Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 86: Phát hiện




Chương 86: Phát hiện

Chương 86: Phát hiện

Ở sâu phía dưới Hogwarts, trong một mật thất tâm tối và ẩm ướt có một thiếu niên tóc đỏ đang nằm dài trên đất, hai tay chắp lên bụng. Trong điều kiện như thế mà người thiếu niên đó vậy mà nhắm mắt lại, an tường đi vào giấc ngủ.

Theo thời gian trôi qua, làn da của thiếu niên đó càng ngày càng trở nên nhợt nhạt, không còn một chút huyết sắc.

Chưa đủ! Vẫn chưa đủ! Còn thiếu một chút xíu nữa thôi! Riddle c·hết tiệt! Voldemort c·hết tiệt! Nhớ đấy cho ông!

Không biết đã trôi qua bao lâu. Giờ đây Tristan chỉ còn một hơi gượng chống nhưng vẫn chưa tích súc đủ sức mạnh tâm trí để đoạt lại thân thể của mình.

Nhưng mà vào ngay lúc này, một tiếng la quen thuộc vang lên:

“TRISTAN!”

–-------------------------------------

Dời về vài tiếng trước đây. Khi tiết học đầu tiên của buổi chiều kết thúc, thì Ginny liền chạy đi tìm Ron và Harry. Cô bé lúc này trong hết sức căng thẳng và lo lắng.

Lúc này chỉ có Harry và Ron đi cùng với nhau, Hermione đã trước một bước vào lớp học rồi.

Vừa thấy mặt Ron, nhỏ liền hỏi ngay:

“Anh có thấy Tristan đâu không? Buổi chiều cậu ấy không có đi học.”

“Tristan? Chắc là lúc này thằng đó đang trốn trong phong trào ngủ của mình chứ gì. Bộ nó không nói với em à?” Ron hờ hững đáp lại. Sau chuyện sáng nay, Harry cũng có chút ngượng ngùng khi đối diện với nhỏ.

“Phòng ngủ?” Mặt cô bé đột nhiên trắng bệch,nhưng vẫn cố giả bộ không có gì. Dường như lấy hết can đảm, nhỏ mở miệng nói:

“Em có chuyện này muốn nói với hai anh.”

Ginny có vẻ như đang đắn đo lựa chọn từ ngữ. Ron sốt ruột hỏi dồn:

“Chuyện gì?”

Ginny há miệng nói, nhưng chẳng thốt ra được tiếng nào.

Harry tiếng lại gần, nói nhỏ để cho chỉ có Ron và Ginny là nghe được:

“Có phải chuyện liên quan đến Phòng chứa Bí mật không? Em thấy cái gì đó phải không? Có ai đó đã hành động quái gở hả?”



Ginny hít sâu một hơi và đúng lúc cô bé sắp bắt đầu nói thì Huynh trưởng Percy xuất hiện, trông mệt mỏi xanh xao hết sức:

“Mấy em, tiết học tiếp theo sắp bắt đầu rồi mà còn la cà ở đây làm gì? Sao còn chưa chịu vào lớp nữa hả?

Ginny nhảy bắn về phía sau, hoảng sợ nhìn trộm về phía anh Percy, né tránh và lỉnh nhanh đi chỗ khác.

Ron tức tối nói:

“Anh Percy! Ginny sắp sửa nói cho tụi em biết một chuyện quan trọng.”

Ánh mắt của anh Percy nhanh chóng đảo nhanh đi chỗ khác, húng hắng ho để che đi sự chột dạ trong lòng:

“Chuyện bá láp gì hả?”

“Em vừa mới hỏi nó là nó có thấy cái gì bất thường không, và nó sắp sửa nói thì…”

“Ôi, cái chuyện đó hả, chẳng có dính dáng gì tới Phòng chứa Bí mật hết.”

Percy gạt phắt đi. Ron nhướn lông mày hỏi:

“Làm sao anh biết?”

“À, ờ… em phải biết là hôm nọ Ginny… ờ… tình cờ bắt gặp anh đang… đang… mà thôi, đừng bận tâm chuyện đó nữa, vấn đề là nó bắt gặp anh đang làm một chuyện mà anh, ờ… anh nhờ nó giữ kím dùm, đừng có nói lung tung mọi người biết. Anh phải công nhận là Ginny rất kín miệng, biết giữ lời. Mà thực ra thì cũng không có gì, thực ra thì anh nên…”

Percy có vẻ khổ sở hết sức, Harry chưa bao giờ thấy anh tỏ ra như vậy.

Ron toét miệng cười, gạn hỏi:

“Lúc đó anh b·ị b·ắt gặp đang làm gì hả anh Percy? Nói đi mà, tụi em không cười anh đâu.”

“Đó không phải là chuyện của mấy đứa!” Anh Percy cũng không thèm cười mà đáp lại, sau đó đi nhanh hơn về phía trước, biến mất đột nhiên cũng như lúc xuất hiện vậy.

Hai đứa chúng nó nhìn nhau, trao đổi sự nghi hoặc của mình. Nhưng đúng vào lúc này, thay cho tiếng chuông là tiếng của giáo sư McGonagall, đã được pháp thuật hóa để tăng âm lên nhiều lần, đang vang dội trong khắp các hành lang:

“Tất cả học sinh trở về phòng ngủ của Nhà mình ngay. Tất cả các giáo sư, xin mời các vị đến tầng 2 ngay lập tức.”

Harry xoay mình để nhìn Ron trân trân:

“Chẳng lẽ lại là một cuộc t·ấn c·ông nữa? Không lẽ đúng lúc này?”



Ron kinh hãi hỏi:

“Tụi mình làm gì đây? Trở về phòng ngủ hả?”

“Không.”

Vị trí của hai đứa chúng nó lúc này cũng không cách lầu ba bao xa, cho nên rất nhanh hai đứa chúng nó đã nghe được tiếng chân của các giáo sư. Cả hai liền nép vào sau một khúc quanh để mà nghe trộm.

Khi hầu như mọi người đều có mặt đầy đủ, giáo sư McGonagall lên tiếng:

“Lại mới có một cuộc t·ấn c·ông nữa xảy ra. Một học sinh đã bị quái vật bắt đem đi. Đem vô chính Phòng chứa Bí mật.”

Giáo sư Flitwick kêu ré lên một tiếng hoảng sợ. Giáo sư Sprout thì giơ hai tay lên bụm miệng. Giáo sư Snape thì cau cặp lông mày của thầy lại.

Hít một hơi thật sâu, giáo sư McGonagall mới nói tiếp:

“Chúng ta sẽ phải gởi tất cả học sinh về nhà vào ngày mai. Vậy là coi như trường Hogwarts chấm hết.”

Madam Hooch lên tiếng hỏi:

“Giáo sư Dumbledore đâu sao tôi không thấy?”

“Thầy ấy bị bộ Pháp Thuật gọi lên điều trần về những lần t·ấn c·ông trước, không thể về ngay được. Nhưng tôi đã gởi thư cấp báo cho thầy ấy.” Giáo sư McGonagall trả lời.

Lúc này có tiếng bước chân lẩn thẩn đi tới, mọi người đều cầu mong đó là cụ Dumbledore. Nhưng rất đáng tiết đó chính là giáo sư Lockhart.

Ổng tươi cười:

“Ồ, xin lỗi quý vị… Tôi chỉ chợp mắt một tý… Không biết tôi đã bỏ lỡ tiết mục gì rồi?”

Lão ta thậm chí không để ý là những giáo sư khác đang nhìn ông với ánh mắt có thể nói là căm ghét. Giáo sư Snape bước tới trước:

“Thật đúng người đúng việc. Chính đây là cứu tinh! Ông Lockhart à, một nữ sinh đã bị quái vật b·ắt c·óc rồi. Bắt đem về chính Phòng chứa Bí mật. Cuối cùng cơ hội trổ tài của ông cũng đã đến rồi đó.”

Giáo sư Lockhart thất thần sắc, người ngợm đều tái nhợt. Giáo sư Sprout bồi nhẹ thêm một câu nữa:

“Đúng đó, ông Lockhart. Chẳng phải tối hôm qua ông vừa mới nói là ông biết tỏng tòng tong lối vào Phòng chứa Bí mật là gì?”

Ổng bắt đầu lắp bắp:



“Tôi… ờ, tôi…”

Giáo sư Flitwick nói to một cách cố ý:

“Phải rồi, chính ông đã nói với tôi là ông thừa biết rõ cái bí mật gì nằm bên trong Phòng chứa Bí mật, đúng không?”

“T… t… ôi… có nói hả? T… t… ôi… hổng nhớ.”

Giáo sư Snape khẳng định:

“Tôi còn nhớ chắc chắn là ông nói ông rất tiếc đã không có dịp t·rừng t·rị con quái vật trước khi lão Hagrid b·ị b·ắt. Chẳng phải chính ông đã nói là toàn bộ chuyện này thật là lộn xộn, lẽ ra ngay từ đầu nếu người ta cho ông được do hành động thì tình hình đâu đến nỗi nào, phải không?”

Giáo sư Lockhart mở to mắt nhìn những gương mặt nặng nề như đeo đá của đồng nghiệp ngồi chung quanh. Ông cố gắng phân bua:

“T… t… ôi… tôi thực sự thì… Quý vị hiểu lầm tôi rồi…”

Giáo sư McGonagall nói:

“Thôi thì chúng tôi giao phó hết cho ông vậy, ông Lockhart à. Tối nay là thời điểm tốt nhất để làm chuyện đó. Chúng tôi sẽ đảm bảo là không ai cản trở hay dây dưa gì đến công việc mà ông sẽ làm đâu. Ông cứ tha hồ mà một mình tự quần với con quái vật. Rốt cuộc, ông được toàn quyền tự do hành động rồi đấy nhé.”

Nghe tới đây Lockhart khẩn khoản nhìn quanh một cách tuyệt vọng nhưng không ai có vẻ muốn cứu ông cả. Trông thầy Lockhart bây giờ không còn cái vẻ đẹp trai cao sang nữa. Môi thầy run lập cập, và vì thiếu vắng nụ cười đầy răng thường ngày, trông thầy rõ ra là một kẻ yếu ớt, trệu trạo.

Ổng gượng nói:

“Th… thôi… được… T… tôi sẽ… tôi sẽ về văn phòng của tôi để… chuẩn bị…”

Nói rồi ông bỏ đi ngay.

Giáo sư McGonagall đã bắt đầu nóng mũi lên, bảo:

“Tốt rồi, có như vậy thì ông ta mới bớt làm vướng chân chúng ta. Bây giờ giáo viên chủ nhiệm các nhà phải đi giải thích cho học sinh của mình biết chuyện gì đã xảy ra. Bảo cho các trò ấy biết việc đầu tiên phải làm vào sáng hôm sau là lên tàu Tốc Hành Hogwarts về nhà. Xin tất cả các giáo viên còn lại lưu ý: phải đảm bảo là không có học sinh nào trốn khỏi phòng ngủ vào lúc này.”

Madam Pomfrey chồm người qua hỏi:

“Nhưng mà Minerva, trò nào b·ị b·ắt đem xuống phòng chứa bí mật thế?”

Giáo sư McGonagall đăm chiêu nhìn về phía trước thốt lên một cái tên:

“Tristan Prewett!”

Tim của Harry dường như trễ mất một nhịp. Bên cạnh thằng bé, Ron lặng lẽ dựa vào tường khuỵu xuống.

Các giáo sư lặng lẽ bước đi, đề lại cho hai đứa chúng nó thấy một bức tường với hàng chứ đỏ tươi như máu:

“Bộ xương của thằng bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật. (His skeleton will lie in the Chamber forever)"