Bảo Bối! Đời Này Để Anh Cưng Chiều Em

Quyển 1 - Chương 3: First kiss




"Tôi thích! Thì sao? Có cần tôi đền lại cho em không? Nụ hôn đầu?" Hắn tim không đập nhanh mặt không đỏ, nói. Hắn muốn cô phải là của hắn. Vì trong lúc hôn cô, hắn đã cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của bản thân Nó không thể kiểm soát được. Hắn thật sự không thể kiểm soát được mà làm bừa. Nhưng hắn không hối hận, ngược lại, hắn rất vui.

"Khốn khiếp sao hắn biết đây là nụ hôn đầu của mình?"

Cô mắng thầm trong lòng. Thầm tự trách mình quá sơ suất để cho hắn chiếm tiện nghi cô. Hắn quả thật là một tên điên, điên có giống. Tại sao hắn dám cướp nụ hôn đầu của cô lại còn nói ra được những lời trắng trợn như vậy? Không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu nữa? Tưởng rằng bắt thóp của cô mà dễ sao? Chắc chắn hắn chỉ đoán đây là nụ hôn đầu của cô chứ không phải hắn tài giỏi cái cán mốc gì. Cô sẽ không để hắn đắc ý đâu.

- Sai! Nụ hôn đầu tiên của tôi đã dành cho người khác rồi!

Cô nói, mặt hếch lên nhưng con mắt vẫn không quên liếc nhìn biểu hiện của hắn. Dù sao cô cũng phải trả đũa một xíu để gỡ vốn chứ.

- Cái gì? Em dám?

Lần này hắn nổi giận thật rồi. Mắt hắn trợn lên, nghiến răng ken két, gân xanh trên cổ hắn đang dần nổi lên và bàn tay hắn đang nắm chặt hết cỡ. Hắn đang kìm nén. Hắn không muốn làm cô sợ, hiện tại, hắn muốn đập phá. Hắn muốn đập hết mọi thứ nhưng hắn không muốn cô nhìn thấy con ác quỷ trong hắn. Mọi người trong nhà gần như nín thở bởi lần đầu tiên thấy hắn như vậy đồng thời cũng thấy cảm phục cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, một cô gái có lá gan quá lớn.

- Tại sao tôi không dám first kiss của tôi. Tôi có quyền cho bất kì ai. Chú nghĩ chú là ai chứ?

Cô đã thấy cái dáng vẻ của hắn, cô cũng ngửi thấy mùi sát khí nặng nề từ hắn. Nhưng hắn tưởng làm vậy cô sẽ sợ sao. Không, nhầm rồi. Nhầm to rồi. Cô không sợ những kẻ như hắn, nếu sợ hắn, cô sẽ không được về nhà với bố mẹ. Cô không sợ hắn bởi tình cảm gia đình thiêng liêng đã giết chết nỗi sợ trong lòng cô. Cho dù tất cả mọi người trên thế giới đều phải cúi đầu trước hắn nhưng cô thì không.

- Tôi là ai ư? Nếu em không biết thì nghe cho rõ đây. Từ giờ tôi là người đàn ông của em. Mọi thứ của em đều là của tôi. Thế nên tôi có quyền quản lí tất cả mọi thứ thuộc về em.

Vừa nói hắn vừa nắm chặt bả vai cô mặc cho khuôn mặt cô đang nhăn lên vì đau.

- Chỉ bằng câu nói của chú? Có khả năng sao?

Mặc dù đau nhưng cô vẫn kiên cường. Cô quyết không bao giờ được nể sợ hắn, làm theo ý hắn hay cúi đầu trước hắn. Không bao giờ.

- Có khả năng hay không rồi em sẽ thấy.

Hắn gằn lên từng chữ. Trong câu nói có cảnh cáo, có thách thức và là lời tuyên bố dõng dạc của hắn rằng cô phải là của hắn.

- Dạ thưa ông chủ phòng đã chuẩn bị xong.

Tiếng của bà quản gia vang lên. Thật sự, bà đã chuẩn bị xong lâu rồi, nhưng bà muốn xem diễn biến sẽ ra sao. Tới lúc gay go nhất bà mới xuất hiện. Mọi người làm lúc này ngỡ như bà là một bà tiên từ trên trời xuống.

- Đưa cô ấy về phòng.

Lúc này hắn mới trở về thực tại, trở lại dáng vẻ lạnh lùng nhưng không còn giống một ác ma nữa.

- Dạ thưa ông chủ!

Một cô hầu khẽ run giọng dạ dạ vâng vâng.

- Ai nói tôi muốn ở đây?

Cô cau mày, giọng nói vẻ nghiêm trọng. Cô tự hỏi rằng hắn có quyền quyết định cuộc đời cô từ bao giờ vậy? Nực cười, cứ cho là hắn có thể nhốt giam cô một ngày, hai ngày, thậm chí là một tuần. Nhưng sẽ không một giây phút nào cô từ bỏ ý định chạy thoát. Bởi vì cô không muốn để bất cứ ai quyết định cuộc đời của bản thân, kể cả bố mẹ cô. Và hắn cũng không phải ngoại lệ.

- Em không ở đây thì ở đâu?

Hắn đang bắt đầu mất kiên nhẫn.

- Trước ở đâu giờ ở đó. Đúng là hỏi câu thừa thãi!

Cô hừ nhẹ, nói. Câu nói như muốn thay cô đấm vào mặt hắn.

- Không bao giờ.

Hắn tuyệt đối không cho phép. Cô ấy nghĩ rằng hắn đã mất công lôi cô về đây mà lại để cô đi dễ dàng vậy sao? Đó đâu phải là tính cách của hắn. Vì vậy, cô gái bé nhỏ này không bao giờ có thể thoát khỏi hắn.

- Chú đừng có không nói lí lẽ như vậy.Đừng thấy tôi hiền mà bắt nạt.

Nói thật tâm tình cô vốn dĩ số cô đã không tốt, nay còn bị hắn mang về đây. Chưa bao giờ xui như hôm nay. Đúng là một ngày tồi tệ. Chắc cô phải đi giải hạn mất.

- Tốt nhất em đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi. Quản gia đưa cô ấy về phòng đi!

Hắn lên tiếng cảnh cáo.

- Tiểu thư mời đi theo tôi.

Bà quản gia nói với cô bằng giọng cung kính và lén ra tín hiệu cho cô rằng hãy đồng ý.

- Hứ!

Dù rất bực tức nhưng cô vẫn phải theo bà ấy bởi nãy giờ cãi nhau với hắn cô cũng mệt mỏi không ít. Với lại cô cũng nhận thấy bà quản gia này rất tốt bụng, cô cũng đã nhìn ra tín hiệu của bà. Chắc bà lo cô sẽ bị hắn xé xác đây mà. Đúng là một bà lão tốt bụng.

Nhìn bóng dáng nhỏ khuất dần không bao lâu sau hắn cũng mang áo khoác ra ngoài. Hắn cần phải xả cơn stress này.

Còn về phần cô...

Trong một căn phòng màu trắng, xa hoa có tầm nhìn rộng ra bầu trời thành phố, nội thất sang trọng với hai màu đen trắng chủ đạo, hợp màu cô thích. Cửa sổ và cửa ra vào đều được thiết kế theo kiểu Pháp và hầu hết các dụng cụ đều là màu trắng,chưa hết nó còn có ban công ngoài. Thật đúng là căn phòng ngủ trong mơ. Ít ra trong cái chuyện lùm xùm này cũng còn có căn phòng để xoa dịu. Ít ra, nó là thứ tốt đẹp duy nhất ở chỗ hắn mà cô biết.

- Không ngờ ở Việt Nam cũng có biệt thự to thế này!_ Cô tự nhủ.

- Tiểu thư! Đây là phòng của cô. Có chuyện gì cứ gọi người hầu chúng tôi!

Bà quản gia ôn tồn nói.

- Đừng gọi tôi là tiểu thư khó nghe lắm cứ gọi tôi là Băng Nhi được rồi. À phải rồi mải nói chuyện tôi vẫn chưa biết tên của bà.

Cô nói bằng giọng dịu dàng hoàn toàn trái ngược với khi nói chuyện với hắn. Đơn giản vì cô rất quý bà.

- Tiểu thư cứ gọi tôi là Cúc Hoa. Còn về việc gọi thẳng tên tiểu thư chúng tôi không dám. Vì đây là quy định.

Bà khẽ lắc đầu nói.

- Thôi được rồi cảm ơn bà.Bà ra ngoài đi tôi muốn nghỉ ngơi.

Nó vậy nhưng trong lòng cô lại đang mắng hắn không ngớt. Người đâu mà lắm chuyện. Người làm mà cũng khắt khe như vậy là sao không biết.

- Dạ vâng!

Rồi bà cúi chào cô trước khi ra ngoài không quên đóng cửa cẩn thận.

- Haz...

Cô cứ thế mà thả người trên chiếc giường lớn êm ái, sực nhớ ra anh Minh Vũ còn đang đợi mình cô lập tức tìm điện thoại nhưng tìm hoài cũng không thấy. Cô bắt đầu đâm lo lắng.

- Chẳng nhẽ mình đi mà quên đem theo điện thoại? Ôi! Ngày thường mình ăn ở rất tốt mà tại sao gặp toàn chuyện không may vậy. Ông trời thật không có mắt, bất công,

Cô thầm than cho số phận đen đủi của mình. Đã không thể níu kéo được người mình yêu này lại còn bị giam giữ như ở tù. À, thật ra là có hơn ở tù một chút, nói trắng ra là hơn rất nhiều. Nhưng cô còn có việc phải làm. Cô cần phải đến sân bay tiễn anh và chắc chắn cô phải có câu trả lời cho anh. Mặc dù cô thích anh nhưng chưa đến mức mù quáng. Rời xa anh cô sợ mình sẽ đau. Phải làm sao mới tốt đây.

- Minh Vũ. Em phải làm sao với anh bây giờ?