Chương 87: Gilderoy Lockhart
Phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor hoàn toàn không có chút nào náo nhiệt như thường ngày. Tuy hầu như tất cả mọi người đều có mặt nhưng lại vô cùng yên ắng, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Nguồn thanh âm duy nhất là những tiếng khóc thút thít của Ginny giờ đây cũng vì quá mệt mỏi mà đã được Hermione cùng bạn của nhỏ dẫn về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Harry ngồi bên cạnh Ron, Fred, và George trong một góc phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor mà không thể nói được một lời nào với nhau. Percy không có mặt trong phòng. Anh đã đi gửi cú cho ông bà Weasley rồi tự giam mình trong phòng ngủ.
Buổi trưa hôm ấy trôi đi một cách chậm chạp chưa từng thấy, khi mặt trời sắp lặn, Fred và George không thể nào chịu đựng cảnh ngồi như thế lâu hơn được nữa, đã bỏ về phòng ngủ.
Hermione cũng đã trở về bên cạnh tụi nó, lúc này Ron mới mở miệng, lần đầu tiên kể từ lúc nó nghe tin Tristan b·ị b·ắt đến giờ:
“Chắc chắn Tristan biết điều gì đó, các cậu nói có đúng không? Chính vì vậy mà nó b·ị b·ắt đi. Chắc chắn là nó đã phát hiện ra điều gì đó về Phòng chứa Bí mật. Đó mới là lý do tại sao nó bị…”
Ron dụi mắt mình lia lịa, nói thêm:
“Nghĩ coi, chỉ còn lý do đó thôi, tại nó mang dòng máu phù thủy thuần chủng cơ mà…”
Harry nhìn thấy mặt trời đang lặn, đỏ au như máu, từ từ lún xuống đường chân trời. Thiệt tình nó chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như bây giờ. Giá mà tụi nó có thể làm được điều gì đó. Bất cứ điều gì.
Hermione cũng cau mày suy ngẫm, nhỏ thận trọng mà hỏi:
“Harry, cậu có nhớ Tristan nói ai là n·ạn n·hân của con Basilisk năm mươi năm trước không?”
“Nếu mình nhớ không lầm thì Tristan nói là Myrtle. Sao vậy Hermine? Cậu phát hiện ra điều gì?” Thằng bé nghi hoặc hỏi.
“Như vậy là đúng rồi! Các câu! Mình đã đoán được lối vào phòng chứa bí mật ở đâu.”
Ron và Harry đều dồn dập hỏi:
“Ở đâu? Hermione? Cậu nói lối vào phòng chứa bí mật ở đâu?”
“Con Basilisk dùng hệ thống ống nước để di chuyển đúng không? Do đó lối vào hổng chừng là một cái buồng tắm! Hổng chừng nó ở ngay trong…”
Ron và Harry đều tiếp lời:
“ … buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle!”
Hai đứa ngồi trơ ra đó, khó tin nổi chuyện đó, toàn thân trong tình trạng bị kích động mạnh. Harry nói:
“ Điều này có nghĩa là mình không phải Xà Khẩu duy nhất trong trường Hogwarts. Người kế vị Slytherin cũng là một Xà Khẩu. Nhờ đó mà hắn điều khiển được Basilisk.”
Ron chớp mắt lia lịa:
“Bây giờ tụi mình làm sao đây? Tụi mình có nên đi gặp trực tiếp giáo sư McGonagall không?”
—-----------------------
Có người nói quá khứ là cố định, hiện tại là lựa chọn còn tương lai là hằng hà sa số. Do đó tương lai hoàn toàn không thể nào xác định.
Nhưng cũng có người nói tương lai là hoàn toàn cố định. Có những chuyện đã định trước chắc chắn sẽ xảy ra được gọi là tiết điểm. Các tiết điểm này kéo dài theo nhân sinh của từng người, đan xen vào nhau tạo thành vận mệnh.
Tristan tuy là siêu phàm giả con đường Wheel of Fortune nhưng hiện giờ nó quá yếu. Trên con đường mà cỗ xe vận mệnh lăn bánh, nó chỉ là một hòn đá nhỏ. Cùng lắm là có thể khiến cho cỗ xe vận mệnh hơi chấn động một chút. Chứ chưa đủ sức mà làm chệch hướng tiết điểm mà thay đổi vận mệnh.
Cho nên bánh xe vận mệnh vẫn cứ thế mà tiếp tục tiến về phía trước, nhưng việc đã định trước cứ như thế mà tiếp tục diễn ra.
Bởi vì Hermione bị Ron và Harry cấp ở lại chăm sóc Ginny cho nên chỉ có hai đứa tụi nó chạy đi tìm giáo sư Lockhart. Tuy rõ ràng là giáo sư McGonagall đáng tin cậy hơn nhiều nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà chúng nó lại chọn ông thầy này. Nhưng mà thay vì tìm được một đồng minh đáng tin cậy, chúng nó lại phát hiện ra bí mật của lão Lockhart này.
Lão ta chỉ là một kẻ l·ừa đ·ảo không hơn không kém!
Khi Harry gặng hỏi, giáo sư Lockhart nói nhẹ nhàng:
“Sách nhiều khi gây ngộ nhận…”
Harry hét lớn:
“ Nhưng chính thầy viết ra chúng mà!”
Đứng thẳng lên và nhìn Harry một cách nghiêm trang, giáo sư Lockhart nói:
“Con trai của ta ơi, hãy lý luận một cách tỉnh táo bình thường đi. Nếu người ta không tưởng là chính ta đã làm tất cả những gì ta ghi trong sách, thì sách của ta làm sao bán chạy được bằng một nửa như hiện nay. Ai mà thèm đọc chuyện về một lão phù thủy người xứ Armenie xấu xí, cho dù thực sự chính lão đã cứu được cả một làng thoát khỏi họa người sói. In hình lão trên bìa sách chỉ tổ làm cho người đọc chạy xa khỏi kệ sách mà thôi. Lão này thiếu khái niệm về y phục. Còn mụ phù thủy đã trục xuất được Nữ thần báo tử Bandon lại sứt môi. Ý ta định nói, mà thôi…”
“ Vậy là thầy đã c·ướp công của nhiều người làm thành tích của riêng mình?”
Harry vẫn còn rất sửng sốt.
Giáo sư Lockhart bèn lắc đầu sốt ruột:
“Harry ơi là Harry! Đâu có đơn giản như vậy được! Cũng phải tốn nhiều công sức lắm chứ. Ta phải tìm ra tông tích những người đó, rồi hỏi họ đã làm như thế nào những chuyện mà họ đã làm. Rồi ta phải cho họ thưởng thức món Bùa Mê Ngải Lú của ta để họ quên hết những chuyện họ đã làm đi. Nếu ta chỉ còn có một điều đáng để tự hào thì đó chính là món Bùa Mê Ngải Lú của ta. Thành ra, Harry à, cũng phải làm khối việc ấy chứ. Đâu phải chỉ ký tên trên sách cà đăng hình quảng cáo là xong, trò cũng biết đấy. Muốn có tên tuổi thì phải xả thân vô công việc chứ, phải cố đấm ăn xôi, trò ạ.”
Tiếp theo đó, lão ta tính dùng bùa lú Obliviate xóa trí nhớ của hai thằng bé để bịt đầu mối. Nhưng mà Harry không thể nghĩ đến lão Lockhart lại phế vật đến như vậy. Ngay cả hai đứa học sinh năm thứ hai cũng đánh không lại.
“Expelliarmus!”
Giáo sư Lockhart b·ị b·ắn văng ra sau, té ngã chổng kềnh lên cái rương. Cây đũa phép của thầy bay vèo lên không trung. Ron bèn chụp lấy và quẳng luôn ra ngoài cửa sổ.
“Lẽ ra không nên để cho thầy Snape dạy tụi tôi cái trò đó.”
Harry vừa tức giận nói vừa đá vô cái rương nằm trên sàn. Thầy Lockhart ngước nhìn lên thấy Harry đang chĩa đầu cây đũa phép của nó ngay vô mặt mình thì cụp mặt, tái mét, nói yếu ớt:
“ Các trò muốn… tôi làm gì? Tôi thực tình không biết Phòng chứa Bí mật ở đâu. Tôi quả thực không thể làm được gì cả.”
Giận dữ chĩa cây đũa phép vào giáo sư Lockhart, Harry thúc thầy đứng lên, nó nói:
“May cho thầy là tụi con biết nó ở đâu. Và biết cả cái gì ở bên trong đó nữa kìa. Chúng ta cùng đi thôi.”
Harry và Ron áp tải giáo sư Lockhart ra khỏi văn phòng, xuống cầu thang gần nhất, đi dọc hành lang tối om, về phía bức tường có vẽ cái thông điệp ma quái đang chiếu sáng, và đến buồng vệ sinh của con ma khóc nhè Myrtle.
Dưới sự hỗ trợ của con ma khóc nhè Myrtle, hai đứa học sinh và một vị giáo sư l·ừa đ·ảo nhanh chóng tìm ra cái bồn rửa mặt bị hỏng lâu năm có một con rắn nhỏ được điêu khắc trên đó. Khi Harry không biết làm cách nào thì Ron liền nhắc:
“Harry, nói cái gì đi, cái gì bằng Xà Ngữ ấy.”
Harry suy nghĩ lung lắm, bởi vì giáo sư Lockhart còn ở đây:
“Nhưng…”
Những lần Harry vuột miệng nói ra được Xà Ngữ là những lần nó đối mặt với những con rắn thực sự. Bây giờ nhìn hình vẽ một con rắn nhỏ xíu, nó phải cố sức tưởng tượng cho con rắn ấy thực lên một chút. Cuối cùng, Harry nói:
“Mở ra!”
Nó nhìn Ron. Ron chỉ lắc đầu:
“Cậu vẫn nói tiếng Anh.”
Harry ngó lại con rắn, thực lòng mong sao cho mình mờ mắt tin được đó là một con rắn thực, một con rắn sống. Harry thử lắc lư cái đầu, ánh nến lung linh liền tạo ảo giác như thể con rắn cũng nhúc nhích.
Harry nói lại:
[Mở ra!]