.

 

"Tiên nhi, lúc đầu nhà họ Tống nói coi ngươi như con dâu, sao giờ lại gả ngươi đi?"

 

"Gả đi cũng được, nhưng sao lại chọn Thẩm Chính Khanh?"

 

Ta giả vờ lo lắng nhìn quanh, đợi xác nhận không có người nhà họ Tống, mới cúi đầu dùng mũi giày nghiền nát cục đất.

 

"Đó, đó là ý của tiểu thư nhà họ Trương."

 

"Hình như nàng ấy không thích con cho lắm..."

 

"Đại nương nói nhà họ Trương thế lớn, họ không dám đắc tội, nên cầu xin con giúp đỡ Thanh Thư."

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

"Thẩm biết không, vì Thanh Thư, con chuyện gì cũng sẵn lòng làm..."

 

Ta lấy khăn tay lau khóe mắt, để lại sau lưng một bóng dáng tội nghiệp giữa tiếng thở dài thương cảm của mọi người.

 

***

 

Lời nói cũng có thể g.i.ế.c người.

 

Một khi nhà họ Tống thất thế, những chuyện hôm nay sẽ trở thành những viên gạch đập vào họ.

 

Đến chỗ không người, ta vui vẻ ngân nga một điệu hát.

 

"Mắt thấy hắn xây lầu cao, mắt thấy lầu sụp đổ..."

 

Thẩm Chính Khanh không biết từ đâu biết được chuyện ta và Tống mẫu hẹn nhau.

 

Người xưa nay luôn nói năng nhẹ nhàng như hắn lần đầu tiên nghiêm mặt với ta.

 

"Tiên nhi, cô không thể đi."

 

"Người họ Tống đó không có ý tốt."