Chương 88: TOM MARVOLO RIDDLE - I AM LORD VOLDEMORT (1)
Bánh xe vận mệnh vẫn tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Harry Potter cùng với thằng bạn nối khố của mình là Ronald Weasley tiếp tục cuộc hành trình của mình vào sâu phía dưới Hogwarts, truy tìm phòng chứa bí mật nhằm giải cứu đứa bạn còn lại của mình. Ngoại trừ việc người cần giải cứu là nam sinh chứ không phải là một cô công chúa nào đó ra thì hoàn toàn phù hợp với mô típ hoàng tử vượt bao chông gai, thử thách để giải cứu công chúa không phải sao? Chuyện xưa cũng thường kể như thế mà.
Trên đường đi thì Hoàng tử cũng đôi khi gặp phải phản bội, và Harry lúc này cũng thế. Mới vừa nãy, phù thủy trưởng thành duy nhất của nhóm là giáo sư Gilderoy Lockhart giả bộ té ngã mà đoạt lấy đũa phép của Ron.
Nhưng trớ trêu thay, cây đũa phép được hàn gắn bằng keo của Ron lại lập được công lớn. Nó nổ đùng bằng sức mạnh của một trái bom nhỏ. Sức nổ làm trần địa đạo rung chuyển mạnh, làm cho vụn rữa rơi xuống lả tả thành đống tro, đồng thời tạo thành một bức tường phân tách hai đứa chúng nó.
Khi mặt đất yên, Harry đứng lên, chăm chú nhìn qua đống tường vỡ. Nó hét:
“Ron! Cậu có sao không hả ?”
“Không sao!”
Giọng Ron vang lên sau đống gạch đá như bị nghẹn lại:
“Mình không sao cả, nhưng… ông thầy của tụi mình… ổng bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cây đũa phép của mình đã chơi ổng một vố!”
Giọng Ron lại vang lên, nghe tuyệt vọng:
“Bây giờ làm sao đây? Mình không thể đi qua đống gạch đá này, mất cả đống thời gian mới hòng dọn dẹp xong.”
Harry biết rằng mình không còn thời gian để mà lãng phí dọn mớ gạch đá này. Tristan vẫn còn đang chờ nó đến cứu.Nó biết rất rõ việc quan trọng nhất mà nó phải làm bây giờ là gì.
Thằng bé gọi Ron:
“Cậu chờ ở đó nha. Chờ ở đó với giáo sư Lockhart. Mình sẽ đi tiếp. Nếu một giờ nữa mình không quay trở lại…”
Một khoảng lặng yên ngột ngạt. Rồi tiếng Ron vang lên, nghe như thể nó cố giữ cho giọng nói đừng run:
“Mình sẽ cố gắng dời đống đá này… để… để khi quay về bồ có chỗ chui qua… Và… Harry này…”
Harry cố gắng tiêm vào giọng nói của mình được chút tự tin nào hay chút nấy:
“Lát nữa gặp lại bồ nha!”
Rồi nó một mình đi tiếp về phía trước, băng qua đống da rắn vĩ đại, vượt qua địa đạo ngoằn ngoèo để đến đích đến cuối cùng của chuyến đi ngày hôm nay: phòng chứa bí mật.
Ở cuối căn phòng dài tràn đầy các cột đá cao lêu nghêu, dưới chân bức tượng của lão phù thủy có gương mặt giống như con khỉ kia là một thân ảnh quen thuộc đang nằm ngay ngắn, hai tay chắp lên ngực.
“Trisan!”
Harry kêu lên nho nhỏ, phóng ngay đến bên Tristan quỳ xuống cạnh thằng bạn. Harry khẩn khoản lay đứa bạn của mình
“Tristan, đừng c·hết mà .. đừng c·hết mà, Tristan!”
Harry quẳng cây đũa phép qua một bên, ôm lấy đôi vai thằng bé. Gương mặt Tristan trắng bệch như vôi, và đôi mắt nhắm nghiền lạnh ngắt, vậy có nghĩa là thằng bé không bị hóa đá. Nhưng như vậy là thằng bé đã bị…
“Đừng c·hết mà, Tristan!”
Cái đầu của Tristan chỉ ngả bên này rồi ngoẹo sang bên kia dưới sức lay của Harry.
Đương nhiên là lúc này Tristan vẫn chưa c·hết, nhưng mà nếu Harry cứ tiếp tục lay nó như thế thì trước sau gì nó cũng sẽ c·hết vì gãy cổ mất thôi.. Trên thực tế nó vẫn nghe rõ từng lời của thằng bạn của mình. Nhưng ngặt nỗi, thân thể của nó lúc này dường như bị một tòa núi lớn đè lên vậy, cho nên nó không thể cử động được dù là một ngón tay.
Nhưng đột nhiên, áp lực đè lên thân thể thằng bé yếu đi phần nào. Đồng thời một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
“Thằng bé sẽ không tỉnh lại đâu!”
Tristan cảm thấy Harry giật bắn cả người, quay phắc lại:
“Anh là ai? Tristan chưa tỉnh lại hả? Anh nói vậy nghĩa là sau? Tristan chưa .. Tristan chưa ..”
“Đúng, thằng bé vẫn còn sống. Nhưng chỉ lúc này mà thôi.”
“Anh là ai mới được? Sao mà anh biết được điều đó?”
“Tao là một ký ức. Một ký ức được giữ gìn trong một quyển nhật ký suốt năm mươi năm.”
“Vậy anh là Tom – Tom Riddle phải không?”
Tuy chỉ có thể nghe chứ không thể thấy được những gì xảy ra chung quanh nhưng Tristan vẫn có thể đoán được những gì xảy ra xung quanh. Rõ ràng là bằng vào sức sống của Tristan, Tom Riddle đã có thể thoát khỏi quyển nhật ký mà xuất hiện trước mắt của người khác.
C·hết tiệt! Làm sao bây giờ? Tristan vô cùng muốn cảnh báo cho thằng bạn của mình là người thanh niên trước mặt vô cùng nguy hiểm, nhưng lực bất tòng tâm.
“Anh Tom, anh phải giúp em mới được. Chúng ta phải ra khỏi chỗ này ngay. Có một con Basilisk… Em không biết nó ở đâu, nhưng nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào… Anh làm ơn giúp em…Anh nghe em đi. Tụi mình phải ra khỏi chỗ này! Nếu con Basilisk mà xuất hiện…”
“Nó chỉ xuất hiện khi nào được gọi mà thôi.”
“Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh làm ơn đưa trả em cây đũa phép, em có thể sẽ cần đến nó…”
“Mày sẽ không cần đến nó nữa đâu.”
“Ý anh muốn nói gì? Em sẽ không cần dùng đến…?
“Harry Potter à, tao đã chờ đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Cơ hội gặp gỡ mày. Để trò chuyện với mày.”
“Anh Riddle à, em thấy anh không hiểu gì cả. Tụi mình đang ở trong Phòng Chứa Bí Mật. Chuyện trò thì để sau này hẵng…”
Chậm rãi từng tiếng, Harry hỏi:
“Làm sao mà Tristan ra nông nỗi này?”
Tiếp theo đó, cậu thanh niên Tom Riddle bắt đầu giống như mọi vai ác khác, bắt đầu kể cho đối thủ nghe về kế hoạch của mình:
“À, đó là một câu hỏi thú vị. Và câu trả lời lại là một câu chuyện dài. Tao nghĩ nguyên nhân chính khiến thằng bạn của mày ra nông nỗi này là do có một con bé đã để mở trái tim mình và đem hết bí mật của mình tâm sự với một kẻ xa lạ vô hình.”
Harry không hiểu:
“Anh đang nói về cái gì vậy?”
“ Về quyển nhật ký. Quyển nhật ký của tao ấy mà. Con bé Ginny đã viết vô nhật ký của tao trong suốt mấy tháng trời, kể lể với tao những nỗi sầu muộn và băn khoăn đáng thương của nó – nào là mấy thằng anh trêu chọc nó như thế nào, nào là đi học năm thứ nhất mà phải xài toàn là đồ cũ, áo cũ, sách cũ, nào là…”
Riddle hơi ngừng lại, mắt lấp láy, rồi nói tiếp:
“Nào là anh chàng Harry Potter vĩ đại tốt bụng nổi tiếng, chắc là, theo con bé nghĩ nhé, chẳng hề thích nó chút nào. Trong khi đó người bạn từ thuở nhỏ của nó lại dễ dàng chiếm được tình cảm của mày.’
Riddle vẫn tiếp tục:
“Kể ra thì cũng chán ngấy khi phải nghe tất cả những nỗi phiền muộn băn khoăn be bé ấy của một con bé mười một tuổi. Nhưng mà tao kiên nhẫn lắm. Tao viết lại cho con bé. Tao rất cảm thông. Tao rất ân cần. Ginny đơn giản là khoái tao.Nếu phải tự công nhận, thì Harry à, tao cho rằng mình luôn luôn có khả năng mê hoặc những người tao cần mê hoặc. Cho nên con bé Ginny trút hết tâm tình của nó với tao, và ngẫu nhiên mà tâm tình của con bé đúng y như điều tao muốn… Tao đã ngày càng mạnh lên, nhờ nhấm nháp những nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của con bé, những bí mật tăm tối nhất của con bé. Tao trở nên mạnh mẽ, và mạnh hơn con bé Ginny rất nhiều; đủ mạnh để bắt đầu nhen nhúm trong con bé ấy vài ba bí mật của tao, để bắt đầu trút một chút tâm tình của tao vào con bé…”
Bằng một giọng khàn khàn, Harry nói:
“Ý anh muốn nói gì?”
Riddle vẫn nhẹ nhàng:
“Chưa hiểu ra hả, Harry Potter? Ginny là người đã mở cửa Phòng Chứa Bí Mật. Chính con bé ấy đã vặn cổ mấy con gà trống quanh trường và vẽ lem nhem lên tường những thông điệp dọa nạt. Chính con bé đã thả ra con Basilisk ra hại ba tên Máu Bùn và con mèo của lão giám thị.”
Harry thì thào:
“Không đời nào có chuyện đó!”