Chương 83: Chuyện xưa năm cũ
Làm xong xuôi mọi chuyện, Tristan liền kéo cái ghế bên cạnh ra, ngồi ngược lại, ngựa tựa lưng ghế mà hỏi lũ bạn:
“Được rồi, hồi nãy mấy cậu kiếm mình có chuyện gì? Có thể nói ra đi!”
Mấy đứa tụi nó cũng kiếm chỗ ngồi xuống mà hỏi lại:
“Làm sao cậu biết tụi này kiếm cậu có chuyện? Bộ không thể kiếm cậu nói chuyện cho đỡ buồn không được sao?”
Tristan phiết môi một cái rồi nói:
“Chuyện này còn phải đoán nữa sao? Nhìn bộ dáng của mấy cậu lúc nãy là biết. Hermione, có phải cậu vừa mới phát hiện ra được manh mối gì quan trọng đúng không?”
Harry nhún vai mà nói:
“Tụi này cũng không biết, cậu ấy nói manh mối này vô cùng quan trọng, cần có mặt đầy đủ mấy đứa tụi mình mới chịu nói.”
Nghe vậy Ron liền lên tiếng phản đối:
“Tristan đừng có bất công như vậy chứ! Sao chuyện gì cậu cũng cho là Hermione kiếm được thế. Bộ mình và Harry không bao giờ kiếm được cái gì sao?”
“Cậu đúng là tự mình hiểu lấy đấy Ron, từ nhỏ đến giờ mình chưa thấy cậu chăm chú đọc sách được năm phút nữa là.” Tristan cười cười nhìn Ron mà nói, sau đó nó quay sang nhìn Harry, nở một nụ cười trên đau khổ của người khác:
“Còn Harry thì … Mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói – Tóc chàng đen như tấm bảng đen – Em ước sao chàng là của em – Chàng quả thực siêu phàm – Vị anh hùng đã chiến thắng trùm Hắc ám (His eyes are as green as a fresh pickled toad, His hair is as dark as a blackboard. I wish he was mine, he's really divine, the hero who conquered the Dark Lord) …” Giọng của Tristan lúc này vô cùng thiếu đánh.
“Cậu mau ngậm miệng lại!” Mặt của thằng bé đỏ bừng lên, nhào vào Tristan nhằm bịt miệng nó lại khiến cho cả hai đều té lăn cù xuống đất. Đương nhiên là có sự giúp sức của Ron rồi, ai kêu hồi nãy Tristan cũng châm chọc thằng anh họ của mình làm chi.
Chật vật lắm Tristan mới thoát khỏi được ma trảo của Harry với Ron mà đứng dậy được. Thằng bạn của nó vẫn còn thở phì phò vì xấu hổ nhưng cũng không có ý định tiếp tục bịt miệng Tristan nữa, nhưng nó vẫn chọc vào nỗi đau của thằng bé:
“Làm như bọn này không biết cậu là đứa nhận nhiều thư tình đến nỗi bị giáo sư McGonagall đuổi ra khỏi lớp không bằng.”
“Được rồi, Harry, cho mình xin lỗi, chỉ đùa chút thôi mà.” Nó nhanh chóng lên tiếng xin lỗi thằng bạn.
Nhưng ngay sau đó, nó quay sang Ron mà nói bằng giọng nghiêm túc:
“Nhưng mà Ron này, mình hi vọng cậu có thể nói chuyện với Ginny một chút. Trong bài thơ em ấy gọi kẻ mà ai cũng biết là ai đấy là Dark Lord. Chuyện này mà rơi vào tai người có tâm thì không tốt lắm đâu.”
“Được rồi, mình sẽ nói chuyện với em ấy xem sao.” Ron cũng đồng dạng nghiêm túc mà đáp lại.
Lúc này Hermione đành phải xen vào, nếu không thì không biết tụi con trai còn đùa giỡn với nhau đến khi nào. Nhỏ ngăn mấy đứa con trai lại, vừa nói vừa đưa cho tụi nó xem một mẫu báo đã cũ, bị ố vàng rất nhiều.
“Các cậu xem đi, trên này có ghi rằng Rubeus Hagrid, bởi vì gây ra một hồi nghiêm trọng sự cố cho nên đã bị trường học khai trừ rồi.”
Mấy đứa tụi nó cũng dừng việc đùa giỡn với nhau lại, cẩn thận mà đọc mẫu báo mà Hermione đưa lại.
“Nhưng mà không phải điều này bọn mình đều biết hết rồi sao?” Harry hỏi lại..
“Chú ý ngày tháng của mẫu báo đi Harry!” Hermione nói. “Việc này xảy ra vừa đúng năm mươi năm trước.”
“Ý của cậu là … “ Giọng của nó hơi run run.
Hermione thở dài đáp lại:
“Harry, ý của mình là bác Hagrid chính là người mở cửa phòng chứa bí mật 50 năm trước.”
“ĐIỀU NÀY LÀ KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG!” Thằng bé hét to.
“Nhưng đây là sự thật Harry à. Năm mươi năm trước phòng chứa bí mật đã bị mở ra một lần. Cùng lúc đó bác Hagrid bởi vì gây ra một hồi nghiêm trọng sự cố cho nên đã bị trường học khai trừ rồi. Cậu nghĩ đó chỉ là trùng hợp sao? “
Harry vẫn không cam lòng mà trả lời:
“Có thể hai chuyện đó không hề liên quan gì đến nhau.”
Hermione kiên nhẫn đáp lại:
“Nhưng mà ngay sau đó hoàn toàn không có bất cứ cuộc t·ấn c·ông nào nữa.”
…
Harry ngoan cố trả lời:
“Có thể là bác ấy bị vu oan giá họa. Biết đâu bác ấy nuôi một con quái vật khác không phải là Basilisk thì sao?”
Ron chán ngán hỏi lại:
“Cậu tính thử coi cái lâu đài này có thể chứa tới mấy con quái vật?”
…
“Ờ, Harry, cậu đã có lần bắt gặp bác Hagrid ở hẻm Knockturn, phải không?”
Harry đáp ngay:
“Bác ấy đi mua Thuốc trừ bọn sên ăn thịt sống.”
….
Thấy cuộc đối thoại lại một lần nữa chìm vào im lặng Tristan đành phải đánh nhịp:
‘Tại sao bọn mình không đi trực tiếp hỏi bác Hagrid cho ra lẽ?”
Ron mỉa mai:
“Chắc là cuộc viếng thăm sẽ vui lắm đó: “Chào bác Hagrid. Nói cho tụi cháu biết đi, có phải dạo gần đây bác đã thả ra một cái gì đó lông lá và điên khùng trong lâu đài không?””
Nó đáp lại:
“Basilisk là một con rắn đó Ron, trên người nó toàn vảy chứ không có bất cứ cọng lông nào đâu. Nhưng mà bọn mình đều chắc chắn rằng bác Hagrid là vô tội a. Vậy tại sao không nhân bây giờ trời còn sáng trực tiếp hỏi bác Hagrid cho rồi? Nếu các cậu không đi thì mình đi một mình vậy.”
“Mình cũng cho là chúng ta nên nói chuyện với bác Hagrid, tuy mình cũng tin tưởng bác ấy, khẳng định không phải là bác Hagrid làm nhưng chắc bác ấy cũng biết được điều gì đó,” Hermione phân trần.
Dưới sự hối thúc của Tristan và Hermione, Ron và Harry cũng không từ chối nữa, đều đồng ý với quyết định của cả bọn.
“Vậy thì đi thôi!”
Bởi vì bây giờ đang là giữa trưa cho nên hầu như mọi người đều đang ở đại sảnh đường dùng bữa trưa, cho nên trên đường đi cũng không có gặp bất cứ người học sinh nào khác. Nhưng bởi vì Tristan còn phải trốn mấy tên lùn - cupid của giáo sư Lockhart cho nên được Harry đặc biệt cho mượn cái áo khoác tàng hình.
Bởi vì ngựa quen đường cũ, mấy đứa tụi nó nhanh chóng đến căn lều nhỏ bên bờ rừng cấm của bác Hagrid.
Sau vài tiếng gõ cửa, tiếng chó sủa inh ỏi vang lên. Cửa bật mở ngay sau khi hai đứa vừa gõ mấy tiếng. Lão Hagrid đứng ngay trước mặt chúng, cây cung trong tay lão giương thẳng, mũi tên lắp sẵn trên dây cung kéo căng và chỉ vào đúng mấy đứa nhỏ.
Nhưng lão hạ ngay cây cung xuống sau tiếng thốt kêu kinh ngạc:
“ Ủa? Các cháu làm gì ở đây?”
Lão trợn mắt ngó chúng. Hai đứa nhỏ bước vào nhà. Harry chỉ cây cung hỏi:
“Để làm gì vậy bác Hagrid?”
Lão Hagrid thì thầm:
“ Không có gì… không… chẳng là bác tưởng… mà không sao đâu… Ngồi xuống đi các cháu… bác sẽ pha trà…”
Nhưng trông lão Hagrid lúng túng như thể lão không biết mình đang làm gì. Lão suýt làm tắt ngấm ngọn lửa khi đặt cái siêu nước chông chênh lên lò, làm nước sóng sánh đổ cả ra. Rồi lão làm bể cái ấm trà khi quơ bàn tay to bè của lão trong một trạng thái căng thẳng. Harry hỏi:
“Bác có sao không bác Hagrid? Chúng cháu có chuyện này muốn hỏi bác.” Thằng bé bắc đầu do dự: “Bác có thể nói với chúng cháu về …”
“Về cái gì?” Lão Hagrid hỏi lại.
“Chính là, bác Hagrid......” Thằng bé ấp a ấp úng.
“Về phòng chứa bí mật bác Hagrid à. Chúng cháu muốn hỏi bác về chuyện mở ra phòng chứa bí mật năm mươi năm trước.”
“Phòng chứa bí mật?” Bàn tay to bè của lão Hagrid run rẩy một cái, đổ hết nước trà ra khỏi tách
Harry nói nhanh:
“Bác Hagrid, chắc bác cũng biết trong lâu đài đã xảy ra ba vụ tập kích liên tiếp rồi. Mà thông qua điều tra, chúng cháu phát hiện ra phòng chứa bí mật đã được mở ra một lần vào năm mươi năm trước.
Hermione cũng đưa ra mẫu báo mà tiếp lời: “Mà lúc đó bác cũng gây ra một vụ việc nghiêm trọng cho nên bị buộc thôi học rồi. Bác Hagrid, không phải là chúng cháu không tin bác nhưng bác có điều gì cần nói với chúng cháu không?”