Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 91: Văn phòng hiệu trưởng hôm nay vô cùng náo nhiệt (1)




Chương 91: Văn phòng hiệu trưởng hôm nay vô cùng náo nhiệt (1)

Chim phượng hoàng Fawkes bay xung quanh lối vào, chờ đợi hai đứa bọn nó. Tristan cả người vô lực tựa vào Harry mà bước tới trước, mắt nhìn cái xác của con Basilisk mà vô cùng luyến tiếc. Trên bảng nhiệm vụ của nó còn có nhiệm vụ thu thập nguyên liệu đâu, nhưng bây giờ nó hoàn toàn không có biện pháp thu thập a.

Nhưng mà nghĩ đến lát nữa làm sao mà giải thích cho cụ Dumbledore thì Tristan càng phiền muộn không thôi. Dù sao thì thì cụ Dumbledore thì cũng không giống như tụi bạn, có thể nhẹ nhàng lừa dối.

Hai đứa vừa quanh qua khúc cua cuối cùng thì cũng thấy được ngay gương mặt nôn nóng của Ron.

“Ron!”

Harry mừng rỡ reo lên. Vừa hối Tristan đi gấp, Harry vừa la lớn:

“Tristan không sao hết! Mình tìm được Tristan rồi!”

Nó mừng ríu rít:

“Cậu còn sống! Mình thật không tin nổi. Cậu vẫn còn sống!”

Tristan chỉ bình tình mà gật đầu, không nói lời nào. Ron rất nhanh cũng nhìn thấy con chim phượng hoàng Fawkes. Nó liền hòi:

“Fawkes? Nó làm gì ở đây?”

Harry trả lời:

“Nó vừa mới cứu tụi mình đó. Chuyện này mình sẽ giải thích sau.”

Ron vẫn chưa hết ngạc nhiên. Nó nhìn chòng chọc v·ũ k·hí sáng lấp lánh trên tay Harry mà hỏi:

“Làm sao cậu có được thanh kiếm đó vậy?”

Harry liếc qua nhìn thấy Tristan còn suy yếu liền nói nhanh:



“Sẽ giải thích cho cậu nghe sau, ra khỏi chỗ này đã.”

“Nhưng…”

Harry ngắt lời Ron:

“Để sau đã Giáo sư Lockhart đâu rồi?.”

Ron nhe răng cười. Nó hất đầu về phía ống nước bên trên địa đạo:

“Ở trên kia. Ổng bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Đến mà coi.”

Nhờ bộ lông phát sáng của Fawkes, Tristan mới chú ý đến giáo sư Lockhart đang ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở đó.

Ron nói:

“Giáo sư mất hết trí nhớ rồi. Tại cú phản đòn Bùa lú ấy mà. Oång tính ếm mình, hóa ra lại gậy ông đập lưng ông. Bây giờ ổng còn không nhớ được ổng là ai, hay tụi mình là ai, hay ổng đang ở đâu nữa. Mình đành phải bảo ổng lên đây mà ngồi đợi. Bây giờ cái nguy hiểm nhất cho thầy chính là… bản thân thầy.”

Giáo sư Lockhart chăm chú nhìn bọn trẻ một cách ngây ngốc. Ổng nói:

“Chào quý vị. Chỗ này tệ quá hả? Quý vị sống ở đây sao?”

Harry cúi mình ngó vô cái ống nước dài thăm thẳm và đen ngòm. Nó hỏi Ron:

“Cậu có nghĩ tới chuyện tụi mình trở ngược lên cái ống này bằng cách nào chưa?”



Con phượng hoàng Fawkes rút lên một tiếng rõ to khiến cho mọi người chú ý đến rồi bay sà đến trước mặt Tristan. Thằng bé hiểu ý liền bám lấy chân của con phượng hoàng rồi ra hiệu cho mọi người đều là theo.

Ron có vẻ bối rối:



“Tristan ý cậu là bọn mình cùng bám lấy nó… nhưng con chim bây lớn làm sao mang nổi tụi mình lên trên đó.”

Tristan gật đầu, chỉ chỉ về phía con phượng hoàng, Harry hiểu ngay:

“Fawkes không phải là một con chim tầm thường.” Nó vội bảo những người kia: “Tụi mình phải nắm chặt lấy nhau. Ron cậu nắm chặt tay giáo sư Lockhart.”

Ron nhắc thầy Lockhart:

“Nó nói thầy đó.”

Harry sắp xếp xong chiếc nón phân loại cùng với thanh gươm trên tay rồi nắm chặt lấy tay Tristan.

Toàn thân chúng bỗng nhiên nhẹ hẫng một cách phi thường, và chỉ trong tích tắc, Bằng một cái vỗ cánh nhẹ nhàng, tất cả bay lên, lượn trong ống nước. Giáo sư Lockhart đeo toòng teng phía dưới, thốt lên đầy thán phục:

“Thật kỳ lạ! Kỳ lạ quá! Cứ như là phép thuật vậy!”

Rất nhanh, bọn trẻ chưa kịp tận hưởng cảm giác bay lượn trên không trung thì đã đáp xuống đất. Bọn nó đã về đến phòng vệ sinh ẩm ướt – lãnh địa của con ma khóc nhè Myrtle. Ở nơi đó, Hermione và giáo sư McGonagall đang chờ đợi.

Tụi nó chưa kịp chào hỏi thì cô đã nói ngay, trông cô lúc này có vẻ giận dữ và lo lắng lắm, nhất là khi nhìn đến v·ết m·áu trên áo chùng của Harry và Tristan:

“Tạ ơn Merlin là các trò đã về rồi. Ta cũng rất muốn biết chuyện gì xảy ra ở dưới đó nhưng thầy Dumbledore dặn là cần phải dẫn các trò về văn phòng của thầy ngay.”

Mấy đứa tụi nó lo lắng mà nhìn nhau, giống như tận thế sắp đến vậy.

Giáo sư McGonagall đi trước, nói vọng lại:

“Các trò nhanh chân lên. Ông bà Weasley đã đợi ở nói đó rồi đó.”



—------------------------

Lúc này văn phòng hiệu trưởng của thầy Dumbledore ở Hogwarts vô cùng náo nhiệt. Ngoài trừ chủ nhân nơi này là cụ Dumbledore, còn có giáo sư môn ma dược Severus Snape cùng với hầu như toàn bộ gia đình Weasley đang có mặt ở nước Anh. Sắc mặt ai cũng vô cùng nghiêm trọng, riêng hai mẹ con bà Weasley cùng với cô con gái nhỏ Ginny của mình thì đang không ngừng khóc thút thít.

Cửa phòng bật mở ra, cả gian phòng đều trở nên im phăng phắc.

“Tristan! Tạ ơn trời đất con không sao! Nếu con mà có mệnh hệ gì thì ta làm sao ăn nói với cha mẹ của con đây.”

“Trisan! Xin lỗi! Xin lỗi! Cho mình xin lỗi cậu! Là mình đã làm cậu ra nông nỗi này.

Hai mẹ con Ginny nhào lại ôm Tristan đi sau đó chính là dượng Arthur. Dượng giang rộng tay ôm lấy cả ba người vào lòng.

Con phượng hoàng Fawkes bay lướt qua tai Harry và đậu lên vai cụ Dumbledore. Lúc này cô Molly mới chịu buôn Tristan ra mà bước đến ôm chầm lấy Ron và Harry.

“Các con đã cứu Tristan! Các con đã cứu nó! Làm sao mà các con làm được hả?”

“Tôi nghĩ tất cả chúng ta đây đều muốn biết điều đó.” Giáo sư Snape nhìn chăm chăm vào tụi nó mà nói:

Harry và Tristan lặng lẽ nhìn nhau một chút, ngập ngừng trong một chút, rồi cùng nhau đặt lên đó cái nón Phân loại, thanh kiếm cẩn hồng ngọc, hai nửa của quyển nhật kí cùng với chiếc nhẫn sắt được cất trong túi Tristan. Sau đó Harry bắt đầu trình bày cho mọi người nghe.

Suốt mười lăm phút đồng hồ, trong văn phòng của thầy hiệu trưởng chỉ còn văng vẳng tiếng nói của thằng nhỏ, không ai hó hé một tiếng.

Nó kể lại giọng nói vô hình bí hiểm mà nó nghe được trong lâu đài, mà cuối cùng lại chính Tristan phát hiện đó là tiếng nói của con Basilisk đi luồn trong ống nước. Sau đó, lại trải qua điều tra, bọn họ phát hiện chuyện đã xảy ra năm mươi năm trước.

Tiếp theo là quyển nhật ký tự nhiên xuất hiện trong phòng của Tristan (Ginny thoạt nhìn vô cùng hoảng sợ). Rồi làm cách nào bọn họ phát hiện ra bác Hagrid và Aragog bị vu oan giá họa. Tiếp theo đó là cách mà bọn họ phát hiện ra lối vào phòng chứa bí mật .

Khi Harry tạm dừng để thở thì giáo sư McGonagall hỏi ngay:

“Giỏi lắm! Vậy là các trò đã tìm ra cửa vào Phòng chứa Bí mật, ta phải nhắc thêm là các trò tìm ra được sau khi đã phá vỡ hàng trăm nội quy của nhà trường thành rác vụn; nhưng mà bằng cái cách gì trên thế gian này mà các trò còn sống sót ra khỏi đó được hả, Potter?”

Thế là Harry, bằng giọng đã bắt đầu khào khào vì nói hơi nhiều, lại kể tiếp về sự xuất hiện đúng lúc của Fawkes và về cái nón Phân loại đã tặng cho nó thanh kiếm. Nhưng rồi nó bắt đầu ấp úng. Cho tới lúc đó nó vẫn cẩn thận tránh nói đến quyển nhật ký của Riddle, và tránh nói đến Ginny. Cô bé đang đứng dựa đầu vào vai bà mẹ, nước mắt vẫn còn tuôn thành dòng lặng lẽ trên đôi má.

“Potter, nói trọng điểm!” Giáo sư Snape quát lớn. “Chúng ta chỉ quan tâm đến ai mở ra phòng chứa bí mật và vì sao trò Prewett lại bị mang xuống mật thất.”

“Đó là bởi vì......” Harry không biết nên nói như thế nào.

“Bình tĩnh nào Severus.” Giọng cụ Dumbledore ôn hòa vang lên:”Điều làm ta thú vị nhất là làm thế nào mà Chúa tể Hắc ám Voldemort có thể mê hoặc được Ginny, khi mà theo nguồn tin của ta hiện giờ hắn đang trốn trong rừng sâu, ở tận Albania.”