Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 108




Cứ tưởng là sau khi nghe cô nói thì mẹ cô sẽ hiểu và tha thứ cho anh thế nhưng mặt bà lập tức đanh lại, nói:

- "Dù sao mẹ cũng không thể tin cậu ta được. Trước đây không phải cậu ta vẫn luôn diễn kịch rất giỏi trước mặt người lớn, tỏ ra yêu thương con nhưng sau lưng vẫn qua lại với người khác. Suy cho cùng đó cũng là cái giá cậu ta phải trả vì đã "dắt cáo về nhà". Hơn nữa cậu ta kết hôn cùng con hồ ly tinh kia mấy năm không có con nhưng con thì lại sinh Yến Nhi cho cậu ta, con không nghĩ cậu ta vì muốn chiếm đoạt đứa trẻ mà lợi dụng con sao?"

- "Mẹ! Sao mẹ không chịu hiểu chứ? Từ bao giờ mà mẹ cũng không phân biệt được đúng sai như vậy chứ? Bọn con bây giờ thậm chí còn sắp đón nhóc tì thứ 2 nữa rồi."

- "Mẹ nói không là không! Lòng tin một khi đã mất đi rồi thì rất khó để lấy lại. Nhà họ Châu tuy không quá giàu nhưng nuôi con và 2 đứa cháu ngoại thì ba mẹ thừa sức làm chuyện đó. Con đừng bao giờ lấy Yến Nhi và cái thai trong bụng để bắt ba mẹ phải nhún nhường. Còn bây giờ, ta sẽ kêu người đưa con tới đó dọn hành lí và đón Yến Nhi về."

Chưa bao giờ cô thấy mẹ mình dứt khoát, nghiêm khắc như thế. Còn trong tâm bà, bà vì muốn con gái hạnh phúc nên bà bắt buộc phải kéo nó ra khỏi vết xe đổ.

- "Con không đồng ý! Phong Thần bây giờ như vậy, con không thể bỏ mặc anh ấy không lo được. Mẹ! Con xin lỗi, con xin phép."

Dứt lời, cô lập tức đứng dậy rồi rời khỏi nhà.

- "Tĩnh Anh! Tĩnh Anh! Con đứng lại đó cho mẹ!"

Mẹ cô nhìn cô bỏ đi, bà chỉ gọi với theo chứ không đuổi theo cô.

Đến sáng hôm sau, cô đang ở trong phòng lau chùi người cho anh thì đột nhiên cánh cửa mở ra. Cô vội ngoảnh lại nhìn. Bước vào là ba cô và 3-4 người đàn ông cao lớn mặc vest đen đi theo.

- "Ba! Sao ba lại tới đây mà không báo với con một tiếng?"

Cô vừa ngạc nhiên vừa hỏi.

- "Thiếu phu nhân, tôi xin lỗi. Tại ông ấy nói ông ấy là ba cô nên...".

Ngay lúc đó một người giúp việc chạy vào sau cùng, run rẩy cúi đầu nhận lỗi.

- "Đưa nó đi!"_______Ba cô không trả lời cô mà trực tiếp ra lệnh cho mấy người đàn ông đi theo mình.

Ba cô vừa nói dứt lời thì một người đàn ông liền bước tới vác bổng cô lên.

- "Ba! Ba làm gì vậy? Ba định đưa con đi đâu? Đây là nhà con! Con không đi đâu hết."

Cô hốt hoảng nhưng cũng phần nào nhận ra ý định của ba mình bèn ra sức vùng vẫy.

Ba cô như nhìn thấu tâm can của cô, bèn nói:

- "Ba không tiếc gì đứa nhỏ trong bụng con đâu. Nếu con muốn làm nó bị thương thì cứ vùng vẫy thoải mái."

Nghe ba nói, cô đúng là có chút sợ nhưng nếu cô không ra sức chống cự thì ba cô sẽ bắt cô rời xa anh.

- "Ba! Ba không thể quá đáng như thế được. Chuyện tình cảm là thứ không thể ép buộc. Con yêu Phong Thần, ba không thể chia rẽ chúng con được."

Cô vẫn cố gắng chống đối ba mình. Thấy vậy, ông liền ra tín hiệu bằng mắt cho người của mình. Tức thì, anh ta liền đánh vào gáy khiến cô ngất đi.

- "Được rồi, bây giờ hãy đưa nó đi. Còn mấy cậu đi thu dọn hết đồ đạc của tiểu thư trong căn nhà này!"

- "Châu lão gia, ông không thể..."

Người giúp việc kia muốn ngăn cản nhưng cũng hơi sợ. Hôm nay phu nhân đi chùa, quản gia đi cùng phu nhân mà cô thì không thể đắp tội với ba của thiếu phu nhân nhưng cô cũng không muốn nhìn ông ấy chia rẽ thiếu gia và thiếu phu nhân được.

- "Nó là con gái tôi, tôi tự biết thế nào là tốt cho nó."

Châu lão gia liếc nhìn người giúp việc kia một cái thật sắc lạnh rồi bỏ đi.

Họ vừa đưa cô rời đi thì mẹ anh và quản gia cũng về. Vừa về tới nhà, cô giúp việc kia liền chạy vội ra nói:

- "Phu nhân! Quản gia! Khi nãy Châu lão gia vừa tới ép thiếu phu nhân phải rời xa thiếu gia."

- "Châu lão gia sao? Thế bây giờ họ đâu rồi?"

Vương phu nhân sửng sốt hỏi.

- "Ông ấy đưa thiếu phu nhân đi rồi, hành lí cũng dọn sạch. Tôi...tôi xin lỗi phu nhân, tôi không có cách nào ngăn cản hay đắp tội với ông ấy được."

- "Chị cứ bình tĩnh đi. Ông ấy sẽ không làm gì hại con gái của mình đâu. Mọi chuyện tôi sẽ giải quyết."

Mặc dù trong lòng bà không hiểu tại sao ba cô lại làm như thế nhưng bà vẫn tỏ ra bình tĩnh vì ít nhất người đem cô đi là ba cô chứ không phải ai khác, họ sẽ không làm hại cô. Bà nhất định sẽ bàn với Vương lão gia hẹn một ngày sang bên nhà cô nói chuyện với ba mẹ cô.

Hôm nay đi chùa bà có xin được cho con trai và con dâu mỗi đứa một lá bùa bình an. Bây giờ con dâu đi vắng, trước tiên bà sẽ lên đem chiếc bùa này đặt trong phòng của anh.