Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 92: Văn phòng hiệu trưởng hôm nay vô cùng náo nhiệt (2)




Chương 92: Văn phòng hiệu trưởng hôm nay vô cùng náo nhiệt (2)

“Điều làm ta thú vị nhất là làm thế nào mà Chúa tể Hắc ám Voldemort có thể mê hoặc được trò Weasley khi mà theo nguồn tin của ta hiện giờ hắn đang trốn trong rừng sâu, ở tận Albania.”

Trong giây lát tiếng Voldemort vang lên, cả căn phòng đột nhiên an tĩnh xuống dưới. Bởi vì nơi này có rất nhiều trò Weasley nhưng chỉ có mỗi Ginny tạo thành động tĩnh lớn nhất. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô bé.

Ông Weasley thốt lên bằng giọng sửng sốt:

“C… cái… cái… gì? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hả? Mê… mê hoặc Ginny hả? Nhưng mà Ginny… Ginny đâu có… phải không Ginny?”

Harry lượm cuốn nhật ký lên đưa cho cụ Dumbledore, nói nhanh:

“Chính là quyển nhật ký này. Riddle viết khi còn là một học sinh mười sáu tuổi…”

Cụ Dumbledore cầm hai nửa quyển nhật ký Harry đưa, ghép lại với nhau, chĩa cái mũi khoằm dài thòng của cụ vào những trang giấy đã bị cháy xém và ướt sũng. Cụ nói nhẹ nhàng:

“Xuất chúng! Hiển nhiên rồi, y có lẽ là học sinh xuất sắc nhất từ xưa tới nay của trường Hogwarts.”

Sau đó cụ bắt đầu giảng giải cho mọi người nghe một số chuyện về lúc mà Kẻ mà chớ gọi tên ra còn học ở Hogwarts.

Bà Weasley hỏi:

“ Nhưng mà, còn Ginny? Ginny của chúng tôi thì có liên quan gì… đến… kẻ đó?”

Ginny khóc oà lên, quỵ xuống đất mà nức nở:

“ Quyển… nhật… nhật ký! Con đã viết vô quyển nhật ký của anh Riddle, rồi ảnh… viết… viết lại cho con suốt cả năm học…”

Ông Weasley cực kỳ kinh ngạc:

“Ginny! Chẳng lẽ ba chưa hề dạy con điều gì hết sao? Ba đã chẳng thường nói với con cái điều gì nào? Rằng đừng bao giờ tin bất cứ vật gì tự suy nghĩ được một khi mình chưa nhìn thấy được não nó nằm ở đâu. Tại sao con không đưa cho ba, hay má con, coi cuốn nhật ký đó? Một thứ đồ vật đáng nghi ngờ như vậy thì rõ ràng là đầy Pháp thuật Hắc ám rồi…”



Ginny vẫn thổn thức:

“Con không… không biết. Con thấy nó nằm trong đống sách mà má mua cho con. Con tưởng… tưởng ai đó bỏ quên…”

Tristan đứng ra phía trước bảo vệ Ginny, ra hiệu cho mọi người đừng có trách cô bé, dù cho nó bị như vậy đều là do nhỏ bạn này làm hại.

Cụ Dumbledore cũng lên tiếng khuyên can:

“Tiểu thư Weasley cần phải đến bệnh thất nghỉ ngơi ngay bây giờ.Sẽ không bị kỷ luật gì đâu. Những phù thủy già đầu hơn, khôn ngoan hơn con rất nhiều mà còn bị Chúa tể Hắc ám Voldemort lừa bịp nữa là.”

Rồi cụ quay sang nhìn Tristan mà nói:

“Cả trò nữa Prewett. Trò hãy lên giường mà nằm nghỉ, và có lẽ cũng nên uống một ly cối chocolate nóng nữa. Thầy nghiệm ra hai món đó luôn làm cho thầy phấn chấn lên. Madam Pomfrey vẫn còn thức đấy.”

Tristan lắc đầu tỏ ý không cần, ra hiệu là mình vẫn còn kiên trì được, nhưng cụ Dumbledore vẫn biến ra một cái ghế bành cho nó ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Tristan cũng không làm giá, nó bây giờ thực sự cần phải ngồi nghĩ một chút cái đã.

Cụ Dumbledore còn trấn an Ginny lần nữa:

[Vài tháng nữa thì mấy cây Mandrake sẽ trưởng thành. Lúc đó sẽ không còn hậu quả tai hại nào để lại nữa đâu, trò Weasley à.]

Bà Weasley dẫn Ginny đi ra, ông Weasley cũng đi theo. Trông ông Weasley có vẻ vẫn chưa hết sốc. Cùng với đó là những thành viên còn lại trong gia đình Weasley cùng với Hermione, đương nhiên là phải trừ Ron ra rồi. Khi đi ngang qua tụi nó, hai anh Fred và George đều vỗ vai cầu phúc cho tụi nó,

Cụ Dumbledore nói với giáo sư McGonagall với một vẻ đầy ưu tư:

“Cô biết không, cô Minerva, thầy Severus, tất cả những việc này xứng đáng để mở một bữa tiệc ăn mừng. Tôi xin nhờ thầy,cô đi xuống nhà bếp đánh thức họ dậy giùm tôi, được không?”

“Được chứ!”

Giáo sư McGonagall trả lời một cách phấn khởi, đi ra phía cửa và nói:



“Tôi để cho ông “xử” trò Potter, trò Weasley cùng trò Prewett nhé?”

Cụ Dumbledore bảo:

“Đương nhiên rồi.”

Giáo sư Snape cũng gật đầu một cái rồi đi theo.

Lúc này trong phòng chỉ còn có giáo sư Dumbledore cùng với ba đứa tụi nó, cùng với người mà đã hoàn toàn vô hình từ đầu tới bây giờ là giáo sư Lockhart. Harry và Ron đều trông vô cùng hoảng loạn, chỉ có Tristan còn có thể bình tĩnh một chút.

Cụ Dumbledore hỏi nó một lần nữa:

“Trò thật sự không cần phải đi gặp Madam Promfrey sao? Thầy thấy trò im lặng từ đầu đến giờ.”

Mặt của Tristan lúc này vặn vẹo vô cùng khó xem. Thật ra từ đầu đến giờ mọi người đều vô cùng chú ý đến điểm này, ngay cả Ron cũng thế. Từ lúc gặp mặt đến giờ Tristan chỉ toàn ra hiệu mà thôi.

Cũng biết nguyên nhân vì sao mà thằng bạn không lên tiếng khiến cho Harry phải cố gắng lắm mới nén cười được. Nhưng bắt gặp ánh mắt muốn g·iết người của Tristan nó đành phải lên tiếng giải thích:

“Không phải đâu thưa giáo sư. Tristan, cậu ấy không lên tiếng vì có nguyên do của mình.”

Giáo sư Dumbledore nhướng mày hỏi lại:

“Các trò có thể giải thích cho lão già này một chút không?”

Lúc này thì Harry ngập ngừng:

“Là vì … Là vì …”

Một tiếng rít trầm thấp vang lên, dọa cho Ron nhảy dựng. Nhưng trừ nó ra thì ba người còn lại đều hiểu (lão Lockhart gần như đã bị quên lãng):



[Là vì em bây giờ chỉ nói được xà ngữ thôi giáo sư.]

Giáo sư Dumbledore cau mày, dùng các ngón tay thon dài của cụ vò vò trán của mình:

“Như vậy sao? Chuyện này có thể khá là nghiêm trọng đó.”

Nhưng lời này vừa nói ra chứng tỏ cụ Dumbledore cũng có thể hiểu được xà ngữ, điều này khiến cho Ron cũng an tâm phần nào. Nói thật ra nó còn có chút mất mát vì trong mấy thằng bạn, chỉ có nó là không hiểu được xà ngữ mà thôi.

[Không sao đâu thưa giáo sư. Em nghĩ chỉ cần vài ngày là em có thể phục hồi khả năng nói tiếng Anh của mình lại thôi.]

“Như vậy thì tốt rồi!”

Tuy nói như vậy nhưng cụ Dumbledore vẫn vô cùng lo lắng mà nhìn về phía Tristan. Nó cũng biết cụ đang lo lắng điều gì, sợ rằng nó cũng trở thành một cái Horcux sống cho Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy giống như Harry chứ gì?

Điều này cũng dễ hiểu thôi bởi vì bảng trạng thái của thằng bé không có chú thích điều đó a. Với lại, tuy nó không biết hệ thống có m·ưu đ·ồ gì hay không cũng đâu có dễ dàng buông tha cho một linh hồn khác xâm chiếm cơ thể nó. Đây mới chính là giành ăn trước miệng cọp a.

Nhưng mà nó cũng không có cách nào giải thích mình hiện tại không bị mảnh linh hồn của Kẻ mà chớ gọi tên ra bám vào a. Nếu mà nó nói rõ ràng ra thì lại có một nghi vấn khác xuất hiện là vì sao nó biết sự tồn tại của Horcux a. Điều này càng khó giải thích hơn nữa chứ. Thiệt là khó khăn hết sức mà! Tristan hoàn toàn lâm vào thế bí mất rồi. Nhưng mà nó vẫn cố gắng giải thích một chút:

[Thưa giáo sư, thật ra lúc trước con cũng có thể hiểu được xà ngữ. Cả Harry và Ron đều có thể làm chứng cho con điều này. Chắc là lần này bị Kẻ mà ai cũng biết điều khiển đã vô tình kích hoạt hoàn toàn thiên phú này chăng.]

Ở bên cạnh Harry gật đầu liên tục xác nhận những gì mà Tristan vừa nói, riêng Ron thì bởi vì nghe không hiểu gì cả nên còn ngơ ngơ ngác ngác, tuy vậy nó cũng gật đầu theo.

“Điều này cũng có khả năng xảy ra. Chúng ta không thể loại bỏ khả năng nào cả..”

Tristan có thể cảm thấy sự lo lắng trong mắt cụ Dumbledore ít đi phần nào, nhưng cũng không hề biến mất hẳn. Xem ra nó còn cần phải giải thích dài dài.

Cụ Dumbledore lâm vào trầm tư suy nghĩ. Một lúc lâu sau cụ mới tiếp tục lên tiếng:

“Thầy nhớ dường như thầy có nói với các con rồi, một lần là vào đầu năm, một lần là vào lễ giáng sinh, rằng nếu mà các con vi phạm nội quy của trường một lần nữa, thì thầy sẽ phải đuổi học các con.”

Tin này đối với tụi nó không khác gì sét đánh ngang tai, may mà cụ Dumbledore nói tiếp:

“Điều đó chứng tỏ rằng những người nghiêm túc nhất trong chúng ta cũng đôi khi phải nuốt lời mình. Cả ba đứa con đều sẽ được thưởng huy chương Công lao Đặc biệt đối với Trường và – để thầy coi – Ờ, mỗi đứa được hai trăm điểm cho nhà Gryffindor.”